Vào học kỳ mới sau đó, chương trình học của Lục Ngu nhẹ hơn so với học kỳ đầu tiên, vì vậy nơi cậu thường lui tới nhất chính là phòng vẽ của cô Dung Thư Tuyết.
Nghe nói Lục Ngu có một phòng vẽ riêng của mình, Dung Thư Tuyết hơi bất ngờ, nhướng mày hỏi: "Bạn trai của em tặng à?"
"Cô biết rồi sao?" Lục Ngu ngoan ngoãn ngồi đối diện với Dung Thư Tuyết, cô vừa mới chỉ dạy cậu hoàn thành một bức tranh, giờ cả hai đang ngồi ở bàn trà để nghỉ ngơi.
Lục Ngu vừa hỏi vừa rót cho Dung Thư Tuyết một tách trà nóng.
Cô Dung cầm tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi nói: "Hai tháng trước cậu ấy có đến hỏi cô về việc trang trí phòng vẽ."
"Lúc đó cô đã đoán ra rồi." Cô Dung bổ sung thêm.
Lục Ngu hơi đỏ mặt, tay khẽ nghịch ống tay áo: "Là như vậy ạ."
"Ở khu nào vậy?" Dung Thư Tuyết đẩy đĩa bánh trên bàn về phía Lục Ngu, mời cậu dùng.
Lục Ngu đáp: "Bên phía nam ạ."
"Ừm, chỗ đó yên tĩnh, cũng khá tốt." Cô Dung gật đầu: "Em để lại nhiều tranh ở chỗ cô, nếu muốn lấy về thì cứ tự đến mà lấy."
"Bây giờ em có phòng vẽ riêng rồi, cứ từ từ mà mở rộng. Lâu dần sẽ có mấy người trong nghề tìm đến em đấy." Cô Dung đưa ra lời khuyên.
Lục Ngu xoay xoay ngón tay, đôi mắt mở to, hỏi: "Giống như cô sao?"
Khi còn học với cô Dung, Lục Ngu đã gặp nhiều họa sĩ đến tìm cô trao đổi về hội họa.
Có người thậm chí còn rất nổi tiếng.
Điều đó cho thấy Dung Thư Tuyết có địa vị cao trong giới, nhưng cô lại sống rất kín tiếng, đến mức ít ai từng thấy mặt cô.
Lục Ngu vẫn luôn cảm thấy việc được cô Dung nhận làm học trò là một may mắn lớn.
Dù bình thường cô không nói nhiều, nhưng dạy dỗ cậu rất tận tình. Các đánh giá về tranh của Lục Ngu đều rất chính xác, thẳng thắn, giúp cậu tiến bộ rõ rệt. Cô rõ ràng hiểu năng lực của Lục Ngu và tin rằng cậu có thể làm được.
"Ừ." Cô Dung gật đầu chậm rãi: "Một thời gian nữa cô sẽ đi công tác, em nhân lúc này hãy sắp xếp phòng vẽ cho ổn định."
"Dạ!"
"Còn một chuyện nữa, lần trước em bận việc nên về sớm, lúc đó có người tới phòng vẽ hỏi cô về em." Dung Thư Tuyết nhớ lại: "Là một người đàn ông còn trẻ, tầm khoảng 30 tuổi, hỏi em học thế nào, tình trạng ra sao."
"Người đó nhìn hơi giống em, cô không nói nhiều, em nghĩ xem có thân thích nào tầm tuổi đó không?"
Lục Ngu ngước mắt suy nghĩ kỹ rồi lắc đầu: "Không có, em chỉ có một mình, không có người thân nào ở độ tuổi đó cả."
Ý là cậu không có người thân.
Với những chuyện liên quan đến Lục Ngu, Dung Thư Tuyết trước giờ không hỏi nhiều, Lục Ngu cũng không chia sẻ gì. Nghe cậu nói vậy, cô nhìn cậu bằng ánh mắt hiền dịu rồi nói: "Vậy là cô hiểu rồi."
Lục Ngu đang chuẩn bị đứng dậy đi học, bỗng nhớ ra điều gì đó, ngồi xuống lại: "Cô ơi, nếu người đó quay lại, cô gọi điện cho em nhé."
Dung Thư Tuyết không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu đồng ý rồi nhấp thêm một ngụm trà xanh. Lúc này Lục Ngu mới đứng dậy: "Vậy em đi học đây."
"Đi đi, tranh của em không cần thu dọn đâu, lát cô sẽ giúp em đóng gói." Cô Dung ra hiệu về phía bức tranh Lục Ngu vừa hoàn thành.
Một bức vẽ hoa hướng dương.
Cậu vẽ dở dang gần một tháng mới xong.
Cô thích những học trò có năng khiếu, mà những người vừa có năng khiếu lại vừa chăm chỉ như Lục Ngu thì cô càng quý mến.
Lục Ngu đeo ba lô lên: "Dạ! Cô vất vả rồi."
Dung Thư Tuyết khẽ gật đầu.
——
Sau khi Dung Thư Tuyết đi công tác, Lục Ngu thường xuyên đến phòng vẽ ở phía nam.
Tống Giản Lễ thuê người giúp đỡ, chỉ mất một buổi là dọn dẹp xong đâu vào đó.
"Tang Tang à, anh định thuê người trông coi giúp em chỗ này, vì em còn phải đi học, chắc không có nhiều thời gian." Tống Giản Lễ đặt vật trang trí mà Lục Ngu mang đến lên kệ cao nhất, đột nhiên nhớ ra điều gì, quay sang nói với Lục Ngu.
Lục Ngu đang cầm khăn lau đồ vật, nghe thấy vậy thì dừng tay, ngước lên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không cần đâu! Dù sao em cũng chưa chuẩn bị xong mọi thứ. Em tự trông phòng vẽ, lúc rảnh còn có thể sửa sang lại. Nếu sau này thật sự có thể làm được như cô giáo, em nhất định sẽ thuê thật nhiều nhân viên! Làm ông chủ lớn! Giống như Giản ca vậy!"
"Được rồi." Tống Giản Lễ ủng hộ ý tưởng của Lục Ngu.
Sau đó, Tống Giản Lễ nhận lấy khăn lông trong tay Lục Ngu, một bên lau bụi trên bàn, một bên nhìn bình hoa phía bên kia rồi đề nghị: "Nhưng mà Tang Tang, phòng vẽ tranh yên tĩnh như vậy, nếu có quá nhiều người liệu có ổn không?"
Lục Ngu lúc này không bận tay, dựa nhẹ vào mép bàn, hai tay chống lên mặt bàn rồi ngẩng đầu nhìn Tống Giản Lễ đang đứng trên bậc thang nói: "Nghe cũng có lý, vậy thì mình chỉ thuê một hai người thôi là được rồi."
Trong dịp Tết năm đó, Tống Giản Lễ thường xuyên nấu cơm cho Lục Ngu ăn. Thỉnh thoảng cả hai còn tới nhà Đường Uyển Quân hoặc La Anh Lan làm khách, ăn đến độ còn no hơn cả ở nhà mình.
Đi tới đi lui như vậy, Lục Ngu – vốn chẳng tăng cân bao giờ – rốt cuộc cũng tăng gần 10 cân. Nhưng Tống Giản Lễ lại không thấy được cậu lớn lên ở chỗ nào, cho nên mỗi khi hai người giỡn buổi tối, hắn hay trêu Lục Ngu rằng: "Mỡ toàn mọc ở mông em rồi." Kết quả là Tống Giản Lễ chắc chắn sẽ bị Lục Ngu đấm hoặc đá một phát.
Như bây giờ nhìn Lục Ngu, Tống Giản Lễ không nhịn được mà bỏ khăn lông xuống, giơ tay lên bóp má Lục Ngu một cái: "Hóa ra thực sự có mọc mỡ đó."
"Gì vậy, đau đó anh!" Lục Ngu hất tay hắn ra, giọng không hiểu sao nghe có chút nhõng nhẽo.
Dĩ nhiên, đây là theo cách nghĩ của Tống Giản Lễ thôi. Với hắn, Lục Ngu làm gì cũng dễ thương hết mức.
Nghe thấy giọng Lục Ngu như vậy, Tống Giản Lễ vội vã xoa xoa cho cậu rồi nói: "Ông chủ Lục, anh có một ý này."
Bị gọi là "ông chủ Lục" bằng giọng nghiêm trang như vậy khiến Lục Ngu có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: "Sao tự nhiên lại gọi vậy?"
"Chẳng phải Tang Tang muốn mở phòng tranh kiếm tiền sao? Đã thuê nhân viên làm thêm rồi, không gọi là ông chủ thì gọi là gì?" Tống Giản Lễ trả lời với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lục Ngu xem như đã chấp nhận lý do của hắn, bèn hỏi: "Vậy "có một ý" của anh là gì?"
Tống Giản Lễ đáp: "Phòng tranh nếu có nhiều người thì không hay, còn nếu thuê đại ai đó lại không an toàn. Thay vì vậy, hay là em thuê anh đi? Như vậy em sẽ là ông chủ của Tống Giản Lễ anh luôn."
Hắn như thật sự nghiêm túc đưa ra đề nghị đó, không có chút đùa giỡn nào trong giọng nói.
"Nhưng mà anh cũng đang đi làm mà?" Lục Ngu suy nghĩ một hồi mới trả lời.
Hôm nay Lục Ngu mặc rất đẹp, một chiếc áo len cổ cao màu trắng ngà, khoác ngoài là sơ mi màu nâu nhạt, cài một chiếc ghim áo nhỏ ở ngực áo. Dưới ánh đèn chiếu xuống, cậu trông dịu dàng và đẹp mắt. Khi suy nghĩ thì vô thức cau mày lại, dù vậy trông vẫn xinh. Tống Giản Lễ không nhịn được đưa tay vuốt phẳng vết nhăn giữa lông mày của cậu.
"Em đã có thời gian đến phòng tranh thì anh cũng sẽ có thời gian đi làm. Chỉ cần em tới phòng tranh thì gọi anh là anh tới ngay. Làm ở đó cũng là để kiếm tiền, tới chỗ em cũng là kiếm tiền thôi mà." Tống Giản Lễ hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện tiền lương ở công ty hắn hiện giờ là bao nhiêu.
Lục Ngu lại trầm ngâm suy nghĩ: "Vậy anh muốn lương bao nhiêu?"
Tống Giản Lễ cười: "Em muốn trả bao nhiêu?"
Lục Ngu xoa cổ tay áo, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Chắc... khoảng bốn, năm ngàn?"
Lần đầu tiên làm chủ, nhiều mức giá thị trường Lục Ngu cũng chưa nắm rõ. Cậu vốn không định kinh doanh phòng tranh sớm như vậy, nhưng vì Tống Giản Lễ hỏi nên cũng đưa ra một con số đại khái.
Tống Giản Lễ đáp: "Vậy thì anh chỉ lấy ba ngàn thôi."
Lục Ngu liếc nhìn: "Không phải anh đang phá giá thị trường sao?"
"Thế mới tốt chứ, lương anh thấp thì em đỡ tốn tiền." Tống Giản Lễ biết Lục Ngu đã mở cho chính mình một tài khoản ngân hàng, còn âm thầm chuyển tiền vào đó từng chút một. Trông có vẻ như Lục Ngu đang để dành để mua gì đó.
Tống Giản Lễ đã lén tìm cách chuyển tiền cho Lục Ngu mấy lần nhưng đều bị từ chối. Cậu không nhận nên hắn cũng không biết số tiền trong đó là bao nhiêu, cũng không biết Lục Ngu định dùng làm gì.
Vì vậy, hắn nghĩ ra cách này để giúp Lục Ngu tiết kiệm tiền.
"Nghe cũng có lý..." Lục Ngu thật sự đồng ý: "Nhưng mà..."
Cậu nói "nhưng mà" rồi lại không biết nên từ chối thế nào. Cậu cảm thấy chuyện này nghe có gì đó kỳ kỳ.
Tống Giản Lễ tiếp tục dụ dỗ: "Em nghĩ xem, hợp lý quá rồi còn gì, anh là bạn trai em, dù có khất lương cũng không sao."
"Em không phải người như vậy đâu?!" Lục Ngu cuống đến mức giậm chân một cái.
Tống Giản Lễ vội vàng chữa lời, cúi lưng đối diện với cậu rồi dịu dàng nói bằng giọng vô cùng nịnh nọt: "Đúng vậy đúng vậy, Tang Tang của anh là ông chủ đáng tin nhất thế giới!"
"Dù sao em cũng chưa gấp tìm người giúp đâu, anh đừng nghĩ chuyện này trước!" Lục Ngu bị hắn ôm má nói chuyện, môi cũng bị đè đến cong cong.
Tống Giản Lễ không nhịn được mổ một cái lên môi cậu: "Được rồi, khi nào em quyết thì nhớ nghĩ đến anh, ông chủ Lục. Anh chính là fan cuồng của em và tranh em vẽ đó."
Lục Ngu lập tức cười thành tiếng, giả vờ nghiêm túc đẩy Tống Giản Lễ ra, trốn sang bên cạnh:
"Fan cuồng thì phải tránh xa thần tượng một chút đi!"
Tống Giản Lễ lập tức đuổi theo, kéo Lục Ngu ôm vào lòng rồi cù lét: "Vậy thì hết cách rồi, fan cuồng này muốn theo em cả đời cơ!"
Hai người đùa giỡn một hồi trong phòng tranh, tiếng cười vang vọng mãi không dứt.
Một chiếc siêu xe đỗ trước phòng vẽ tranh, cửa kính ghế sau từ từ hạ xuống. Một cô gái trẻ đeo kính râm ngồi phía sau nhìn vào trong qua cửa kính. Cô mím môi, rồi mở cửa bước xuống xe. Gót giày cao chạm đất vang lên tiếng lộc cộc rõ ràng.
Cô định bước vào trong phòng vẽ tranh.
Từ trong bóng tối, hai người mặc đồ đen bất ngờ bước ra. Hai người chia ra đứng hai bên chặn cô gái lại. Một trong số đó lạnh lùng nói: "Cô Lục, ông chủ chúng tôi không hoan nghênh cô đến đây."
"Tôi chỉ đến thăm em trai tôi, liên quan gì đến ông chủ các anh?" Lục Dư Ninh tháo kính râm xuống. Tóc dài của cô trước kia đã được cắt ngắn gọn gàng, che đi nửa gương mặt. Người bình thường nhìn qua cũng khó mà nhận ra được cô là ai.
"Lục thiếu gia cũng không muốn gặp cô." Vệ sĩ không hề lùi bước.
Lục Dư Ninh cố gắng đẩy hai người họ ra nhưng hoàn toàn không lay chuyển được, ngược lại chính cô còn lùi lại nửa bước.
Mọi chuyện trên mạng bùng nổ quá nhanh. Đám người hận không thể dồn cô đến chết, tất cả đều đến từ mối quan hệ của cô với Lục gia và những scandal lớn nhỏ mà cô mang lại. Bây giờ, mọi thứ quay ngược lại đánh thẳng vào cô, khiến Lục Dư Ninh cảm thấy đau đớn thực sự.
Cô đã quá quen với việc bị cả mạng xã hội chế giễu. Dù cô vẫn còn đủ tiền để sống thoải mái hết đời, nhưng dần dần cô nhận ra mình không thể thích nghi nổi việc Lục Ngu không còn ở bên mình nữa.
Cô thường ngẩn người nhìn chiếc khăn tay mà Lục Ngu từng đưa cô lau nước mắt, vẫn luôn hy vọng — dù biết là vô vọng — rằng Lục Ngu vẫn còn một chút mềm lòng như trước kia. Chỉ một chút thôi, cũng đủ rồi.
Cô không muốn Lục Ngu quay lại cái nhà đó nữa. Qua những ngày này, sau khi tự mình điều tra, cô nhận ra cuộc sống hiện tại của Lục Ngu tốt hơn nhiều so với khi ở Lục gia.
Cô không định phá vỡ sự yên bình này. Cô chỉ là muốn nhìn Lục Ngu một chút thôi.
Cô từng nghĩ đến nhiều người — Lục Lâm Tinh sống nhờ ở nhà bà ngoại, Lục Cẩn Luật sống xa bên Singapore và Trang Ninh Nguyệt lúc nào cũng bận rộn công việc. Dĩ nhiên, còn cả Lục Thành Danh – người chẳng biết đã biến mất nơi đâu.
Nhưng nếu hỏi thật lòng, người cô nhớ nhất vẫn là Lục Ngu.
"Các anh lấy gì mà khẳng định em ấy không muốn gặp tôi? Các anh cứ ngăn cản như vậy, em ấy có biết không? Hoặc là em ấy có biết Tống Giản Lễ đã cử nhiều người như vậy theo dõi không?" Lục Dư Ninh chất vấn lại.
Vệ sĩ đáp: "Ông chủ cử chúng tôi theo sát Lục thiếu gia, chẳng phải vì những người như các cô cứ bám riết lấy điều tra cậu ấy sao?"
"Những người như chúng tôi?" Lục Dư Ninh ngạc nhiên. Ngay lúc đó, chuông điện thoại reo lên, cắt ngang lời cô sắp nói. Là mẹ cô gọi đến.
"Mẹ."
"Mau rời khỏi cửa phòng vẽ tranh của Tang Tang ngay lập tức!" Trang Ninh Nguyệt không hỏi han lấy một câu, nói thẳng vào vấn đề.
Lục Dư Ninh sững người: "Sao mẹ biết..."
"Chuyện gì mẹ cũng biết. Bây giờ con rời khỏi chỗ đó ngay." Giọng Trang Ninh Nguyệt dứt khoát, không cho phản kháng.
Phía trước là mấy gã vệ sĩ to lớn, phía sau là mẹ gây sức ép. Lục Dư Ninh đành phải trừng mắt nhìn hai vệ sĩ một cái rồi không cam lòng mà quay lại xe, ngồi vào trong.
*Tác giả có lời muốn nói:
Hai chương về Lục gia, một chương về nữ trang, một chương nói về chuyện bàn luận, một chương về diễn đàn mạng, sau đó một chương nhật ký thường ngày — vừa hay đủ 100 chương! Vì viết ngoại truyện quá nhiều nên sau này sẽ tiếp tục phát bao lì xì cho mọi người ở phần bình luận nhé!