Tống Giản Lễ nói ra những lời táo bạo khiến Lục Ngu không dám nghe, cậu hoảng loạn đưa tay che miệng hắn, cả người đỏ bừng, vành tai nóng rực như sắp bốc cháy.
"Anh, anh, anh! Không được nói mấy lời đó!"
Cậu vội khép chặt hai chân, không để Tống Giản Lễ có cơ hội giở trò.
Tống Giản Lễ lập tức cúi xuống hôn lên lòng bàn tay cậu. Lần này, Lục Ngu có cảm giác như lòng bàn tay mình sắp bị bỏng rát, nhưng vẫn không dám rụt lại. Cậu thường xuyên bị những lời nói táo bạo của Tống Giản Lễ dọa sợ, bây giờ mà buông tay ra thì hắn chắc chắn sẽ tiếp tục nói những điều càng lộ liễu hơn.
Tống Giản Lễ giữ chặt cổ tay cậu, nhẹ nhàng tách tay cậu ra, hàng mi thấp thoáng che đi đôi mắt sâu thẳm đầy trầm tư. Hắn bất chợt lên tiếng: "Lục Tang Tang, em bá đạo thật đấy."
Giọng nói ám muội, trầm thấp vang lên, như dư âm của một sợi dây đàn vừa rung động, khiến trái tim Lục Ngu run lên theo.
"Ai mới là người bá đạo chứ!" Lục Ngu lắp bắp, nhịp tim đập loạn, đến mức nói cũng không rõ ràng: "Hơn nữa, em đã nói rồi, về sau không được như vậy nữa!"
Tống Giản Lễ bỗng nở một nụ cười xấu xa hiếm thấy. Hắn đưa tay lấy điện thoại ở đầu giường, lướt đến một đoạn ghi âm dài tận bảy phút, như thể đã nghe qua rất nhiều lần. Không chần chừ, hắn kéo thẳng thanh tiến trình về phía sau.
Lục Ngu đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng dâng lên nỗi bất an. Cậu lập tức vươn tay giật lấy điện thoại của Tống Giản Lễ.
Nhưng hắn nhanh tay hơn, một tay ấn chặt eo cậu, hạn chế mọi động tác, tay còn lại tăng âm lượng của điện thoại lên.
Âm thanh ám muội vang lên trong không gian yên tĩnh. Một giọng nam khàn đặc vì nhẫn nhịn xen lẫn tiếng khóc nghẹn ngào vì không chịu nổi. Lục Ngu cảm thấy tai mình nóng bừng, ngay lập tức nhận ra đoạn ghi âm này là gì.
"Tang Tang, có đau không?"
Một lúc sau, giọng cậu vang lên trong ghi âm, vừa nức nở vừa yếu ớt: "Không... không đau..."
"Thích anh dùng miệng giúp em sao?" Tống Giản Lễ trong đoạn ghi âm tiếp tục hỏi.
Lục Ngu bị Tống Giản Lễ ôm chặt trong ngực, vành mắt đỏ hoe, hàng mi ướt đẫm. Cậu không thể nghe thêm được nữa, nhưng hắn giữ chặt cổ tay cậu, không để cậu trốn tránh.
Ghi âm tiếp tục vang lên — là tiếng lật người rồi giọng cậu khóc lóc nức nở. Tiếng động quá lớn khiến Lục Ngu bây giờ mới nhận thức được tối hôm đó Tống Giản Lễ đã mãnh liệt đến nhường nào.
"Thích sao? Bé cưng?"
Lục Ngu muốn khóc. Cậu vùng vẫy, giọng lạc đi: "Giản ca, Giản ca... không nghe nữa..."
Tống Giản Lễ cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi cậu, giọng nói dịu dàng dỗ dành: "Nghe thêm một chút nữa thôi."
Ghi âm tiếp tục phát — giọng cậu thở gấp, vừa khóc vừa run rẩy đáp lại: "Thích... thích..."
"Lần sau còn muốn không?" Giọng Tống Giản Lễ trong ghi âm như đang dụ dỗ.
Lúc đó, Lục Ngu hoàn toàn bị vắt kiệt đến mức đầu óc trống rỗng, lại còn bị Tống Giản Lễ ôm vào lòng dỗ dành. Không hề do dự, cậu đáp: "Muốn... còn muốn..."
Ngay sau đó, ghi âm vang lên tiếng khóc nức nở càng dữ dội hơn, cùng những âm thanh kịch liệt.
Tống Giản Lễ lúc này mới tạm dừng ghi âm, ném điện thoại qua một bên, cúi xuống nhìn gương mặt đỏ bừng của Lục Ngu. Hắn không nhịn được mà trêu chọc: "Tang Tang, nghe thấy rồi chứ? Chính miệng Tang Tang đồng ý đấy nhé."
Nghe thấy rồi! Hai tai đều nghe thấy rõ ràng! Lục Ngu nào có điếc.
"Nhưng mà... lần đó không tính! Em uống rượu rồi! Anh lừa em nói ra!"
Cậu hoàn toàn không có chút ký ức nào về đoạn ghi âm này. Rõ ràng là đã bị hành hạ đến mức mơ mơ màng màng, đầu óc không tỉnh táo, thế mà lại bị Tống Giản Lễ dụ dỗ nói ra những lời như vậy.
Lục Ngu xấu hổ đến mức muốn bốc hơi ngay tại chỗ.
Tống Giản Lễ chậm rãi nhìn cậu từ trên xuống dưới, đôi mắt đong đầy d.ục v.ọng và thích thú. Hắn không hề phản bác, chỉ nhướng mày phát ra một tiếng ngắn ngủn: "À?"
"Hóa ra Tang Tang nghĩ vậy sao?"
Lục Ngu vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng đúng đúng! Em đêm đó uống say! Mọi lời hứa hẹn đều không tính!"
Tống Giản Lễ cười khẽ, như thể hắn đã sớm đoán trước cậu sẽ nói vậy.
"Được rồi, không tính."
Nhưng giọng điệu của hắn lại như ngầm ám chỉ rằng — hắn đã tìm ra cách đối phó với trò quỵt nợ của Lục Ngu.
Lục Ngu bỗng cảm thấy chột dạ.
"Vậy anh mau ra ngoài đi, mau ra ngoài!" Cậu bắt đầu đuổi người, cố gắng đẩy Tống Giản Lễ xuống giường.
Hai người nằm trong chăn, hơi thở hòa quyện vào nhau, khe khẽ trò chuyện.
"Được rồi, vậy anh đi đây."
Tống Giản Lễ nheo mắt, nở một nụ cười đầy ẩn ý. Nhưng trong lòng hắn đang toan tính điều gì, chỉ có chính hắn mới biết. Lục Ngu cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Tống Giản Lễ cũng đã thân mật đủ rồi, giống như một con sói no nê thỏa mãn, ngồi dậy, nâng mí mắt nhìn Lục Ngu.
Lục Ngu bị ánh mắt nóng rực của hắn chiếu tới, cũng vội vàng xuống giường. Cậu kiễng chân chỉnh lại cổ áo và tóc của Tống Giản Lễ, làm sao để hắn trông không giống vừa làm chuyện gì không đứng đắn trước khi chuồn ra ngoài.
Nếu Tống Giản Lễ cứ thế này mà quần áo xộc xệch đi ra khỏi phòng giữa đêm khuya, lỡ như gặp ai trong nhà, đặc biệt là Đường Uyển Quân thì cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Tống Giản Lễ cong môi cười hài lòng, ngoan ngoãn phối hợp với Lục Ngu. Sau khi giúp hắn chỉnh tề lại quần áo xong, Lục Ngu thúc giục hắn mau rời đi. Tống Giản Lễ dựa vào khung cửa, cúi người lại gần, nói: "Tang Tang, hôn một cái nữa nào."
Lục Ngu sốt ruột đuổi người đi, nhanh chóng nâng mặt hắn lên, đặt một nụ hôn lướt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước: "Ngủ ngon, Giản ca."
Cậu giả vờ như muốn đóng cửa ngay sau đó, nhưng Tống Giản Lễ lại chống tay lên cửa, cười như có như không: "Ngủ ngon, bé cưng"
Tay Lục Ngu đang đóng cửa bỗng cứng đờ, không chỉ tay, mà toàn bộ cơ thể cậu đều cứng lại. Đầu óc phản ứng chậm nửa nhịp, ngay cả động tác cũng trở nên vụng về.
