• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con đường rộng mở hai bên rợp bóng cây xanh, cành lá to lớn đan xen rậm rạp. Ánh nắng chỉ có thể xuyên qua để lại những vệt sáng loang lổ trên mặt đất. Dù là ngày hè nắng gắt, gió thổi vào mặt cũng chỉ thấy ấm. Công viên trò chơi hôm nay rất đông người, nhưng đa số đều tránh nắng dưới bóng cây.

"Nóng quá." Lục Ngu lấy tay phe phẩy gió cho bản thân, cây kem trong miệng cậu cũng sắp tan chảy vì nóng.

Trình Khánh đưa cái quạt mini trong tay về phía cậu, nhưng gió quạt ra toàn là gió nóng. Triệu ca đứng cạnh than thở: "Tôi đã nói rồi mà, đi công viên trò chơi đâu phải là ý kiến sáng suốt."

Trình Khánh quay sang nhìn cậu ta: "Chẳng lẽ lại thật sự đi net à?"

"Vậy giờ sao đây? Lục Ngu, cậu nghĩ ra cách gì chưa?" Triệu ca quay sang hỏi.

Lục Ngu đang bị cái kem lạnh trong miệng làm tê hết đầu óc, một lúc sau mới hoàn hồn: "Tôi cũng đâu biết."

"Để tôi xem thử..." Hoan Ca lấy bản đồ công viên mà họ nhận lúc vào cổng ra: "Hay tụi mình vào nhà ma thám hiểm đi!"

"Tôi không đi." Trình Khánh là người đầu tiên từ chối.

"Sao vậy? Cậu sợ à?" Triệu ca hỏi.

Trình Khánh đáp: "Nhà ma chán lắm, tôi biết rõ mấy người đó đều là hóa trang, hơn nữa còn phải ghép nhóm với người lạ, có người ồn ào khó chịu lắm."

"Tôi thấy ở đây có trò "Ma sói", lại còn có máy lạnh trong phòng nữa! Hay tụi mình chơi trò đó đi." Lục Ngu mở poster trên tay ra.

Trình Khánh gật đầu: "Cái đó được đấy, lại còn có điều hòa. Ngoài đây nóng thế này, chẳng có tâm trạng chơi gì hết."

Hoan Ca nói: "Nhưng chưa đủ người mà?"

"Thì gọi thêm người đi. Lục Ngu, cậu có quen ai thì gọi đến chơi cùng?" Trình Khánh dùng khuỷu tay huých cậu một cái.

Lục Ngu nhíu mày nghĩ ngợi: "Gọi Giản ca tới được không?"

"Anh ấy không bận à?" Ba người trong phòng ký túc khác đều nhớ đến Tống Giản Lễ là người có tiền, rất hào phóng.

Hắn từng lì xì cho mỗi người trong phòng 5 vạn khi tròn một năm quen Lục Ngu, bình thường cũng hay mua đồ cho Lục Ngu, bọn họ cũng được hưởng ké chút ít. Dù không gặp Tống Giản Lễ nhiều, nhưng lần nào cũng rất ấn tượng.

"Không có tiết học, nhưng không biết có đang bận việc không, để tôi gọi hỏi thử." Lục Ngu lấy điện thoại ra, Trình Khánh nói: "Mỗi người gọi vài người thôi, đừng để gọi nhiều quá."

Mọi người đều đồng ý.

Lục Ngu cầm điện thoại đi sang một bên gọi cho Tống Giản Lễ, nói sơ tình hình. Tống Giản Lễ đồng ý, bảo cậu gửi địa chỉ.

Vừa cúp máy, tin nhắn WeChat tới dồn dập – là Từ Sâm nhắn:

【111 chơi game sao không gọi tôi!!】

【Từ Sâm: Tôi muốn tới! Mau xin anh Giản đồng ý cho tôi đi!!】

Lục Ngu ngạc nhiên và vui mừng: 【Từ Sâm, cậu tới thành phố C rồi à?】

【Từ Sâm: Tôi đi công tác cùng anh trai, cũng định ghé chơi mà Tống Giản Lễ không chịu. Cậu mau nói giúp tôi đi】

【Được rồi, để tôi nói Giản ca một tiếng】

Thế là Lục Ngu gửi tin cho Tống Giản Lễ nói thêm về Từ Sâm. Tống Giản Lễ đồng ý.

"Tôi gọi hai người rồi, Giản ca với một người bạn của tôi nữa, các cậu gọi thêm vài người đi?" Lục Ngu cất điện thoại vào túi.

"Vậy để tôi gọi mấy đứa bạn." Trình Khánh đang định bấm số thì phía sau vang lên một giọng nữ trong trẻo: "Là mấy em à!"

Mọi người quay đầu lại.

Họ thấy Phó Giai Dĩnh đang kéo tay một cô gái khác đi tới. Vì quen biết với Lục Ngu nên ba người còn lại cũng biết Phó Giai Dĩnh.

"Chào đàn chị." Lục Ngu chào hỏi.

Phó Giai Dĩnh giới thiệu Lục Ngu với cô gái đi cùng: "Đây là cậu bé đóng vai Bạch Tuyết trong tiết mục tối Quốc Khánh năm đó, tên là Lục Ngu, em nhớ ra không?"

Lục Ngu đã gần như quên mình từng diễn vở đó, giờ bị nhắc lại thì hơi ngượng ngùng.

"Chào mọi người, tôi là Lạc Tư Tư." Cô gái tóc tết cúi đầu chào mọi người.

Phó Giai Dĩnh lại giới thiệu ba người còn lại cho Lạc Tư Tư.

"Các em làm gì ở đây thế? Không nóng sao?" Phó Giai Dĩnh phe phẩy cây quạt giấy vài cái.

Trình Khánh đưa tờ tờ rơi trên tay cho Phó Giai Dĩnh: "Bọn em định chơi trò "Ma sói" ở đây, giờ đang gọi điện rủ thêm người cho đủ số."

"Ma sói hả, bọn chị từng chơi rồi." Phó Giai Dĩnh quay sang nói với Lạc Tư Tư, cô nàng gật đầu đồng tình. Phó Giai Dĩnh quay lại nói với nhóm bạn: "Cho bọn chị tham gia với nhé, ngoài trời nóng quá, tìm mãi chẳng có chỗ nào vui vẻ cả."

"Được chứ! Vừa hay bọn tớ còn thiếu người." Cả nhóm bốn người đều đồng ý.

Hoan Ca đếm số người trên đầu ngón tay: "Số lượng gần đủ rồi, chơi bản mới bắt đầu là ổn, còn thiếu vài vai đặc biệt thôi là đủ nhóm."

Trình Khánh: "Vậy tôi không cần gọi thêm ai nữa, bọn mình đi đặt phòng chơi luôn đi."

Cả nhóm đều đồng ý.

Tống Giản Lễ và Từ Sâm đến rất nhanh. Từ Sâm ôm theo một đống đồ ăn vặt vào phòng, phía sau là Tống Giản Lễ.

"Cậu đến rồi!" Lục Ngu bước tới đỡ bớt đồ ăn vặt trên tay Từ Sâm.

Từ Sâm cười đáp lại: "Lâu rồi không gặp, có nhớ tôi không?"

"Nhớ chứ, còn anh Trạch Xuyên không đi cùng cậu à?" Lục Ngu hỏi.

Từ Sâm tỏ vẻ thờ ơ: "Người ta là ông chủ bận rộn, bảo trò này trẻ con nên không thèm đến."

Lục Ngu bật cười khẽ, rồi chủ động tiến tới bên cạnh Tống Giản Lễ – người vừa bị mình "bỏ quên".

Tống Giản Lễ tự nhiên nắm tay Lục Ngu: "Dám không để ý tới anh nữa à?"

"Em có không để ý tới anh đâu!" Lục Ngu nhỏ giọng phản bác.

Tống Giản Lễ không tiếp tục chủ đề đó, hắn nhìn thấy trán Lục Ngu ướt đẫm mồ hôi thì theo phản xạ hỏi: "Sao mồ hôi nhiều vậy?"

Vừa nói, hắn vừa rút khăn tay trong túi ra lau mồ hôi cho Lục Ngu. Lục Ngu nhắm mắt lại: "Tụi em mới tới đây thôi, trước đó còn chơi ngoài trời."

"Bạn em đâu rồi?" Tống Giản Lễ cất lại khăn tay vào túi.

"Trình Khánh với mấy người kia ra ngoài mua đồ ăn, nước uống, với đồ để chơi trò chơi rồi."

"Còn có chị Giai Dĩnh nữa, chị ấy với bạn đi vệ sinh, nên giờ trong phòng chỉ còn mình em."

