Từ nhỏ sống trong một gia đình như vậy, Từ Trạch Xuyên luôn đi theo con đường mà Từ Hữu Thông đã vạch ra cho mình, theo quy tắc, chưa bao giờ mắc sai lầm.
Trong từ điển cuộc đời của Từ Hữu Thông không có từ "ngoài ý muốn". Việc vợ ông đột ngột qua đời khiến chút tình cha con duy nhất của ông dành cho Từ Trạch Xuyên cũng tan biến. Kể từ đó, Từ Trạch Xuyên chỉ là người thừa kế của ông, ông chủ tương lai của công ty, chỉ thế mà thôi.
Và Từ Trạch Xuyên cũng chưa từng làm ông thất vọng, ít nhất đám người trong công ty không có nửa phần bất mãn với người thừa kế này.
Biến cố xảy ra vào năm Từ Trạch Xuyên mười lăm tuổi. Anh đi cùng cha đến một cô nhi viện ở Lâm Khải. Cha anh đã quyên một số tiền lớn cho cô nhi viện, đương nhiên sẽ bị các phóng viên vây quanh phỏng vấn. Từ Trạch Xuyên quá quen thuộc với những cảnh tượng như vậy.
Anh ngồi ngay ngắn trên ghế dài ở một góc xa, lặng lẽ chờ đợi cuộc phỏng vấn của cha kết thúc. Mặc dù không ai chú ý đến mình, nhưng anh vẫn giữ thẳng lưng, lặng lẽ nhìn về phía trước, giống như một robot mới ra lò, không biết mệt mỏi. Nửa tiếng trôi qua, anh thậm chí còn không động đậy ngón tay.
Cho đến khi ở gần bức tường rào bên kia truyền đến một loạt tiếng động, thái dương anh giật giật, nhìn theo hướng âm thanh, là một đứa trẻ đang trèo lên bức tường rào cao hai mét. Tay chân đứa nhỏ đều ngắn, dẫm lên thùng gỗ dưới chân mà bò lên, mấy lần đều không thành công nhưng vẫn kiên trì bò lên.
Từ Trạch Xuyên mang theo vẻ mặt như đang xem kịch mà nhìn thêm một lát, rồi phát hiện đứa trẻ sắp trèo qua được. Anh lập tức đứng dậy đi qua, nói với người đang ở trên bức tường kia: "Em muốn chạy ra ngoài à?"
Anh không muốn dọa ai, nhưng đứa trẻ kia thế mà lại ngã xuống. Từ Trạch Xuyên cuối cùng cũng nhìn rõ mặt nhóc.
Đó là một khuôn mặt ngoan ngoãn, nhìn qua hẳn là hợp với tính cách đáng yêu, tiếc là hành động hiện tại và cuộc đối thoại sau đó đều nói cho Từ Trạch Xuyên biết, anh chỉ bị vẻ ngoài của người này lừa dối.
"Tôi và anh không giống nhau đâu, anh có tiền, anh còn hạnh phúc hơn tôi, anh đương nhiên không thể hiểu được vì sao tôi phải rời khỏi nơi này."
Đối phương rõ ràng bị nhốt trong cô nhi viện vuông vức này. Anh từng đọc qua sổ tay trong cô nhi viện, điều đầu tiên là không được tự ý rời khỏi cô nhi viện, không được làm những hành động nguy hiểm như trèo tường, từng điều từng điều đều là quy tắc nhưng người này lại không tuân thủ.
Đứa trẻ nói chuyện với anh vài câu rồi tính tiếp tục trèo tường ra ngoài, anh hỏi tại sao, đứa trẻ nói: "Cái nơi tồi tệ này không nhốt được tôi đâu."
Từ Trạch Xuyên nhìn dáng vẻ quật cường của cậu nhóc, cảm thấy cậu không nên không tuân thủ quy tắc như vậy. Thế là Từ Trạch Xuyên túm chặt cổ tay đứa trẻ. Cậu nhóc nói anh hạnh phúc, vậy thì anh sẽ cho người này thấy, rốt cuộc anh có hạnh phúc hay không!
Anh muốn đưa người này về nhà, dạy dỗ người này trở nên ngoan ngoãn.
Trong mười lăm năm bảo thủ không chịu thay đổi của mình, lần đầu tiên anh làm một chuyện khác người như vậy, chỉ vì đối phương nói cái nơi này không nhốt được cậu nhóc, chỉ vì anh ghen tị có người có thể không tuân thủ quy tắc mà làm việc.
Dưới áp lực của truyền thông, cha lạnh lùng nhìn anh một cái, sau đó xử lý thủ tục nhận nuôi.
Từ Sâm ngủ thiếp đi trên đường về biệt thự. Vì được nhận nuôi quá đột ngột, cậu sau khi về nhà vẫn ở phòng ngủ của Từ Trạch Xuyên.
Anh bị phạt quỳ ba tiếng đồng hồ, Từ Trạch Xuyên ngay lập tức cảm thấy Từ Sâm không chỉ không tuân thủ quy tắc mà còn không có lương tâm.
Mục đích anh đưa Từ Sâm về nhà không biết từ khi nào đã thay đổi.
Trong tình huống gia quy có đến mấy trăm điều, Từ Sâm thế mà vẫn có thể tìm được chỗ trống để lách luật. Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, vì sự xuất hiện của Từ Sâm, gia quy lại phải thêm hơn hai mươi điều.
Anh đứng trên cao nhìn Từ Sâm đấu trí với quản gia, chỉ cảm thấy buồn cười. Anh không cười Từ Sâm, anh cười vị quản gia uy nghiêm kia, vọng tưởng dùng những quy tắc sáo rỗng đó để khóa chặt một người vốn dĩ không thể bị khóa.
Thật sự là ngu xuẩn.
Từ khi Từ Sâm đến căn nhà này, không chỉ căn nhà này trở nên lộn xộn, mà ngay cả con đường phía trước mà cha anh đã trải sẵn cũng bị quấy rầy. Lần đầu tiên anh phá vỡ quy tắc là vào năm 16 tuổi. Anh thi không tốt thì đáng bị phạt, anh vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần để bị phạt.
Khi anh chuẩn bị cầm phiếu điểm về phòng, một bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo anh, rồi càng nắm càng chặt hơn. Anh cúi đầu nhìn Từ Sâm bên cạnh, không biết cậu muốn làm gì.
Không ngờ Từ Sâm thế mà lại bênh vực anh rồi chống đối vị quản gia từng luyện võ thuật này. Từ Trạch Xuyên chưa bao giờ nghe những lời khó nghe như vậy, quản gia cũng thế.
Anh trơ mắt nhìn mặt quản gia từ trắng chuyển hồng, rồi từ hồng chuyển đen lại chuyển xanh, giống như biến mặt trong kịch Tứ Xuyên. Từ Trạch Xuyên bật cười.
Sau đó vị quản gia này đã phát bệnh cao huyết áp.
Cha anh cũng vì chuyện này mà về nhà.
Hậu quả là cả hai đều bị phạt quỳ. Từ Trạch Xuyên thường xuyên bị phạt quỳ, đã sớm miễn nhiễm với chuyện này, nhưng Từ Sâm dù là trước hay sau khi được nhận nuôi đều chưa từng quỳ lâu như vậy, tự nhiên không chịu đựng nổi. Hơn nữa, với tính cách sôi nổi của Từ Sâm, quỳ nửa tiếng chắc chắn là cậu ngủ gật rồi.
Thế nên mới quỳ hai mươi phút, Từ Sâm đã không chịu nổi mà bắt đầu nói chuyện.
Từ Sâm oán trách những người trong nhà này như bị tâm thần, Từ Trạch Xuyên lông mày khẽ động, tỏ vẻ đồng tình.
Từ Sâm lại nói người cha kia cũng chẳng ra gì, Từ Trạch Xuyên nghĩ nghĩ, cảm thấy cậu nói đúng.
Sau khi một mình lẩm bẩm rất lâu, cậu bắt đầu tìm anh để nói chuyện.
Hôm đó nói gì anh đã sớm không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ câu "Vậy thì anh cố gắng làm cho mình có thể giữ được tôi đi", với lại là hôm đó anh đã học được cách chơi đấu địa chủ.
Từ Sâm có thể tự mình còn không nhớ mình đã nói gì, nhưng sau buổi chiều hôm đó, anh đã học được cách lách qua hàng trăm điều gia quy, dựa vào bản thân mà tự mình mở ra một con đường mà cha anh cũng chưa từng nghĩ tới. Anh không phải là tự mình liều mạng mở ra một con đường, mà là mở ra một con đường an ổn hơn cho Từ Sâm. Một mặt anh hối hận vì đã đưa Từ Sâm về nhà, một mặt lại vui mừng vì mình đã quen biết Từ Sâm, nếu không thì tương lai của mình sẽ buồn tẻ biết bao.
Từ Trạch Xuyên đã thay thế tất cả người hầu trong biệt thự, biến người quản thúc Từ Sâm thành chính mình. Anh chỉ muốn bảo vệ Từ Sâm thật tốt, ít nhất trước khi Từ Sâm mười lăm tuổi, anh đều coi Từ Sâm là em trai ruột của mình.
Cho đến năm đó, Từ Trạch Xuyên bị một giấc mơ hoang đường dọa tỉnh. Tỉnh dậy thấy Từ Sâm đang ngủ với tư thế cực kỳ tệ trong lòng mình, trên ngực anh đè nặng một cái đầu xù xù. Ngủ dưới áp lực như vậy, thảo nào lại mơ cái loại mộng đó.
Chỉ là anh không nên mơ thấy Từ Sâm.
Sau đêm nay anh không bao giờ cho phép Từ Sâm ngủ cùng mình nữa.
Những lời anh nói cũng chẳng có hiệu quả gì vì Từ Sâm trước giờ vốn không nghe lời anh.
Lúc cô con gái độc nhất của Sở gia muốn liên hôn với Từ Sâm, anh cũng có mặt. Việc Từ Hữu Thông đồng ý cũng nằm trong dự đoán của Từ Trạch Xuyên, nhưng trong lòng anh chính là khó chịu.
Về đến nhà, Từ Sâm từ ghế sofa chạy đến nhảy lên người anh, hỏi sao anh về muộn thế.
Từ Trạch Xuyên gỡ cậu ra khỏi người mình: "Bên yến tiệc có một số việc bị trì hoãn."
Từ Sâm bị gỡ ra xong lại dán lại: "Anh ơi, anh ơi, ngày mai đi xem phim với em được không?"
"Tiền lát nữa anh chuyển cho em, em đi cùng bạn bè đi." Từ Trạch Xuyên từ chối cậu.
Từ Sâm cũng không giận, cậu sớm biết Từ Trạch Xuyên sẽ từ chối mình nên khẽ hừ một tiếng rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho đám bạn bè. Anh liếc qua nhóm chat thấy ít nhất có mười mấy người, cả nam lẫn nữ, đó đều là bạn bè của Từ Sâm.
Từ Sâm tính cách tốt, quen biết nhiều bạn bè như vậy cũng không có gì lạ, nhưng anh cố tình nghe thấy một giọng nữ quen thuộc: "Từ Sâm, vậy ngày mai tiện đường đón tôi được không? Nhà hai đứa mình ở gần thế mà."
Là cô con gái độc nhất của Sở gia.
"Không vấn đề." Từ Sâm như thể không hiểu tâm tư của đối phương, đáp ứng rất sảng khoái.
Thái dương Từ Trạch Xuyên giật giật, nắm chặt cổ tay cậu hỏi: "Nếu ngày mai anh đi cùng em thì sao?"
"Anh đồng ý muộn quá rồi, em đều đã hẹn với bạn bè rồi." Từ Sâm cảm thấy Từ Trạch Xuyên không hiểu gì cả.
Từ Trạch Xuyên siết tay chặt hơn một chút: "Anh đổi ý rồi."
Từ Sâm lập tức nhăn mày, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, rất lâu sau mới nói: "Anh không bình thường."
"Cái gì không bình thường?" Từ Trạch Xuyên tránh ánh mắt dò xét của cậu.
Từ Sâm nói tiếp: "Chính là không bình thường, anh thật sự muốn đi cùng em à?"
"Ừm." Từ Trạch Xuyên đáp.
"Được rồi, hôm nay vì anh mà lỡ hẹn một lần vậy." Từ Sâm đồng ý với Từ Trạch Xuyên xong, đối phương buông tay ra.
Đúng là không bình thường.
Từ Trạch Xuyên tự mình cũng biết mình không bình thường.
Anh đã sớm kiểm soát đại đa số cổ phần của công ty. Từ Hữu Thông muốn Từ Sâm liên hôn, chỉ cần Từ Trạch Xuyên không đồng ý thì Từ Sâm không thể nào liên hôn được.
Từ Hữu Thông hỏi anh tại sao, Từ Trạch Xuyên tự mình cũng không nói rõ, cuối cùng lại dùng một lý do sứt sẹo, anh nói nhiệm vụ hiện tại của Từ Sâm là học hành tử tế.
Từ Sâm đến bây giờ vẫn không có ranh giới với anh, thường xuyên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đã chui vào phòng anh, nói những lời dễ gây hiểu lầm, hoặc là khi anh xã giao về nhà, trong chăn của anh nhất định có Từ Sâm nằm. Thế là anh lập tức ném cả người lẫn chăn ra ngoài.
Chỉ là trong chăn vẫn còn lưu lại mùi hương của Từ Sâm.
Tóm lại là rất gợi cảm.
Anh bắt đầu mất ngủ cả đêm, sự chiếm hữu đối với Từ Sâm đã hoàn toàn chiếm lấy trái tim đáng thương của anh. Thấy Từ Sâm đi lại thân thiết với bạn bè, anh thường xuyên hận đến ngứa răng, nhưng lại không thể làm gì Từ Sâm.
Trước đây anh thích Từ Sâm vì sự vui vẻ, hướng ngoại, tính cách vô tư, dẫn anh đi xem những điều chưa từng thấy, những thứ ngoài trời đất bốn phương. Nếu nói cuộc sống trước đây của anh là màu đen trắng thì sự xuất hiện của Từ Sâm chính là để tô màu cho tương lai và quá khứ của anh.
Bây giờ lại hận chết cái người Từ Sâm này, vì tính cách quá tốt nên người thèm muốn cậu ngày càng nhiều, vì vô tư nên lúc nào chọc tức chính mình xong còn có thể cười hì hì mà nói chuyện tiếp tục.
Từ Trạch Xuyên muốn nhốt người này lại, lại đem mấy trăm điều gia quy kia lôi ra, bắt Từ Sâm sống theo gia quy. Anh muốn dạy dỗ Từ Sâm ngoan ngoãn, khiến cậu không bao giờ có thể thoát khỏi sự khống chế của mình.
Nhưng anh dựa vào đâu mà làm như vậy? Chỉ vì anh có tình yêu dị dạng dành cho Từ Sâm sao? Anh bắt đầu thường xuyên nằm mơ, đủ mọi giấc mơ, cả tốt lẫn xấu, đều xoay quanh Từ Sâm. Anh cảm thấy đau khổ và hoang mang về thứ tình cảm không thể nói ra này, dành cả đêm để suy xét vì sao mình lại có những ảo tưởng phi thực tế về Từ Sâm.
Ngày hôm đó trong thư phòng, hai người cãi nhau, nguyên nhân chính là anh đã từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt kia thay Từ Sâm.
Nhưng Từ Sâm tại sao lại cãi nhau với anh? Cậu quan tâm đến cô con gái độc nhất của Sở gia sao?
Từ Sâm nói cậu muốn đi hẹn hò.
Với ai? Với Sở Nghiên sao?
Từ Trạch Xuyên quả thật tức giận, nhưng anh không rõ mình tức giận vì điều gì. Anh chỉ muốn tìm cách để Từ Sâm không đi gặp cô gái kia, trong lúc cấp bách, anh đã để lại dấu vết trên cổ Từ Sâm.
Từ Sâm mắng anh là đồ tâm thần, anh nghĩ mình hẳn là bị tâm thần vì Từ Sâm đã mắng anh đến mức bản thân có cảm giác. Nhưng Từ Sâm chưa từng mắng anh nên anh phải cho Từ Sâm một bài học.
Anh kéo Từ Sâm đến bên cạnh bàn, một tay hất đổ hết đồ đạc trên bàn xuống đất, sau đó đè Từ Sâm lên mặt bàn, kéo quần đối phương xuống.
Chưa làm gì cả đã chuẩn bị đi vào, chỉ là khi tên đã lên dây thì anh đột nhiên tỉnh táo, như vậy là không đúng.
Nhưng mà người dưới thân lại cố ý áp sát anh, sờ soạng anh một hồi rồi khiêu khích hỏi anh có được hay không.
Tại sao lại muốn chọc tức anh? Tại sao lại muốn nghi ngờ anh? Từ Trạch Xuyên siết chặt răng, không còn tiếc nuối đây là lần đầu tiên của Từ Sâm nữa.
...
Sau đó Từ Sâm nằm trên giường ba ngày, rõ ràng suýt chết trên giường nhưng sau khi tỉnh lại, vẻ mặt thỏa mãn đó cứ như thể người bị làm lại là Từ Trạch Xuyên.
"Anh ơi, anh đừng buồn nhé, em thấy anh sướng lắm mà?" Ngồi bên mép giường đút cháo cho Từ Sâm ăn, tay Từ Sâm lại lần nữa không yên phận mà sờ lên người anh.
Từ Trạch Xuyên mặt không biểu cảm mà gạt tay cậu ra.
"Em sẽ chịu trách nhiệm với anh, sau này anh nói một em tuyệt đối không nói hai, được không?" Từ Sâm không chịu buông tha mà áp sát vào người anh, trên người đầy vết tích như thể bị ngược đãi vậy.
Từ Trạch Xuyên liếc nhìn cậu một cái, anh đã suy nghĩ ba ngày và cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, anh quả nhiên đã bị Từ Sâm tính kế.
"Từ Sâm, đây là mục đích em chọc tức anh sao?"
Từ Sâm uống xong muỗng cháo ngọt cuối cùng, lộ ra nụ cười ranh mãnh: "Anh trai thông minh quá, bị đoán trúng rồi nha!"
Thôi kệ, dù sao cũng là do mình nuôi lớn.
*Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau bắt đầu cập nhật if tuyến, xong rồi còn có Board Game và thể loại diễn đàn, cả đoạn ngắn về phòng vẽ tranh trong phần giới thiệu nữa. Tôi phải viết tình huống hiện tại của Lục gia ra, mỗi cái chiếm một chương, sau đó đăng phần truyện nữ trang đó lên là toàn văn kết thúc rồi!
Sao mà cảm giác ngoại truyện nhiều thế nhỉ, nhưng if tuyến sẽ không dài lắm đâu. Tôi vẫn muốn mọi người tốn ít tiền thôi, nên những chương ngoại truyện sau tôi sẽ gửi lì xì cho các bé cưng ở khu bình luận, coi như bù lại một chút cho mọi người.
If tuyến tôi xem bình luận thì đa số đều hy vọng Tang Tang có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, nên đó chính là giả thuyết của chương này.