"... Ừm, à... được rồi, ngủ ngon."
Cậu lắp bắp vài từ xong mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cảm giác như cả người đều biến thành một con robot cũ kỹ, khớp xương gỉ sét không còn linh hoạt nữa.
Không phải là chưa từng nghe Tống Giản Lễ gọi mình là "bé cưng", nhưng trước đây chỉ là những lời dỗ dành trên giường lúc tình nồng mật ngọt. Bây giờ hắn đem câu này ra nói ở đời thực, không hiểu sao cậu lại cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không có gì sai.
Cậu nhớ hồi cấp ba, trong lớp có mấy bạn nam yêu sớm, họ cũng hay gọi nhau là "bảo bối". Thậm chí cậu còn nghe thấy những cách gọi như "vợ", "chồng", "em yêu",...
Khi đó cậu thắc mắc: Chẳng phải bọn họ chỉ là học sinh thôi sao? Sao lại có thể gọi nhau như vậy? Không thấy kỳ quái à?
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ là không.
Một câu "bé cưng" của Tống Giản Lễ làm cậu chui tọt về mép giường, cả người cứng đờ nằm xuống, mãi lâu sau mới hoàn hồn, kéo chăn lên, quấn kín mít.
Bên ngoài, Tống Giản Lễ nhìn phản ứng của cậu thì không nhịn được cười vài tiếng, sau đó lặng lẽ về phòng. Quấy rầy Lục Ngu một hồi, giờ phút này, tiểu Tống tổng cảm thấy mỹ mãn, nhắm mắt ngủ ngon.
—
Kỳ nghỉ kéo dài tổng cộng bảy ngày, bây giờ mới qua hai ngày.
Ngày thứ ba, mọi người đều ở nhà. Đường Uyển Quân vừa từ nước ngoài trở về, mang theo rất nhiều quà, đặc biệt là chuẩn bị rất nhiều phần cho Lục Ngu. Buổi chiều, bà rủ cậu đi dạo phố cùng. Lúc mới đi với Đường Uyển Quân, Lục Ngu còn hơi ngượng ngùng, nhưng bà là người chu đáo, rất biết cách quan tâm người khác nên chẳng mấy chốc đã làm cậu cảm thấy gần gũi và thoải mái hơn.
Sau nửa ngày đi chơi, cậu dần dần trở nên thân thiết và có phần dựa dẫm vào bà hơn.
Buổi chiều, trong lúc đợi tài xế đến đón về, hai người ngồi trong một quán cà phê, vừa uống trà vừa trò chuyện.
"Tang Tang, mắt thẩm mỹ của con tốt ghê, chiếc cà vạt này mua cho tiểu Giản đúng là không thể hợp hơn."
Đường Uyển Quân vừa lật xem ảnh trong điện thoại, vừa nhìn thấy bức ảnh chụp chiếc cà vạt mà Lục Ngu đã chọn. Càng nhìn, bà càng cảm thấy chiếc cà vạt này rất hợp với khí chất của Tống Giản Lễ, không nhịn được khen ngợi cậu.
Lục Ngu hơi ngượng ngùng: "Dì mua hai cái kia cũng rất đẹp mà."
"Ơ... Sao lại chuyển đến bức ảnh này rồi?"
Đường Uyển Quân đột nhiên dừng lại, có chút bất ngờ khi nhìn thấy một bức ảnh trong điện thoại.
Lục Ngu khó hiểu: "Sao thế ạ?"
Đường Uyển Quân đưa điện thoại cho cậu xem, nói: "Con nhìn xem, dì còn giữ được ảnh của con và tiểu Giản từ hồi cấp hai này."
"Trời ạ, lúc đó con đã gầy thế này rồi. Lần đó tiểu Giản bị bệnh, vẫn là con chăm sóc nó đó."
Bà cong mi mắt, dịu dàng nhìn Lục Ngu.
Lục Ngu nhìn bức ảnh thì nhớ ra, đó là hồi lớp 8. Khi ấy, Tống Giản Lễ bị sốt cao gần 39 độ, cậu đã ở bệnh viện trông hắn từ sáng đến tối. Đường Uyển Quân khi ấy đang ở nơi khác, vội vã bay về, đến bệnh viện thì bắt gặp cảnh tượng này.
Trong ảnh, Tống Giản Lễ vẫn đang truyền dịch, nằm yên tĩnh trên giường bệnh. Sốt cao khiến khuôn mặt hắn vẫn còn hơi ửng đỏ, trên tay còn cắm kim truyền. Cậu ngồi cạnh mép giường, nắm lấy bàn tay có chút sưng phù của hắn rồi ngủ thiếp đi.
Lúc ấy là buổi chiều.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng bệnh, làm cho không gian trông thật ấm áp. Đường Uyển Quân lúc đó không nỡ đánh thức hai người, chỉ đứng ở cửa chụp lại bức ảnh này rồi lặng lẽ ngồi chờ bên cạnh.
"Hóa ra dì đã đến từ chiều rồi ạ?"
Lục Ngu nhớ rằng Đường Uyển Quân đến bệnh viện vào buổi tối, nhưng nhìn ảnh thì rõ ràng là ban ngày.
Đường Uyển Quân gật đầu: "Ừ, thấy con và tiểu Giản đều ngủ say nên dì không nỡ đánh thức."
Nói đến đây, bà đột nhiên muốn tâm sự đôi chút: "Tang Tang, con lúc nào cũng nói cảm ơn chúng ta, nhưng thật ra, dì mới là người nên cảm ơn con."
"Tiểu Giản đã sống ở nước ngoài rất lâu, mới về nước chưa được bao lâu. Thời gian đầu, chú và dì đều bận rộn công việc, không có thời gian chăm sóc. Quản gia nói nó cả ngày ru rú trong nhà, ăn cũng không được bao nhiêu, trông rất cô đơn. Nhưng chúng ta không còn cách nào khác, công ty có quá nhiều việc. Những gì chúng ta có thể làm chỉ là cố gắng tranh thủ về thăm nó nhiều hơn."
"Chúng ta nghĩ chờ khi công việc ổn định sẽ dành thời gian ở bên nó, nhưng không ngờ nó lại gặp được con. Tính cách của nó vốn rất khó gần, nếu không phải có con bên cạnh, dì không dám tưởng tượng nó bây giờ sẽ ra sao." Đường Uyển Quân không nhịn được nói thêm vài câu chân thành từ đáy lòng.
"Tiểu Giản ở chỗ chúng ta, khi nói về con, luôn nhấn mạnh rằng con hay suy nghĩ quá nhiều, rằng con là người tỉ mỉ, có tâm sự nhưng luôn giấu kín trong lòng. Nó dặn chúng ta đừng hỏi quá nhiều về quá khứ của con, cũng nói rằng nó đã xác định rồi, nhìn qua cứ như thể sợ chúng ta phản đối vậy." Đường Uyển Quân mỉm cười, nhớ lại đêm đó Tống Giản Lễ đã nhắn cho bà gần 4000 chữ, từng câu từng chữ đều không rời khỏi Lục Ngu. Dù là tính cách, quá khứ hay sở thích ăn uống, hắn đều nói rõ ràng.
Dù khi đó Đường Uyển Quân vẫn còn ở nước ngoài, nhưng dù cách xa vạn dặm, tình yêu của Tống Giản Lễ vẫn chẳng thể che giấu.
"Nhưng dì sao lại phản đối được chứ? Con vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan. Hai ngày nay, dì cũng để ý thấy, khi ở bên chúng ta, con vẫn hơi gượng gạo. Giờ nhân lúc chỉ có hai dì cháu, dì muốn nói rõ ràng với con." Bà đưa tay ra chủ động nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Lục Ngu, giọng nói ôn hòa: "Dì thật sự thích con. Dù con không ở bên tiểu Giản, dì vẫn thích con. Con là một đứa trẻ tốt."
Lục Ngu đã sớm đỏ hoe mắt, cậu không giỏi ăn nói, cũng không biết phải biểu đạt sự cảm kích và vui sướng trong lòng như thế nào, chỉ có thể cúi đầu, nghẹn ngào liên tục nói lời cảm ơn.
"Dì vẫn luôn tự hỏi không biết tiểu Giản sẽ thích mẫu người như thế nào." Đường Uyển Quân cười rạng rỡ: "Thì ra từ nhỏ nó đã tự chọn cho mình rồi."
"Hả? Từ nhỏ ạ?" Trong mắt Lục Ngu ánh lên chút nước, cậu hơi nghi hoặc, trông rất đáng yêu khiến Đường Uyển Quân bật cười.
Bà tiếp tục câu chuyện dang dở từ hôm qua: "Hôm qua con nói biệt thự cũng là nhà của chúng ta, nhưng nói một cách nghiêm túc, đó thực ra là nhà của con và tiểu Giản."
"Khi bà nội nó tặng căn biệt thự này, ý bà là chờ đến khi tiểu Giản có bạn gái — đương nhiên nếu là bạn trai thì cũng vậy — thì có thể dắt người đó về đây sống." Đường Uyển Quân bỏ thêm hai viên đường vào cà phê, rồi tiếp tục: "Lúc đó, dì nghĩ rằng có lẽ phải nhiều năm nữa tiểu Giản mới dọn vào đây. Nhưng không ngờ nó đã bắt đầu chuẩn bị cho nơi này từ khi mới mười ba tuổi. Cách trang trí bên trong hoàn toàn không phải phong cách nó thích. Khi ấy, dì đã tự hỏi, tiểu Giản rốt cuộc là động lòng với ai?"
"Cho đến năm lớp 11, nó tìm đến dì và ba nó, nói rằng muốn đưa con đi, muốn con rời khỏi Lục gia, rời khỏi nơi khiến con không vui vẻ đó." Đường Uyển Quân nhớ lại thái độ kiên quyết của Tống Giản Lễ lúc ấy. Bà là mẹ hắn, bà hiểu rõ hắn nhất. Hắn không phải kiểu người hành động bốc đồng. Nếu đã quyết định, hẳn là phải suy nghĩ rất lâu mới có thể đưa ra lựa chọn ấy.
Nghĩ đến đây, bà nhớ lại những tin nhắn dài đằng đẵng mà Tống Giản Lễ gửi cho mình, rồi lại liên tưởng đến quyết định năm đó của hắn. Khi ấy, chắc chắn Lục Ngu đang rơi vào một giai đoạn rất u ám. Đôi mắt Đường Uyển Quân ánh lên chút thương cảm khi nhìn về phía cậu.
"Dì hỏi nó định đưa con đi kiểu gì, nó nói cứ thế mà đưa đi thôi, bất kể con có đồng ý hay không. Nó chỉ muốn con vui vẻ." Khi còn nhỏ, ai cũng có lúc bốc đồng. Nhưng khi mười chín tuổi, Tống Giản Lễ đã đủ trưởng thành, vậy mà vì thích một người, hắn vẫn bộc lộ sự cố chấp và ngang bướng như một đứa trẻ.
Đường Uyển Quân đưa khăn tay cho Lục Ngu đang rơi nước mắt. Cậu nhận lấy, nói lời cảm ơn rồi tiếp tục chăm chú lắng nghe.
"Dì lại hỏi nó: "Làm sao con biết chỉ cần đưa Lục Ngu đi là cậu ấy sẽ vui vẻ? Nếu bây giờ cậu ấy không vui, tại sao không thử tìm cách làm điều gì đó khiến cậu ấy hạnh phúc hơn?"" Chính câu hỏi đó đã khiến Tống Giản Lễ thức tỉnh. Cuối cùng, hắn từ bỏ ý định cố chấp kia, quyết định ở bên con, cùng con vượt qua khoảng thời gian khó khăn.
Nhưng hắn chưa bao giờ ngừng trang hoàng căn biệt thự này.
Bảo sao ngay lần đầu tiên bước vào, cậu đã cảm thấy nơi đây hợp với sở thích của mình đến vậy. Từ ấm trà, bàn ghế, đến từng món đồ nội thất, tất cả đều đúng theo gu thẩm mỹ của cậu.
"Chính lúc đó, dì mới phát hiện nó thích con." Kể đến đây, Đường Uyển Quân bất giác nói rất nhiều.
Lục Ngu cúi đầu lau nước mắt, khăn tay đã thấm đẫm, cả người khẽ run lên.
Cậu không biết, cậu chưa bao giờ biết. Mà Tống Giản Lễ cũng sẽ chẳng bao giờ nói ra.
"Ý của dì là, chúng ta đã sớm biết tiểu Giản thích con. Nếu chúng ta ghét con thì đã ép con rời xa nó từ lâu rồi, con hiểu không? Tang Tang." Đường Uyển Quân đứng dậy, bước đến bên Lục Ngu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Lục Ngu thuận thế ôm lấy eo bà, vùi mặt vào bụng nhỏ mà nức nở. Tiếng khóc không lớn, nhưng bờ vai run rẩy, nước mắt tuôn rơi. Đó là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm. Cuối cùng, cậu cũng tin rằng Đường Uyển Quân thực lòng chấp nhận mình.
Đường Uyển Quân khẽ thở dài, nhìn vào xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu mà không khỏi nghĩ thầm: Thật là một đứa trẻ ngoan, sao lại không nhận ra rằng có người thích mình chứ?
——
Bầu trời thành phố Lâm Khải hôm nay đầy mây.
Hôm qua, khi Lục Thành Danh vội vã trở về, Hạ Chỉ Nhu đã khóc đến lạc cả giọng, nhưng lại không chịu báo cảnh sát, chỉ muốn tự mình lo tiền.
Lục Thành Danh khuyên thế nào bà ta cũng không nghe, cuối cùng đành nói rằng ông sẽ lo tiền ngay, bảo bà ta đừng quá lo lắng.
Ông không hiểu tại sao Hạ Chỉ Nhu lại nhất quyết không báo cảnh sát, nhưng ông biết với tình hình hiện tại, muốn xoay tiền từ tài khoản cá nhân cũng chẳng dễ dàng gì, chỉ có thể nghĩ cách thế chấp căn nhà dưới tên mình.
Nhưng các thủ tục hợp đồng đâu thể hoàn thành nhanh chóng như vậy.
Hạ Chỉ Nhu nhạy cảm nhận ra có điều bất thường. Với sự hiểu biết của bà ta về Lục Thành Danh, việc ông xoay sở 80 triệu không phải là chuyện khó, ít nhất cũng không kéo dài đến trưa hôm sau. Nhưng bà ta không thể nghĩ được gì nhiều, đầu óc chỉ toàn là con trai mình.
Tuy nhiên, việc bà ta nhận ra sự khác thường trong công ty của Lục Thành Danh mới là ý đồ của Tống Giản Lễ, hắn chỉ còn thiếu một nước cờ cuối cùng.
"Đây là 80 triệu, bọn bắt cóc có liên lạc với em không?" Lục Thành Danh đau lòng vì số tiền này, nhưng ông vẫn thương con trai mình hơn.
Hạ Chỉ Nhu thức trắng đêm, mắt sưng húp, khi nhận lấy thẻ, bà ta cũng tự hỏi, bọn bắt cóc không phải nói chúng biết mọi chuyện của mình sao? Vậy chúng hẳn là biết mình đã xoay sở đủ tiền rồi chứ! Tại sao còn chưa gọi điện lại?
Bà ta ngồi trên sofa chờ điện thoại, hai cái di động đều đã sạc đầy, tắt tiếng rung, chuông để lớn nhất, sợ bỏ lỡ cuộc gọi của đối phương.
Trong nhà im lặng, chỉ có tiếng nức nở của Hạ Chỉ Nhu và tiếng bước chân đi qua đi lại của Lục Thành Danh.
Khoảng mười phút sau, Lục Thành Danh nói ông ra ngoài nghe điện thoại.
Hạ Chỉ Nhu không trả lời, bà ta chỉ có một đứa con trai bảo bối này, bà ta có thể không cần gì cả, chỉ cầu mong con trai mình bình an.
Không biết có phải trùng hợp hay không, Lục Thành Danh vừa ra khỏi phòng khách, điện thoại của Hạ Chỉ Nhu vang lên, bà ta vội vàng cúi người lấy điện thoại, không đợi đối phương nói gì, bà ta run rẩy cướp lời: "Có phải cậu không? Tiền của tôi đã đủ rồi, tôi phải đến đâu tìm cậu?!"
Đối phương phát ra tiếng cười trầm ấm, pha lẫn vài phần châm biếm.
Từ Sâm đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn cảnh tượng Chu Thiến Thiến và mẹ cô ấy vui vẻ hòa thuận trong phòng, mỉa mai nói: "Ồ, một Lục gia lớn như vậy mà xoay sở tiền gần 24 tiếng đồng hồ, tôi tưởng các người không muốn cứu con trai mình chứ, vừa mới giết con tin rồi!"
Lời nói của Từ Sâm như băng đá mùa đông và gió lạnh, từng chút một chui vào tai Hạ Chỉ Nhu, bà ta rùng mình, quỳ xuống sàn nhà từ trên sofa, rồi run giọng hỏi: "Cậu, cậu nói, nói cái gì?"
"Tôi nói tôi giết con tin rồi, con trai của các người bị chặt ngón tay kêu thảm lắm, nhưng tôi không để nó đau lâu đâu..." Từ Sâm mặt không đổi sắc bịa chuyện.
Chỉ là chưa kịp nói xong, Hạ Chỉ Nhu đã lạnh lùng cắt ngang: "Tôi không tin! Cậu, cậu lừa tôi, tôi muốn báo cảnh sát bắt cậu! Báo cảnh sát!!"
Bà ta gào lên khàn cả giọng.
Từ Sâm đưa điện thoại ra xa một chút, thấy Chu Thiến Thiến nói xong chuẩn bị ra ngoài, cậu ta không chào hỏi gì đã cúp máy.
Cùng lúc đó, Lục Thành Danh lấy cớ ra ngoài nghe điện thoại, gọi điện báo cảnh sát: "Alo, cảnh sát, con trai tôi bị bắt cóc, tôi muốn, muốn..."
"Xin đừng nóng vội, anh nói chậm thôi, con trai anh mất tích khi nào, tên là gì?"
Lục Thành Danh nén nỗi đau thắt lòng, "Con trai tôi là Lục Hạo Nhiên, bị bắt cóc hôm qua, chúng nó uy hiếp tôi và vợ tôi không được báo cảnh sát, nếu không sẽ giết con tin."
"Lục Hạo Nhiên... Xin hỏi anh có phải là Lục Thành Danh không?" người ở đầu dây bên kia hỏi.
Lục Thành Danh tuy rất ngạc nhiên khi đối phương biết tên mình, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Đối phương lập tức nói: "À, Lục tiên sinh, con trai anh không bị mất tích, cách đây không lâu, Lục Hạo Nhiên bị tố cáo cư.ỡ.ng hi.ếp trẻ vị thành niên, hiện đang bị giam ở đồn cảnh sát để điều tra, chúng tôi đang định thông báo cho anh, anh và cô Hạ Chỉ Nhu với tư cách là người giám hộ, cần phối hợp với chúng tôi điều tra."
Sắc mặt Lục Thành Danh như bị sét đánh, trong nháy mắt biến thành màu tro tàn, ông không thể tin được hỏi: "Con trai tôi cư.ỡ.ng hi.ếp trẻ vị thành niên? Có nhầm lẫn gì không?"
Trong trí nhớ của ông, Lục Hạo Nhiên luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
"Đúng vậy, đối phương đã đưa ra bằng chứng, mời anh và vợ đến đồn cảnh sát ngay bây giờ..." Giọng điệu của đối phương chắc chắn không phải là đùa, vậy việc Hạ Chỉ Nhu nói Lục Hạo Nhiên bị bắt cóc, có phải là do nó cư.ỡ.ng hi.ếp người khác nên bị bắt lại không?
Ông loạng choạng chạy vào nhà, gặp Hạ Chỉ Nhu thất thểu chạy ra, cả hai gần như đồng thời mở miệng:
"Ông xã, Nhiên nhi bị bọn bắt cóc giết rồi..."
"Lục Hạo Nhiên không bị bắt cóc, nó bị tố cáo cư.ỡ.ng hi.ếp, bị đưa đến đồn cảnh sát rồi!"
Cả hai đều ngây người, người có sắc mặt thay đổi lớn nhất vẫn là Hạ Chỉ Nhu, bà ta theo bản năng lẩm bẩm một câu: "Sao có thể?"
Lục Thành Danh nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Hạ Chỉ Nhu, nhìn bà ta bằng ánh mắt gần như không thể tin được.
Tác giả có lời muốn nói:
Vui quá vui quá, sắp giải quyết xong hai người đáng ghét này rồi ^^