"Chắc nóng quá rồi nhỉ?" Không khí giữa hai người cứ thế ngọt ngào hồng hồng phấn phấn. Từ Sâm đứng một bên nhìn mà thấy buồn nôn, chêm vào giọng chua chát: "Nóng quá rồi phải không? Làm cậu Tống nhà ta đau lòng lắm cơ!"

Chọc ghẹo Tống Giản Lễ là chuyện thường như cơm bữa, Tống Giản Lễ liếc nhìn cậu ta: "Có cần tôi kể chuyện hồi tháng trước của cậu cho anh trai cậu nghe không?"

"Trời đất, cậu còn dám dọa tôi trước mặt Lục Ngu nữa chứ?" Sắc mặt Từ Sâm lập tức thay đổi.

Còn chưa kịp nói thêm câu nào thì cửa phòng đã mở ra, những người còn lại cũng trở về.

Lục Ngu chủ động giới thiệu từng người với nhau, để mọi người làm quen trước khi bắt đầu chơi.

"Luật chơi chắc ai cũng biết rồi nhỉ? Có ai chưa từng chơi không? Tôi có thể giải thích lại một lần." Trình Khánh trộn bộ bài nhân vật và hỏi.

Lục Ngu chưa từng chơi trực tiếp, nhưng từng chơi online với Từ Sâm nên cũng nắm khá rõ luật cơ bản.

Không ai lên tiếng nghĩa là ai cũng biết chơi. Từ Sâm bắt đầu phát bài nhân vật cho từng người.

Lục Ngu nhận bài rồi lặng lẽ nhìn.

Cậu hơi kinh ngạc – là người sói à? Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi ánh mắt chạm đúng với Từ Sâm đang ngồi đối diện. Từ Sâm lập tức bật cười: "Haha, tiểu Ngu, không phải cậu là người sói đấy chứ?"

"Sao có thể! Tôi là dân làng!" Lục Ngu lập tức phản bác.

Tống Giản Lễ dưới bàn vươn tay nắm lấy cổ tay Lục Ngu, rồi khẽ nhéo một cái. Lục Ngu liếc nhìn hắn, giả vờ nghiêng người như muốn xem bài của Tống Giản Lễ: "Cho em xem bài anh với?"

Tống Giản Lễ đưa bài cho cậu, úp mặt lại: "Muốn xem không?"

Lục Ngu dĩ nhiên không xem thật, đúng lúc đó trọng tài Trình Khánh ho nhẹ: "Khụ khụ, người chơi nên tự giác nha."

Lục Ngu lập tức rụt tay lại, nghiêm túc đáp lời: "Em sẽ không xem trộm đâu!"

Phó Giai Dĩnh len lén thì thầm với Lạc Tư Tư, cả hai cùng che miệng cười khúc khích.

"Giờ mọi người xác nhận thân phận đi nhé." Trình Khánh gõ bàn hiệu lệnh.

Lục Ngu bỏ bài nhân vật vào túi.

"Rồi, trời tối rồi, mời tất cả nhắm mắt."

Trình Khánh liếc nhìn quanh, thấy ai cũng đã nhắm mắt mới tiếp tục: "Người sói, mời mở mắt xác nhận đồng đội."

Lục Ngu nhẹ nhàng hé mắt. Tống Giản Lễ cũng mở mắt.

Tống Giản Lễ lại không ngoan ngoãn, đưa tay sang nhéo cổ tay Lục Ngu. Lục Ngu ra hiệu im lặng, nhưng trong lòng thấy vô cùng vui – thật không ngờ lại trùng hợp đến vậy.

"Người sói, mời chọn nạn nhân cho đêm nay." Trình Khánh tiếp tục dẫn trò chơi.

Lục Ngu nhìn về phía Tống Giản Lễ, ra hiệu để hắn chọn. Nhưng Tống Giản Lễ lại lắc đầu, bảo cậu quyết định. Lục Ngu do dự một lúc, sau cùng nhắm mắt lại rồi chỉ bừa – không ngờ lại trúng ngay Triệu ca. Hai người nhìn nhau xác nhận, rồi cùng giơ tay báo hiệu đã chọn xong.

Trình Khánh: "Người sói đã chọn xong nạn nhân. Mời người sói nhắm mắt lại."

"Tiên tri, mời mở mắt." Trình Khánh tiếp tục dẫn trò.

......

Khi Trình Khánh hoàn tất một vòng, cậu ấy gõ nhẹ: "Trời sáng rồi, tối qua người chơi Triệu ca đã bị giết, mời phát biểu lời trăng trối."

"Tôi là thợ săn..." Giọng cậu ấy nói yếu ớt: "Vậy tôi được kéo ai đi theo?"

"Tiên tri nếu chưa tra ra sói thì đừng vội nhảy ra." Triệu ca nói.

"Dù có tra ra cũng khoan hãy nhảy, nếu giờ lôi được một sói ra bỏ phiếu, thì đêm mai tiên tri cũng chỉ điều tra được thêm một người nữa, nữ phù thủy dù có thuốc cứu sống nhưng nếu đêm mai điều tra ra người đó không phải sói thì cũng vô ích." Lạc Tư Tư phân tích.

Phó Giai Dĩnh gật đầu hưởng ứng: "Tư Tư nói có lý."

"Vậy tôi không kéo ai theo cả?" Triệu ca giơ tay nhún vai.

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

"Rồi, đến lượt chơi thứ hai, trời tối mời nhắm mắt, người sói mở mắt, xác định nạn nhân đêm nay."

Lần này Tống Giản Lễ chủ động chỉ vào Lạc Tư Tư, đơn giản vì lúc nãy cô đã phát biểu bảo vệ tiên tri, nếu cô thật sự là tiên tri thì cũng được, mà nếu không phải thì cũng chẳng sao.

Thấy Tống Giản Lễ đã quyết định, Lục Ngu cũng không có ý kiến gì.

"Được rồi, người sói nhắm mắt, tiên tri mở mắt..."

...

"Trời sáng rồi, tối qua người chơi Lạc Tư Tư đã chết, không để lại lời trăng trối."

"Tất cả người chơi bắt đầu lên tiếng." Trình Khánh nói.

"Chúng ta ít người như vậy, tiên tri có thể nhảy ra rồi." Từ Sâm hiếm hoi lên tiếng.

Phó Giai Dĩnh phản ứng nhanh, nói: "Vừa mở miệng đã đề nghị tiên tri nhảy ra, chẳng lẽ cậu là sói à?"

Từ Sâm đáp: "Không thể nào!"

Những người lên tiếng đều ở hai bên Lục Ngu, ai nói gì là Lục Ngu quay sang nhìn người đó, khiến cậu có vẻ rất bận rộn.

Tống Giản Lễ không chần chừ giơ tay: "Tôi là tiên tri, đêm đầu tiên điều tra Phó Giai Dĩnh, đêm thứ hai điều tra Từ Sâm, cả hai đều là người tốt."

"Trời, anh em tốt quá, tôi đúng là người tốt thật, tôi là phù thủy đó!" Từ Sâm đập tay tỏ vẻ đắc ý.

Phó Giai Dĩnh cũng gật đầu: "Tôi là dân thường, không phải sói."

"Đã có hai người chết rồi, một là thợ săn và một người chưa rõ thân phận, Tư Tư chắc chắn không phải phù thủy vì nếu là thì đã tự cứu mình từ đêm qua. Tống Giản Lễ nhận là tiên tri, mà sói có hai người. Vậy Lục Ngu, cậu với Hoan Ca là sói đúng không?" Phó Giai Dĩnh phân tích rất mạch lạc.

Lục Ngu trợn mắt, vội vàng lắc đầu: "Em là dân làng mà!"

"Cho tôi nói! Tống Giản Lễ chắc chắn là sói, tôi đêm đầu điều tra cậu ta, đêm thứ hai điều tra Lạc Tư Tư – cô ấy là người tốt. Cậu ta là sói, giờ lại giành thân phận tiên tri của tôi, còn chỉ ra Từ Sâm và Phó Giai Dĩnh là người tốt – nên chắc chắn một trong hai người đó là đồng bọn của cậu ta!" Hoan Ca, người nãy giờ im lặng, giờ mới giơ tay lên.

Hai người cùng tự nhận là tiên tri?

Lục Ngu trước giờ chỉ chơi trò này online với tụi con nít, không đến mức phải suy nghĩ lắt léo như vậy. Cậu không hiểu sao Tống Giản Lễ lại nhảy ra nhận là tiên tri.

Nhưng giờ sói đã bị nghi ngờ, Lục Ngu cũng tỏ vẻ thắc mắc: "Sao lại có hai tiên tri?"

"Tôi là người tốt, Tống Giản Lễ không nói sai đâu, tôi thật sự là phù thủy!" Từ Sâm nhấn mạnh thân phận của mình.

Phó Giai Dĩnh: "Tôi là dân làng, không phải sói thật đó."

"Tôi là tiên tri thật, mọi người nghe tôi, cứ loại cậu ta ra trước, đêm mai tôi chắc chắn bị sói giết, lúc đó phù thủy có thể cứu tôi, tôi sẽ kiểm tra tiếp Phó Giai Dĩnh, nếu chị ấy là sói thì tụi mình thắng rồi, nếu không phải thì chắc chắn là Lục Ngu!" Hoan Ca trình bày lý lẽ rất rõ ràng, nhưng tiếc thay đối thủ là Tống Giản Lễ.

"Tôi đã kiểm tra hai người tốt rồi, cậu mới nhảy ra giành làm tiên tri và nói tôi là sói. Vậy đêm đầu thợ săn có thể kéo thêm một người chết mà, sao lúc đó cậu không nói? Phù thủy có thuốc hồi sinh trong tay mà." Tống Giản Lễ bình tĩnh hỏi lại, ánh mắt lóe lên phía sau cặp kính.

Những người còn lại bắt đầu nghi ngờ: "Ờ ha..."

"Lạc Tư Tư cũng đã nói rồi mà, nếu đêm thứ hai tôi điều tra ra người tốt thì chẳng phải lợi bất cập hại à." Trò chơi này khiến Hoan Ca cảm thấy như đang đi vào ngõ cụt.

Nhưng rõ ràng, lập luận của cậu ấy không đủ thuyết phục.

"Bây giờ mọi người nghi ngờ Tang Tang và Phó Giai Dĩnh, nhưng rõ ràng hai tiên tri không thể cùng tồn tại, mọi người phải bỏ phiếu chọn một." Tống Giản Lễ mỉm cười.

"Tôi có ý kiến: cứ vote một người đi, nếu đêm mai sói giết tiên tri thì tôi sẽ cứu, còn nếu không giết thì tôi sẽ đầu độc người đó." Từ Sâm đề xuất.

"Nhưng sói có thể tự sát để đánh lạc hướng đó." Phó Giai Dĩnh nhắc nhở.

"Thì tôi mặc kệ, cùng lắm sáng mai vote tiếp. Tôi vote cho Lục Ngu." Rõ ràng Từ Sâm nghiêng về phía Tống Giản Lễ là tiên tri thật.

"Vậy thì tôi và Hoan Ca, một trong hai chúng tôi bị loại cũng được." Tống Giản Lễ tỏ vẻ thoải mái.

Kết quả cuối cùng là Hoan Ca bị loại khỏi cuộc chơi, cậu ấy nằm vật ra ghế sofa với vẻ mặt tiếc nuối và bất lực.

"Lượt thứ ba, trời tối rồi, mời mọi người nhắm mắt. Người sói mở mắt và chọn người để giết đêm nay."

Lục Ngu hoàn toàn được Tống Giản Lễ dắt đi, Tống Giản Lễ ra hiệu bằng miệng "Đừng lo, anh  sẽ giúp em thắng."

Lục Ngu gật đầu lia lịa, rồi cậu thấy Tống Giản Lễ chỉ vào chính cậu để giết. Lục Ngu hơi ngạc nhiên, nhưng Tống Giản Lễ liếc một cái ánh mắt "tin anh đi".

Thế là Lục Ngu cũng chỉ vào chính mình.

...

"Tối qua là một đêm bình yên. Mời mọi người lần lượt phát biểu."

"Tôi nói trước, tôi là phù thủy! Tối qua người bị giết là Lục Ngu! Tôi đã cứu cậu ấy!! Hai người còn lại, Tống Giản Lễ và Phó Giai Dĩnh, chắc chắn là người sói!" Từ Sâm đã hoàn toàn bị chính sự thông minh của mình thuyết phục.

Lục Ngu không ngờ mình lại sống, hơi ngạc nhiên và vui mừng, nhưng không để lộ ra, chỉ nhìn Từ Sâm bằng ánh mắt biết ơn: "Từ Sâm, cảm ơn cậu đã cứu tôi!"

"Thôi được rồi, tôi là người sói." Tống Giản Lễ bình thản nói.

"Khoan khoan, tôi không phải người sói mà!!" Phó Giai Dĩnh giống như từ đầu đã bị Tống Giản Lễ gài bẫy, giờ không cãi được nữa.

"Chị không qua mặt được em đâu, đêm mai em sẽ đầu độc chị!" Từ Sâm lúc này hoàn toàn tin tưởng Lục Ngu về phe mình.

"Kết thúc phát biểu, giờ bắt đầu bỏ phiếu." Trình Khánh tuyên bố.

Không nằm ngoài dự đoán, Tống Giản Lễ bị bỏ phiếu loại.

"Trời tối, mọi người nhắm mắt. Người sói mở mắt và chọn người giết."

Bây giờ trong ván còn lại hai người dân và một người sói.

Phó Giai Dĩnh sẽ bị phù thủy đầu độc, mà Từ Sâm đã hết thuốc cứu người, nên Lục Ngu chỉ cần giết phù thủy là thắng. Trong sân lúc này chỉ còn lại một người sói – chính là Lục Ngu.

Lục Ngu cuối cùng cũng hiểu hết tình thế. Hoan Ca ngồi bên thấy Lục Ngu mà trợn mắt mà tức điên, suýt nữa không kiềm được mà la lên.

Tống Giản Lễ thì đầy kiêu ngạo nhìn Lục Ngu.

Lục Ngu đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.

...

Trình Khánh gõ bàn một cái cuối cùng: "Trời sáng, tối qua người chơi Phó Giai Dĩnh và Từ Sâm đã tử vong. Phe người sói giành chiến thắng."

Từ Sâm: ?!!

Cậu ta không thể tin nổi nhìn Lục Ngu, còn Lục Ngu hơi ngượng ngùng gãi tai: "Từ Sâm ơi! Sao cậu lại bị tôi lừa vậy?!"

"Rõ ràng tôi là tiên tri mà..." Hoan Ca gào lên.

"Trời ơi tôi là người tốt, tiên tri thì ngay vòng đầu phải lên tiếng chứ, Tống Giản Lễ sao lại chơi giỏi như vậy chứ?!"

Lục Ngu cười tươi rói, nửa người rúc vào lòng Tống Giản Lễ, trốn tránh bàn tay không cam lòng của Từ Sâm.

Trình Khánh: "Lúc mấy người hồ hởi bỏ phiếu loại tiên tri thật, tôi suýt nữa không nhịn được cười đó."

"Không phục! Lục Ngu, tôi tin tưởng cậu như vậy! Cậu làm tổn thương tôi quá!" Từ Sâm chính là người bị tổn thương nặng nhất.

Lục Ngu giải thích: "Tôi thật ra không hiểu gì đâu, chỉ là Giản ca luôn dẫn dắt tôi chơi thôi, đến cả vụ tự mình bỏ phiếu cho mình cũng là ý của anh ấy, Giản ca quá thông minh rồi."

"Tống Giản Lễ, đồ cáo già! Cũng may anh tôi không có ở đây, nếu không cái trò mèo này chắc chắn không lừa được anh ấy. Đợi đó, tôi gọi điện cho ảnh tới liền! Ván sau chúng ta chơi tiếp!" Từ Sâm bị kí.ch thí.ch vì thua.

Lục Ngu vội vàng an ủi: "Cậu đừng nóng, ván sau nhất định cậu sẽ thắng mà!"

"Vậy đợi tôi gọi anh tôi qua." Từ Sâm nói.

Tống Giản Lễ bình tĩnh gật đầu, bóc quả quýt rồi nhét vào tay Lục Ngu mới nói: "Được thôi."

Vậy là một vị tổng giám đốc đang họp bỗng nhận được điện thoại của em trai mình, anh giơ tay tạm ngưng cuộc họp để nghe máy.

Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng Từ Sâm: "Anh! Tới chơi "Ma sói" với em đi!"

Từ Trạch Xuyên: ...

"Đầu em có vấn đề gì hả?"

"Anh tới không? Không tới em tìm người khác, nhiều người muốn chơi với em lắm."

"..." Từ Trạch Xuyên thở dài: "Địa chỉ?"

 

*Tác giả có điều muốn nói:

Khó viết quá chừng luôn, vì mình là tay chơi gà "Ma Sói", mấy năm trước chơi trên QQ chưa thắng được ván nào, nói ra một câu là bị đánh hội đồng làm người sói (đau lòng dữ dội)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK