• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Giản Lễ cứ thế hôn tới tấp, Lục Ngu thậm chí còn chưa kịp ra khỏi hộp quà.

Lục Ngu khép mắt lại, không hề chống cự nụ hôn gấp gáp mang theo sự chiếm đoạt của Tống Giản Lễ.

Giữa môi răng thoảng hương nước súc miệng vị lê thanh mát, cố gắng che đi mùi rượu trong bữa tiệc, nhưng vẫn không át được, Lục Ngu nếm ra vị ấy. Không biết có phải Tống Giản Lễ quá mạnh bạo hay không, mà mùi rượu cứ xộc thẳng lên đầu cậu, rất nhanh đã khiến Lục Ngu say đến choáng váng.

Ngay cả khi nào bên eo bị một bàn tay nghịch ngợm đặt lên cũng không hay.

Bàn tay kia đã sớm tìm đúng vị trí nhạy cảm của Lục Ngu, cách lớp áo sơ mi mỏng manh, tay Tống Giản Lễ nhẹ nhàng vu.ốt ve nốt ruồi đỏ nơi hõm eo Lục Ngu.

Cuối cùng cũng thỏa nguyện nghe được tiếng r.ên rỉ khẽ khàng từ giữa môi răng người trong lòng.

"Giản ca..." Lục Ngu bị hôn đến đầu óc quay cuồng, rời khỏi môi Tống Giản Lễ, đôi mắt cậu mơ màng nhìn hắn, hàng mi ướt át, trên má cũng ửng hồng khác thường.

Giờ phút này, Lục Ngu chỉ cần khẽ phát ra một tiếng r.ên rỉ thôi cũng đủ để đốt cháy ngọn lửa d.ục v.ọng đang kìm nén trong lòng Tống Giản Lễ.

Hắn đỡ lấy cánh tay Lục Ngu, bế cậu ra khỏi hộp quà, hai tay nâng lấy mông đối phương.

Trên người Lục Ngu dính rất nhiều giấy Raffia, trông cậu thật sự giống như vừa được vớt ra từ hộp quà vậy.

"Món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của anh..." Tống Giản Lễ lại muốn cúi xuống hôn cậu.

"Em không phải..." Lục Ngu nghiêng đầu, muốn giải thích cho mình.

Hiện tại Tống Giản Lễ chẳng nghe lọt tai điều gì, hắn chỉ muốn ôm Lục Ngu về phòng, nhanh chóng mở món quà sinh nhật thuộc về riêng mình.

Nhưng hắn liếc mắt nhìn qua cách bài trí phòng vẽ tranh, nhớ lại trước đây mỗi khi Lục Ngu vẽ tranh, Tống Giản Lễ đều ở đây bầu bạn cùng cậu nên ở không xa có đặt hai chiếc sô pha. Tống Giản Lễ khẽ cười một tiếng, ôm cậu đi về phía sô pha.

Phòng vẽ tranh không lạnh, điều hòa trong nhà bật rất đủ, nếu không thấy Lục Ngu ăn mặc mỏng manh như vậy ở đây, điều đầu tiên Tống Giản Lễ nghĩ đến chắc chắn không phải là "mở quà".

"Giản ca, anh muốn đi đâu?" Lục Ngu ôm chặt cánh tay Tống Giản Lễ không dám buông.

Tống Giản Lễ ôm cậu ngồi xuống sô pha rồi lại tiếp tục hôn tới, Lục Ngu hé môi đáp lại.

Một lúc lâu sau, Lục Ngu cuối cùng cũng được buông ra, cậu tựa vào vai Tống Giản Lễ hít thở, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của hắn: "Tang Tang, em có yêu anh không?"

Lục Ngu vội ngẩng đầu lên hôn lên má Tống Giản Lễ, khẽ khàng đáp lại: "Em yêu, em yêu Giản ca nhất."

"Vậy đêm nay có thể nghe lời anh không?" Lục Ngu đã bị hôn đến thiếu dưỡng khí, trong trạng thái thiếu oxy cực độ, đầu óc cậu không còn tỉnh táo, nói yêu và hôn môi đều là bản năng của cậu, vì thế Tống Giản Lễ nhân cơ hội dụ dỗ cũng như đã đạt được ước nguyện.

Tống Giản Lễ bắt đầu luồn tay từ vạt áo đối phương vào trong, lòng bàn tay chai sạn nhẹ nhàng vu.ốt ve làn da trắng nõn của Lục Ngu, rất nhanh đã để lại những vệt hồng nhạt.

"Ưm..." Xương cụt của Lục Ngu đã tê rần, đuôi mắt ứa ra nước mắt.

Giường rung lắc cả nửa đêm.

Tiếng thở d.ốc đan xen cũng vang lên mấy tiếng đồng hồ.

Không có tiếng khóc nức nở.

Một hồi lâu sau, Tống Giản Lễ ôm người sắp hôn mê xuống giường.

Nửa vạt áo sơ mi treo lơ lửng đã ướt đẫm, những vệt đỏ loang lổ khắc trên sườn eo, lúc tắm rửa cho Lục Ngu thì cậu lại tỉnh, hai chân khẽ run rẩy.

Cà vạt rõ ràng thắt không chặt, nhưng trên cổ tay vẫn còn hằn dấu vết bị trói, Tống Giản Lễ ngồi xổm bên bồn tắm, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Lục Ngu, đặt lên đó một nụ hôn thương tiếc và hối lỗi.

Lục Ngu nặng nề mở mí mắt, mồ hôi và nước mắt làm ướt dính hàng mi như cánh bướm, đuôi mắt ửng đỏ khiến cậu thêm vài phần quyến rũ, cậu đưa tay ôm mặt Tống Giản Lễ rồi hôn hắn, dùng giọng nói nghẹn ngào nói: "Không đau đâu."

"Em ngoan như vậy?" Tống Giản Lễ giơ tay vu.ốt ve sau gáy cậu nói, Lục Ngu khép mắt lại dụi đầu vào ống tay áo hắn.

Hô hấp Tống Giản Lễ trầm xuống, Lục Ngu lại nhắm nghiền mắt nói: "Em buồn ngủ quá."

"Không được làm nũng nữa, Lục Tang Tang." Tống Giản Lễ kéo vòi sen lại, xối nước lên cả tóc của Lục Ngu.

Lục Ngu ngoan ngoãn ngồi trong bồn tắm gật gù buồn ngủ, không giãy giụa gì cả. Đến lúc xoa thuốc thì có hơi vùng vẫy một chút, nhưng lại chui vào lòng Tống Giản Lễ, để hắn ôm lấy.

Khi hai người lên giường thì đã rất khuya. Lục Ngu cuộn người lại trong khuỷu tay hắn ngủ ngon lành, hô hấp đều đều, trên mặt vẫn còn ửng đỏ chưa tan hết, môi hơi sưng, đốt ngón tay còn có dấu cắn lờ mờ.

Đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất trong năm nay.

——

Ngoài cửa sổ có mấy con chim đậu trên cành, ríu rít chào buổi sáng.

Gió nhẹ thổi qua, làm lá cây xào xạc rung động, ánh nắng sớm chói chang bị rèm cửa che bớt, nhưng vẫn có vài tia sáng len qua khe hở lọt vào phòng.

Đầu ngón tay Lục Ngu khẽ động, theo bản năng lại rúc vào lòng Tống Giản Lễ. Tống Giản Lễ ôm chặt hơn một chút, khiến Lục Ngu phát ra một tiếng hừ hừ đầy hài lòng, tìm được một tư thế thoải mái để tiếp tục ngủ.

Nhưng chính cái sự ấm áp nho nhỏ đó lại khiến Tống Giản Lễ tỉnh giấc. Ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy là gương mặt ngủ say của Lục Ngu, sắc đỏ trên mặt cậu đã hoàn toàn tan đi, trở lại làn da trắng nõn thường ngày. Chỉ có Tống Giản Lễ mới biết được vẻ mặt ấy từng bị nhuộm bởi d.ục vọ.ng như thế nào.

Nghĩ đến đó, Tống Giản Lễ khẽ mỉm cười hài lòng, cúi xuống hôn nhẹ lên thái dương Lục Ngu rồi lại hôn thêm mái tóc trước trán cậu.

Một nụ hôn bình thường đến không thể bình thường hơn lại khiến Tống Giản Lễ suýt chút nữa không kìm chế được. Hắn hít sâu bình tĩnh lại, nhẹ nhàng gỡ tay cậu đang đặt trên eo mình ra.

Tư thế ngủ của Lục Ngu vốn rất ngoan — miễn là cậu ngủ một mình.

Nhưng cứ hễ ngủ chung với Tống Giản Lễ là cậu lại không chịu yên. Lúc nào cũng phải dính sát vào người hắn. Nếu trước khi ngủ chưa làm chuyện đó, thì thế nào Tống Giản Lễ cũng bị cậu kê chân lên đùi — một cái chân dài thẳng tắp đầy ám chỉ.

Nếu trước khi ngủ đã làm rồi thì không như vậy nữa, vì lúc đó chỗ nào đó của Lục Ngu đã mỏi nhừ và không còn sức để nâng chân. Nhưng cậu vẫn cứ rúc sát vào lòng Tống Giản Lễ mà ngủ.

Lục Ngu hình như cảm nhận được người bên cạnh sắp rời đi, nắm lấy tay áo Tống Giản Lễ, rúc đầu vào người hắn: "Giản ca..."

Tỉnh rồi.

Cậu mở mắt ra, đôi mắt mơ màng đầy vẻ ngây thơ, rõ ràng vẫn còn chưa tỉnh hẳn.

"Ừm, anh đây." Tống Giản Lễ giơ tay vỗ nhẹ sau lưng Lục Ngu.

Lục Ngu hỏi: "Anh đi đâu thế?"

Giọng cậu khàn khàn, vừa nói xong cổ áo liền mở ra, lộ rõ những dấu hôn dày đặc trên cổ và xương quai xanh.

"Đi rót cho em cốc nước." Tống Giản Lễ chỉnh lại cổ áo cho cậu, che bớt phần lớn da thịt.

Lục Ngu hơi ngơ ngác, dường như vẫn còn đắm chìm trong dư vị của tối hôm qua. Một lúc sau cậu mới buông tay ra, nhỏ giọng nói: "Dạ."

Tống Giản Lễ nhanh chóng rót nước đem lại. Lục Ngu lúc này đã ngồi dậy một cách chật vật, cảm giác nhức mỏi ở chỗ nào đó khiến cậu không dám nhúc nhích mạnh. Không hẳn là đau, nhưng bụng dưới vừa mỏi vừa tê rần, đúng là tối qua bị làm đến quá sức.

Lục Ngu thật sự khát, vừa nhận lấy cốc nước thì uống một hơi cạn sạch. Sau đó sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn, như thể hồi sinh một nửa.

"Có chỗ nào khó chịu không?" Tống Giản Lễ ngồi ở mép giường, ôm lấy Lục Ngu, tay nhẹ nhàng xoa vùng eo của cậu.

Lục Ngu đưa tay sờ bụng mình, một lúc sau mới nói: "Hơi nhức, còn có cảm giác căng căng."

Tống Giản Lễ áp bàn tay ấm áp xoa bụng cho cậu: "Vậy chắc là đang có em bé rồi."

Mặt Lục Ngu lập tức đỏ bừng như sắp nổ tung, cậu nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra: "Anh có đứng đắn một chút được không hả?"

"Tang Tang tối qua còn bảo sinh con cho anh mà?" Tống Giản Lễ bị đánh nhưng không chịu rút tay về, vẫn nhẹ nhàng xoa xoa bụng cậu, nhìn sắc mặt của Lục Ngu để điều chỉnh lực.

Lục Ngu trừng hắn: "Là anh lừa em!"

Đúng là Tống Giản Lễ đã dụ dỗ cậu nói thế. Sau khi bị ép đến mức phát ra tiếng rên kia, hắn lập tức dụ: "Tang Tang ngoan như vậy, sinh cho anh một đứa con được không?"

Lúc đó Lục Ngu thần trí mơ hồ, hai mắt thất thần, đến thở cũng không ra hơi, Tống Giản Lễ nói gì thì là như vậy, tư thế nào cũng nghe theo. Cậu vừa nức nở vừa nói mình là con trai, không sinh được.

Tống Giản Lễ ôm lấy hôn cậu, mãi mới nói: "Vậy thì mỗi ngày làm nhiều lần là được."

Tiếc là lúc đó đầu óc Lục Ngu đã hoàn toàn mơ hồ, ngơ ngác gật đầu đồng ý.

......

Mặt Lục Ngu hơi tròn nên hễ tức giận là càng giống cá nóc. Tống Giản Lễ không dám trêu thêm, sợ cậu giận quá không thèm để ý tới mình. Hắn nhéo nhéo má cậu hỏi: "Muốn ăn gì nào? Anh đi làm bữa sáng."

"Không muốn ăn, em không đói, em muốn ngủ." Lục Ngu lắc đầu từ chối.

Có vẻ tối qua đúng là bị dày vò quá mức, mệt đến mức không thèm ăn cơm luôn.

Tống Giản Lễ buông cậu ra: "Vậy để anh đi làm bữa sáng, em ngủ thêm một lát. Lát nữa ăn xong rồi ngủ tiếp."

Lục Ngu thuận thế nằm xuống, nhưng nãy đá bay chăn nên giờ mới phát hiện mình chỉ mặc mỗi áo sơ mi, nửa th.ân dư.ới chỉ mặc độc chiếc q.uần lót, trên đùi đầy những dấu hôn, dấu cắn, còn có vết véo hồng hồng.

Lục Ngu im lặng kéo chăn lên che lại, Tống Giản Lễ còn vỗ vỗ mông cậu qua chăn, cười nói: "Có gì mà giấu, anh nhìn hết rồi."

"Anh đừng nói nữa." Lục Ngu kéo chăn phủ kín đầu, chui vào trong như muốn biến mất, giọng nói vọng ra đầy uể oải.

Tống Giản Lễ cười càng tươi, thay áo khoác xong thì rời khỏi phòng.

Thực ra Lục Ngu cũng không mệt đến vậy, chỉ là đơn giản là không muốn cử động. Quả thật là mệt quá, người mà mệt thì chỉ muốn nằm im, Lục Ngu cũng thế.

Khi Tống Giản Lễ mang cháo vào thì thấy Lục Ngu đang nằm bò trên giường nghịch điện thoại. Tống Giản Lễ cảm thấy Lục Ngu có vẻ nghiện mạng hơi nặng, đôi khi tối hắn thúc giục Lục Ngu đi ngủ, mà cậu vẫn muốn lướt Weibo và xem mấy video ngắn thêm chút nữa.

Thật ra chính Tống Giản Lễ cũng cho rằng ngoài chuyện liên lạc, nói chuyện thì phần lớn thời gian giải trí bằng điện thoại cũng xem như là nghiện mạng rồi.

Hắn nhíu mày lại, đi đến bên giường cầm lấy điện thoại của Lục Ngu: "Nhìn cái gì mà mê mẩn vậy? Không phải kêu là mệt sao?"

Lục Ngu bị sự xuất hiện đột ngột của Tống Giản Lễ làm giật mình, cậu lẩm bẩm: "Anh đi đứng sao chẳng có tí tiếng động gì hết vậy?"

Thực ra đâu phải Tống Giản Lễ không có tiếng, mà do Lục Ngu quá mải mê thôi.

Tống Giản Lễ không đáp lại, mở khóa điện thoại bằng vân tay, phát hiện ra Lục Ngu đang tám chuyện với đám bạn cùng phòng.

【Triệu ca: Có ai thảm như tôi không? Vừa về tới nhà đã bị bắt đi tập lái xe.】

【Hoan ca: Tôi đi thi Olympic Toán đây, mấy người đoán xem sao? Nhìn danh sách đăng ký toàn là dân trường top đầu, tôi bây giờ cảm giác như mới lên cấp ba vậy.】

【Trình Khánh: Tôi đi du lịch, mới về không lâu.】

【Trình Khánh: @Lục Ngu còn cậu thì sao?】

【Tôi ở nhà, chẳng có gì làm, thỉnh thoảng đi phòng tranh vẽ chút, rồi... hết chuyện luôn.】

【À đúng rồi, danh sách rớt môn kỳ 1 có rồi, bên khoa mình nhiều người phải thi lại lắm.】

【Triệu ca: Tôi cũng không ngờ đâu, sợ phát khiếp, tưởng môn tiếng Anh mình phải thi lại rồi chứ [khóc]】

【Tôi tưởng môn toán cao cấp của tôi tiêu rồi cơ...】

【Trình Khánh: Môn tiếng Anh của tôi được vớt lên đúng 60 điểm】

【Hoan ca: Gì chứ? Tôi tưởng tôi mới là người phải thi lại môn tiếng Anh mà?!】

【Triệu ca: Không vớt lên à?】

【Không sao, toán cao cấp của cậu được điểm tối đa còn gì】

【Hoan ca: Thế chia cho tôi 20 điểm được không?】

【Chắc là... không được đâu】

【Trình Khánh: Còn 5 ngày nữa là nhập học rồi】

【Triệu ca: Bằng lái của tôi còn chưa thi xong】

【Hoan ca: Tôi không muốn thi lại đâu】

...

Trong nhóm mấy chục tin nhắn cứ tuôn ra, phần lớn là than vãn kỳ nghỉ quá ngắn.

"Chắc sắp đến ngày nhập học rồi, hai hôm nữa phải cho người dọn dẹp lại ký túc xá." Tống Giản Lễ trả điện thoại lại rồi nói.

Lục Ngu tắt màn hình điện thoại đặt lên bàn đầu giường, rồi bò dậy rúc vào người Tống Giản Lễ: "Học kỳ này tụi em nhiều môn lắm, chắc sau này không còn nhiều thời gian ngủ trưa cùng anh nữa."

"Vậy thì em làm thủ tục học ngoại trú đi, tối về nhà ngủ với anh." Tống Giản Lễ ôm cậu sát vào người hơn, rồi đưa cháo tới.

Lục Ngu khi ngủ chung với Tống Giản Lễ hay thích gây chuyện, đa phần bị ép làm hai lần mới chịu yên, Tống Giản Lễ thì bình thường dịu dàng đến mức khiến người ta phát điên nên Lục Ngu mới dám lần sau còn dính dính hắn.

Nhưng nếu học ngoại trú thì tối nào cũng phải ngủ chung, hai người trẻ tuổi tràn đầy sức sống như vậy mà ngày nào cũng ngủ cùng nhau thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện. Cuối tuần còn đỡ, chứ giữa tuần mà bị như vậy thì người chịu khổ vẫn là Lục Ngu.

Nghĩ vậy, Lục Ngu lập tức từ chối, vì hôm sau cậu còn có tiết học.

"Không cần đâu, ở ký túc xá tiện hơn, với lại mấy bạn cùng phòng của em cũng tốt với em lắm, học ngoại trú thì lại xa cách với bọn họ mất." Lục Ngu bất ngờ rất trân trọng từng tình bạn mình có.

Tống Giản Lễ có chút không vui. Vốn dĩ hắn đã múc một muỗng cháo định đút cho Lục Ngu ăn, nhưng vừa nghe Lục Ngu nói vậy thì đặt muỗng xuống, dùng tay cầm muỗng nhẹ nhàng bóp má Lục Ngu, hỏi: "Vậy nên Tang Tang ở lại ký túc xá thì sẽ không xa cách với anh sao?"

"Anh nói gì thế? Tụi mình làm sao mà xa cách được, em thích anh mà." Lục Ngu vẫn chưa nhận ra là Tống Giản Lễ đang ghen tuông.

Tống Giản Lễ cau mày, giọng trầm xuống: "Nhưng em cũng nói là em thích mấy người bạn cùng phòng đó mà."

"Cái đó khác chứ. Anh là Giản ca, là bạn trai em, kiểu thích đó và kiểu thích bạn bè là khác nhau mà." Lục Ngu lại gần hôn lên môi để dỗ dành, nhưng Tống Giản Lễ quay đầu đi tránh. Lục Ngu bổ sung thêm: "Tình cảm em dành cho anh là yêu đó, em yêu Giản ca, là cái kiểu muốn mãi mãi ở bên nhau ấy."

Cậu lanh lẹ sửa lại cách nói, còn dùng ánh mắt đáng thương và vô hại nhìn, khiến Tống Giản Lễ cũng không thể giận nổi nữa: "Được rồi, anh không ép em, nếu em muốn ở ký túc xá thì cũng không sao."

Hắn lại cầm muỗng múc cháo đút cho Lục Ngu, nhưng Lục Ngu đón lấy muỗng rồi tự mình ăn. Tay cậu kéo tay áo lên khiến lộ ra vết hằn dữ dội do bị cà vạt buộc chặt tối qua.

Tống Giản Lễ nhìn thấy mà đau lòng, nắm cổ tay cậu lại nhẹ nhàng vu.ốt ve: "Có đau không?"

"Không đau." Lục Ngu ngoan ngoãn lắc đầu, trông rất chân thành.

Tống Giản Lễ cúi xuống hôn nhẹ lên vết hằn trên cổ tay: "Ăn đi, không lát nữa nguội đấy. Ăn xong rồi ngủ một chút."

"Thế còn anh làm gì?" Lục Ngu uống một ngụm cháo rồi hỏi.

"Anh lên thư phòng xem tài liệu một lúc." Tống Giản Lễ vuốt tóc cậu một cái.

Lục Ngu kéo tay áo hắn lại, nói: "Giản ca lên giường xem được không? Em muốn anh ở bên cạnh em."

Câu nói đó vô tình mang hàm ý rất rõ ràng.

Tống Giản Lễ khẽ nhướng mày vì bất ngờ vui sướng, thấy ánh mắt Lục Ngu tràn đầy mong chờ thì không nỡ từ chối.

"Giản ca, anh tốt thật đó." Lục Ngu ăn hết ngụm cháo cuối cùng rồi nghiêng người hôn nhẹ lên má hắn.

 

*Tác giả có lời muốn nói:

Tang Tang thật sự rất sợ Tống Giản Lễ nói không ôm cậu, không hôn cậu... Mỗi lần viết đoạn ngọt ngào cho mọi người đọc là mình lại cực kỳ hồi hộp, phải cân nhắc kỹ từng chi tiết ngọt ngào để "cho ăn đường" thật chuẩn chỉnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK