• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay Tống Giản Lễ run rẩy, nhịp tim đập nhanh đến mức suýt làm hắn mất bình tĩnh, nhưng giữa ánh mắt của bao người đang dõi theo, hắn cố gắng tỏ ra bình thản, ôm chặt người kia vào lòng rồi đứng dậy.

Ngụy Cầm bước tới nói: "Chúng ta hãy liên hệ với nhân viên y tế, trước mắt cứ đưa em ấy đến phòng y tế đi."

Tống Giản Lễ chợt nhớ đến tin tức từ bệnh viện vào đêm hôm đó. Khi đi kiểm tra sức khỏe, Lục Ngu đã tìm gặp bác sĩ Tần, mà bác sĩ Tần lại thuộc khoa tâm lý của bệnh viện đó, là một trong những bác sĩ kỳ cựu và giàu kinh nghiệm nhất.

Những thông tin về bệnh nhân sau đó không thể tra cứu thêm được nữa.

Ban đầu, hắn dự định đợi sau khi buổi lễ trưởng thành kết thúc mới hỏi Lục Ngu về chuyện này, nhưng giờ thì hắn không thể chờ được nữa. Chỉ khi đến bệnh viện, hắn mới biết rốt cuộc Lục Ngu đang che giấu điều gì.

Vì vậy, Tống Giản Lễ nhìn về phía Ngụy Cầm và nói: "Làm phiền cô giúp chúng em gọi một chiếc xe, chúng em sẽ đến bệnh viện."

"Chỉ là tụt huyết áp thôi đúng không? Nếu vậy thì trong phòng y tế của trường có sẵn glucose." Chuyện này có lẽ không nghiêm trọng đến mức phải vào bệnh viện, đúng không?

Hơn nữa, sáng nay chẳng phải cô còn thấy phụ huynh của Lục Ngu sao? Vậy mà bây giờ lại không thể liên lạc được?

Tống Giản Lễ lắc đầu từ chối: "Lục Ngu vốn có bệnh nền, đến bệnh viện vẫn là an toàn hơn."

Hắn đã nói đến mức này, Ngụy Cầm cũng không thể tiếp tục khăng khăng với suy đoán của mình, đành gật đầu và bắt đầu liên hệ xe.

——

Bóng tối mênh mông vô tận, không có lối ra.

Không biết đã bao lâu trôi qua.

Lục Ngu mơ màng mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong phòng của chính mình.

Cậu cảm thấy có chút khó hiểu, bởi vì nếu trí nhớ của cậu không nhầm lẫn thì căn phòng này lẽ ra đã được nhường lại cho Lục Tường Ý.

Cậu lại càng thấy kỳ lạ hơn, bởi vì cách bài trí trong phòng vẫn giống hệt như trước kia.

Lục Ngu là một người hoài niệm quá khứ, bố cục căn phòng và những món đồ trang trí bên trong gần như không thay đổi suốt mười năm. Vì vậy, khi nhìn thấy bàn học và tủ quần áo vẫn còn ở vị trí cũ, cậu chắc chắn rằng mình đang mơ.

Cả căn phòng toát lên một cảm giác cũ kỹ, u hoài, phủ đầy những ký ức loang lổ của thời gian.

Cây bên ngoài cửa sổ cũng không còn thấp như vậy nữa, hiện tại hẳn là mùa hè, vì trên giá áo có treo quần áo mùa hè. Chính nhờ những bộ đồ đó, cậu xác nhận được rằng mình đang mơ thấy thời thơ ấu của chính mình.

Lục Ngu ngồi trên mép giường, ngẩn ngơ suy nghĩ: Mình đang mơ về khoảng thời gian nào đây?

Gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, cậu cảm thấy cánh tay hơi lạnh, da gà nổi lên, nhưng ngay sau đó lại không còn cảm thấy lạnh nữa, như thể có ai đó khoác cho anh một chiếc áo.

Sau khi nhận ra rằng đây là một giấc mơ, Lục Ngu không muốn tỉnh lại quá nhanh. Cậu nhớ rõ những gì đã xảy ra trước khi hôn mê: cậu đã làm loạn trong buổi lễ trưởng thành của trường, cậu đã liên lụy đến Tống Giản Lễ.

Cậu bắt đầu đi quanh phòng, ngắm nhìn lại nơi mà đã lâu rồi cậu chưa quay về. Trong khoảnh khắc, cậu vừa cảm thấy bâng khuâng, vừa thấy hạnh phúc. Dù chỉ là trong mơ, cảm giác này vẫn thật tuyệt vời.

Cậu bước đến bên bàn học, tay lướt qua bức ảnh trên bàn. Thật đáng tiếc, đây là bức ảnh cuối cùng mà cậu chụp chung với Trang Ninh Nguyệt, hơn nữa đó còn là bức ảnh từ khi cậu chưa đầy mười hai tuổi.

Trong ảnh, khuôn mặt anh tròn trịa, trông như một đứa trẻ lớn lên trong sự nuông chiều.

Nhưng thực tế, cậu chưa bao giờ được nuông chiều. Chỉ có dì giúp việc trong nhà là thương cậu nhất, thường hay lén cho cậu ăn những món ngon.

Trang Ninh Nguyệt thì luôn chê cậu mập, lúc nào cũng bắt cậu kiểm soát chế độ ăn uống. Nhưng trẻ con nào chịu được cơn đói, mỗi khi bụng đói, cậu lại chạy đến chỗ dì giúp việc và Tống Giản Lễ để xin đồ ăn, thế nên hai người đó lúc nào cũng mang theo ít đồ ăn vặt để cho cậu.

Chỉ cần cậu nói muốn, họ sẽ lập tức cho cậu.

Khi còn nhỏ, Lục Ngu không nhận ra rằng ba mẹ không thương mình, cậu chỉ cảm thấy rằng bất cứ thứ gì cậu muốn ăn đều có hai người luôn sẵn sàng cho cậu. Vì vậy, cậu đã rất hạnh phúc, không có thời gian để buồn vì ba mẹ không quan tâm đến mình.

Mặc dù đôi lúc ở một mình, cậu cũng ý thức được điều đó, nhưng với một đứa trẻ, đây là chuyện không thể nào hiểu rõ được.

Khi còn đang chìm trong suy nghĩ, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy mở.

Lục Ngu theo bản năng nghĩ rằng Lục Tường Ý đã quay về, cậu mở miệng định giải thích rằng mình không có ý gì khi vào phòng.

Nhưng khi nhìn thấy người vừa bước vào chính là "bản thân mình", cậu mới sực nhớ rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Lúc này, "Lục Ngu" đang mặc một chiếc áo sáng màu, mái tóc mềm mại, óng mượt, dáng người không quá thấp, mũm mĩm, đôi tay cũng tròn trịa. Khi cười, chiếc răng nanh nhỏ lộ ra, trên trán cũng không có vết sẹo nào, làn da trắng trẻo, sạch sẽ.

Xem ra, đây là chính mình trước mười hai tuổi. Nhưng là lúc mấy tuổi nhỉ? Lục Ngu tự hỏi.

Có thể gặp lại bản thân khi còn bé một lần nữa, Lục Ngu vẫn thấy mới lạ. Cậu tò mò quan sát "chính mình", nhìn thấy bé con đang kiễng chân tìm thứ gì đó trên giá sách. Một lát sau lấy ra một chiếc vương miện sinh nhật màu vàng.

Lục Ngu khẽ mỉm cười. Thì ra đây là chính mình lúc vừa tròn mười hai tuổi.

Bé con "Lục Ngu" không hề nhìn thấy cậu, chỉ cần lấy được vương miện là chạy ngay ra ngoài.

Lục Ngu bước theo sau. Bé con chạy rất nhanh, lộp cộp lao xuống cầu thang.

Sau đó, cậu đặt chiếc vương miện lên đầu một cậu bé khác đang ngồi trên ghế sô pha.

Lục Ngu không nhớ rõ, nhưng hình như cậu không quen cậu nhóc này. Tuy nhiên, cậu vẫn nhớ những gì đã xảy ra sau đó.

"**, cùng tổ chức sinh nhật với anh nhé! Chúng ta cùng nhau!" bé con Lục Ngu nói.

Cậu nhóc kia trông không lớn hơn bao nhiêu, đường nét trên gương mặt có nét tương đồng, nhưng đôi mắt thì không giống lắm — cậu ta có đôi mắt đẹp hơn, trong sáng, hồn nhiên vô cùng.

Đôi mắt này, gần đây Lục Ngu cũng đã gặp. Chính là đôi mắt của người đã từ xa lạ trở thành "em trai" của cậu.

Cậu bé nhỏ kia vỗ tay, vui vẻ nói: "Cảm ơn **, anh là tốt nhất!"

Mẹ đứng xung quanh họ, chị gái hát bài chúc mừng sinh nhật cho họ. Còn có một người lớn hơn cậu vài tuổi đứng bên cạnh, trên tay cầm hai món quà sinh nhật, có lẽ là "anh trai" của cậu.

Người mà Lục Ngu thích nhất là dì La cũng có mặt ở đó.

Dù không biết những người cùng cậu ăn sinh nhật là ai, nhưng Lục Ngu vẫn nhớ rõ lúc ấy cậu đã vui vẻ biết bao.

Tất cả người trong nhà đều có mặt, ba thì vì bận công việc nên không thể về kịp.

Nhưng ba cũng đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.

Mọi người cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật cho hai người.

Cả hai chắp tay, nhắm mắt lại, bắt đầu ước nguyện.

Khoảnh khắc này là yên tĩnh nhất, bé con Lục Ngu cười rạng rỡ vô cùng.

Cậu ước rằng: Mong ba, mẹ, **, chị, **, Giản ca, dì La... tất cả mọi người đều khỏe mạnh, mãi mãi ở bên cậu, mãi mãi yêu thương cậu, trở thành gia đình hạnh phúc nhất thế gian!

Giây phút này, tất cả đều im lặng, ai nấy đều nín thở, không một tiếng động. Khi hai đứa trẻ đang nhắm mắt ước nguyện, thật ra Lục Ngu vẫn luôn biết rằng, ngoài dì La ra, tất cả ánh mắt mong chờ đều đang đặt lên cậu bé bên cạnh.

Đặt lên "em trai" đột nhiên xuất hiện của cậu.

Họ không chớp mắt, cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn "Lục Lâm Tinh".

Chỉ có dì La mỉm cười nhìn Lục Ngu, lén lút hát tiếp bài chúc mừng sinh nhật cho cậu.

"Con ước xong rồi!" Lục Lâm Tinh mở mắt, hít một hơi, thổi tắt hết nến trên chiếc bánh trước mặt.

Bé con Lục Ngu nghe thấy tiếng Lục Lâm Tinh thì vội mở mắt, nhưng vẫn không kịp, cậu vừa hít vào thì ngọn nến đã bị Lục Lâm Tinh thổi tắt.

Nến không phải do cậu thổi, điều ước cũng chưa kịp ước xong, nên sau này, dì La là người đầu tiên rời bỏ cậu, người nhà cũng không còn yêu thương cậu nữa...

Nhưng bé con Lục Ngu nào biết được những chuyện sau này chứ?

Cậu có chút hụt hẫng nhìn ngọn nến vẫn còn tỏa khói trắng, dì La định nói gì đó nhưng lại thôi. Ngoài dì ra, không ai nhận ra sự buồn bã của bé Lục Ngu.

Trang Ninh Nguyệt đưa con dao nhỏ để cắt bánh cho Lục Ngu.

"Mẹ, mẹ, con cũng muốn cắt." Lục Lâm Tinh kéo tay áo Trang Ninh Nguyệt, ngửa đầu, đôi mắt sáng long lanh cầu xin.

Trang Ninh Nguyệt có chút khó xử: "Tinh Tinh ngoan, hôm nay là sinh nhật của anh trai, để anh cắt được không?."

Lục Ngu cũng không hiểu vì sao lúc đó cậu lại biết nhìn sắc mặt người khác để cư xử. Nhưng thực tế là khi thấy vẻ mặt khó xử của Trang Ninh Nguyệt, cậu chủ động đưa dao nhỏ cho Lục Lâm Tinh.

Trang Ninh Nguyệt lập tức nở nụ cười hài lòng, vui vẻ khen ngợi: "Tiểu Ngu là đứa trẻ hiểu chuyện nhất."

Được mẹ khen khiến Lục Ngu lập tức quên đi tiếc nuối nhỏ trong lòng, cậu cười ngoan ngoãn: "Vì con là anh mà, Tinh Tinh là em trai con yêu nhất!"

"Ừ, ngoan lắm, Tinh Tinh cắt bánh đi." Trang Ninh Nguyệt xoa đầu Lục Ngu.

Lục Lâm Tinh còn nhỏ thế này, làm sao hiểu được thế nào là công bằng? Cậu ta chỉ biết chọn phần mình thích nhất mà lấy cho mình.

Thế là Lục Ngu nhìn Lục Lâm Tinh lấy hết bốn quả dâu tây to nhất trên lớp bánh ngoài cùng cho mình.

"Mẹ, con cũng muốn ăn dâu tây." Lục Ngu không ngăn cản Lục Lâm Tinh mà chỉ lên tiếng nói ra mong muốn của mình với Trang Ninh Nguyệt.

Trang Ninh Nguyệt cũng thấy như vậy là không đúng, dịu dàng khuyên nhủ: "Tinh Tinh, hôm nay là sinh nhật anh trai con, để lại một quả dâu tây cho anh được không?"

Lục Lâm Tinh ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Trang Ninh Nguyệt, đôi mắt lấp lánh như những vì sao. Cậu ta tức giận từ chối ngay: "Con không muốn."

"Thằng bé này..." Trang Ninh Nguyệt giả vờ giận: "Mẹ sắp giận rồi đó."

Nhưng ngay sau đó, tiếng khóc của Lục Lâm Tinh vang lên.

"Mẹ, mẹ ơi, con không chịu, con muốn dâu tây..." Lục Ngu không biết Lục Lâm Tinh có thật sự thích ăn dâu tây không.

Nhưng cậu thấy Lục Lâm Tinh vừa khóc vừa ném cả chiếc bánh kem xuống đất.

Bé con Lục Ngu nhìn kem bơ dính cả lên người mình, ngây ra vài giây rồi cũng bắt đầu nức nở: "Mẹ ơi, mẹ ơi, bánh sinh nhật của con..."

Cậu kéo áo Trang Ninh Nguyệt, nhưng bà đã ôm Lục Lâm Tinh vào lòng: "Tinh Tinh đừng khóc, ngày mai mẹ mua cho con thật nhiều, được không?"

Bé con Lục Ngu đứng chới với, không biết phải làm sao, chị gái thì ngồi bên cạnh như đang xem kịch, không buồn dỗ dành cậu.

Anh trai thì rõ ràng không giỏi đối phó với tình huống này, chọn cách phớt lờ và rời khỏi phòng khách.

Bé con Lục Ngu buông thõng tay rồi siết chặt góc áo mình, ấm ức đến mức cắn môi gần rách, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi.

Bên cạnh, có người nhìn cậu, thử vươn tay muốn bế cậu lên dỗ dành, nhưng khi chạm vào áo của "bé con Lục Ngu", tay người đó lại xuyên qua cơ thể cậu.

Lục Ngu không thể làm gì khác, chỉ có thể nói: "Đừng khóc, đừng khóc, Lục Ngu, đừng khóc nữa..."

Cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng cậu không muốn điều đó diễn ra, chỉ có thể dùng giọng điệu gần như van xin để cầu khẩn chính mình khi còn bé: "Lục Ngu, đừng khóc... Làm ơn..."

Bỗng một bàn tay to, thô ráp vì làm việc nhiều, vươn tới, ôm lấy bé Lục Ngu vào lòng.

"Mẹ" đã ôm cậu thật chặt vào lòng, giọng nói dịu dàng: "Tang Tang ngoan, dì ở đây, đừng buồn, đừng buồn. Dì sẽ làm cho con một chiếc bánh mới vào buổi tối nhé."

Dì La hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng v.uốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn.

Khi một người bị tổn thương, điều họ sợ nhất chính là sự an ủi.

Giọng nói dịu dàng, đầy yêu thương của dì La như muốn tràn ra khỏi từng câu chữ.

Bé con Lục Ngu cuối cùng cũng không kìm được nữa, òa khóc nức nở.

Nước mắt của cậu vốn dĩ đã không thể kìm lại, vẫn cứ tràn ra khỏi hốc mắt.

"Mẹ ơi, mẹ ơi..." Bé con Lục Ngu đang khóc trong vòng tay của dì La, miệng không ngừng gọi mẹ. Nhưng mẹ lại đang ôm Tiểu Lục Lâm Tinh, dỗ dành cậu ta, hoàn toàn như thể không nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Lục Ngu.

Trong phút chốc, phòng khách vang lên tiếng khóc ầm ĩ.

Đôi mắt của bé con Lục Ngu đỏ hoe, nước mắt chảy tràn đầy khuôn mặt nhỏ khiến khuôn mặt càng thêm đỏ bừng. Bé con thút thít từng hồi.

"Tang Tang ngoan nhất, Tang Tang đừng khóc nữa được không?" dì La rất kiên nhẫn, nhìn Lục Ngu với ánh mắt dịu dàng như đang nhìn con ruột của mình. Đôi mắt ấy chứa đựng sự yêu thương mà chỉ một người mẹ mới có.

Lục Ngu với đôi mắt đỏ hoe nhìn cảnh tượng trước mặt, lúc này cậu mới nhận ra một điều. Hóa ra trong nhà cũng không phải là không có tình thương dành cho cậu.

Cửa biệt thự bị mở ra, tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.

Trái tim Lục Ngu treo lơ lửng bỗng chốc rơi thẳng xuống.

Lục Thành Danh đã về.

Mọi chuyện bắt đầu từ đây.

"Trong nhà có chuyện gì thế? Sao bọn trẻ lại khóc ầm lên thế này?" Lục Thành Danh đặt cặp tài liệu lên kệ rồi bước đến bên cạnh Trang Ninh Nguyệt.

Lục Lâm Tinh xoay nửa người trên lại, tiếp tục khóc lóc rồi dang hai tay về phía Lục Thành Danh: "Ba ơi, ba ơi ôm con..."

Từ nhỏ đến lớn, cậu ta luôn được nuông chiều, cậu ta biết rằng chỉ cần khóc là có thể giải quyết được mọi chuyện.

Lục Thành Danh yêu thương ôm Lục Lâm Tinh vào lòng rồi tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Phòng khách bừa bộn, hai đứa trẻ thì khóc đến đứt ruột đứt gan. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, về đến nhà lại phải đối mặt với cảnh tượng này, chắc chắn Lục Thành Danh không thể nào giữ được giọng điệu ôn hòa.

Trang Ninh Nguyệt trông cũng khá bực bội, nhưng vẫn kể lại mọi chuyện cho chồng nghe: "Lục Ngu tổ chức sinh nhật, em trai nó đòi ăn hết mấy quả dâu tây trên bánh kem. Nó không đồng ý, rồi bánh kem cũng bị nghiêng đổ. Em thật sự chịu hết nổi rồi."

Bé con Lục Ngu vẫn đang thút thít, hoàn toàn không nhận ra rằng mẹ đã cố tình bỏ qua điểm mấu chốt của câu chuyện, cũng không hề nhận ra chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo.

Lục Thành Danh ôm Lục Lâm Tinh, trừng mắt nhìn Lục Ngu một cái rồi nói: "Mẹ con đã nói với con bao nhiêu lần rồi?"

"Thân hình con đã vượt quá mức cho phép, con mập đến mức chẳng khác nào một con heo, vậy mà cái gì con cũng muốn ăn. Con nhìn xem, dì La phải dùng cái ôm to thế nào mới ôm nổi con? Ngay cả một quả dâu tây cũng tranh giành với em trai, con không thấy mình quá mập sao?"

Lục Thành Danh trút hết cơn giận trong lòng ra. Đến khi nói xong, ông mới nhận ra rằng mình vừa buông những lời không hay với một đứa trẻ mới mười hai tuổi.

Bé con Lục Ngu ngẩn người. Dưới cơn giận dữ của ba, cậu bé cảm thấy như bản thân bị thiêu rụi thành tro, hoàn toàn không thể gượng dậy nổi.

Nước mắt không còn rơi nữa, thậm chí cậu cũng chẳng còn thút thít.

Dì La không nhịn được mà lên tiếng bênh vực Lục Ngu: "Tang Tang đâu có mập, bây giờ chỉ là giai đoạn phát triển thôi. Sau này lớn lên, tự nhiên sẽ gầy đi."

"Thôi đi, bánh kem đổ thì đổ, ngày mai mua cái khác là được." Lục Thành Danh nói, rồi ôm Lục Lâm Tinh đi vào bếp: "Ngoan nào, ba vào bếp rửa thêm vài quả dâu tây cho con nhé?"

Thực ra trong bếp có dâu tây và Lục Lâm Tinh cũng chưa chắc thích ăn dâu tây. Chỉ là vì trên bánh kem có bốn quả dâu tây, nên cậu ta muốn có được tất cả mà thôi.

Trang Ninh Nguyệt xoay người lên lầu, chị gái của Lục Ngu cũng rời khỏi phòng khách. Chỉ còn dì La ở lại thu dọn đống lộn xộn.

Bé con Lục Ngu không còn khóc nữa.

Trên TV hay có người nói rằng trái tim họ đau đến nát vụn. Bé con Lục Ngu tự hỏi: "Trái tim vỡ vụn là như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ chỉ là cảm giác đau khổ sao?"

Cậu cũng từng có những lúc đau lòng. Ví dụ như khi mẹ nói giấy khen mà cậu mang về chẳng có giá trị gì, hoặc khi cậu phải nhắc rất nhiều lần, mẹ mới nhớ mua bánh kem cho cậu.

Nhưng những chuyện đó rồi cũng qua đi, vì mỗi lần cậu buồn, Tống Giản Lễ sẽ mang đồ ăn ngon đến cho cậu.

Nhưng vào giây phút này, bé con mười hai tuổi cuối cùng cũng hiểu được thế nào là tan nát cõi lòng.

Cậu không khóc nữa, chỉ lặng lẽ cúi xuống nhặt lấy chiếc vương miện sinh nhật mà mình đội trước đó. Cậu dùng tay áo lau sạch lớp kem dính trên đó rồi yên lặng quay về phòng.

Cậu kiễng chân đặt chiếc vương miện lên giá sách.

Sau đó, cậu cởi giày, chui vào giường, kéo chăn đắp kín người, co ro thành một khối nhỏ.

Không sao cả, Lục Ngu. Ngủ một giấc là sẽ ổn thôi.

Về sau không cần để ý đến ba nữa.

Chỉ là... chỉ là...

Bé con Lục Ngu nghĩ mãi không ra. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Nhưng không thể ngăn nổi, nước mắt cứ thế tràn ra từ khóe mắt, chảy dài xuống thái dương, để lại từng vệt nước.

Rõ ràng mẹ từng nói rằng cậu mập trông rất đáng yêu mà.

Vậy tại sao ba lại nói cậu mập như một con heo?

Cậu không phải là heo...

Cậu là Lục Ngu.

Chẳng mấy chốc, nước mắt đã thấm ướt cả gối.

Lục Ngu ngồi xuống mép giường, đưa tay khẽ chạm vào đôi mắt của bé con Lục Ngu, cố gắng kiểm soát lực để không xuyên qua chính mình, trông giống như đang lau nước mắt cho phiên bản nhỏ của bản thân vậy.

"Tang Tang ngoan, Tang Tang rất ngoan, rất đáng yêu..." Giọng Lục Ngu nghẹn ngào.

Cậu đang an ủi chính mình khi còn bé, nhưng thực tế, cậu không có cách nào cứu lấy bản thân. Nếu như có ai đó xuất hiện vào lúc ấy, nói với cậu những lời này, an ủi cậu như thế này thì tốt biết bao.

Nhưng không có ai cứu cậu cả.

Ngay cả khi cậu tự khen bản thân, cậu cũng không biết nên khen cái gì. Cậu kém cỏi như vậy, thành tích học tập không tốt, ngoại hình xấu xí, không nghe lời, những thứ cậu trân trọng, những điều cậu yêu quý, cậu cũng không thể giành được...

Những lời này, từng câu từng chữ, thực ra đều là những điều Tống Giản Lễ đã từng khen ngợi cậu.

Mặc dù biết rằng khi còn nhỏ bản thân không thể nghe thấy, cũng không thể hiểu được, nhưng Lục Ngu vẫn cứ lặp lại từng chữ. Không phải cậu nói cho phiên bản nhỏ của mình nghe, mà là nói cho chính bản thân hiện tại và tương lai nghe.

Bé con Lục Ngu khóc rất thương tâm, nhưng không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Đó là ba của cậu, đó là bánh sinh nhật của cậu mà...

Và sự thay đổi bắt đầu từ ngày hôm đó. Mọi thứ trước mắt Lục Ngu bỗng trở nên mơ hồ, biến đổi nhanh như một thước phim tua nhanh.

Từ việc Lục Ngu từ chối ăn đồ ăn dì La đưa cho, đến việc từ chối xuống lầu ăn cơm, sau đó là ba mẹ ép cậu phải ăn. Nhưng những món ăn mà cậu miễn cưỡng nuốt xuống bàn ăn, khi quay lại phòng, đều bị cậu ói ra hết.

Cậu bắt đầu gầy đi trông thấy.

Dì La lo lắng đến mức cuống quýt, mỗi ngày đều tìm cách dỗ cậu ăn một chút gì đó. Lục Ngu không muốn phụ lòng dì, cũng cố gắng ép mình ăn, nhưng cuối cùng vẫn nôn ra hết. Và mỗi lần như vậy, thứ bị tổn thương nhiều nhất lại chính là dạ dày của cậu.

Tống Giản Lễ trong kỳ nghỉ hè theo gia đình ra nước ngoài, nhưng ngày nào cũng gọi điện cho Lục Ngu, hỏi cậu có ăn uống đầy đủ không, còn gửi cho cậu những chiếc bánh kem nhỏ xinh.

Lục Ngu lần đầu tiên học cách nói dối.

Cậu nói với Tống Giản Lễ rằng mình có ăn, rằng bánh kem rất ngon.

Nhưng thực tế, tất cả những thứ đó đều thối rữa trong thùng rác, hoặc bị cậu nôn vào bồn cầu, chẳng có bao nhiêu lọt được vào bụng.

Chứng biếng ăn của cậu cuối cùng cũng bị phát hiện, khi cậu ngất xỉu ngay trước mặt người nhà. Trang Ninh Nguyệt ban đầu còn ngạc nhiên vì sao cậu có thể gầy nhanh đến vậy chỉ trong hai tháng, nhưng mãi đến khi Lục Ngu ngã quỵ, bà mới nhận ra sự bất thường.

Hoặc có lẽ là, bà chỉ đến lúc đó mới chịu tin rằng, mỗi lần Lục Ngu nói cậu ăn không vô không phải vì muốn gây chú ý, mà là cậu thật sự không thể ăn được.

Bé con Lục Ngu phải nằm viện truyền dịch mấy ngày mới khá hơn, nhưng vẫn không thể ăn uống bình thường. Mỗi khi bị ép ăn, thứ duy nhất cậu có thể làm là nôn hết ra ngoài. Ba cũng nghiêm túc xin lỗi cậu.

Lục Ngu vốn không muốn tha thứ cho ba, nhưng khi Lục Thành Danh rưng rưng nước mắt nói lời xin lỗi rằng ông lúc đó chỉ là tức giận mà nói bậy, Lục Ngu lại không còn giận nữa. Vì Lục Thành Danh là ba của cậu. Chỉ vậy mà thôi.

Nhưng cậu thực sự không thể ăn uống gì, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

Dì La đau lòng vô cùng, năn nỉ cậu ăn thêm một chút. Cuối cùng, bé con Lục Ngu lại khóc lóc xin lỗi, nói xin lỗi với dì: "Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, nhưng con cũng không biết tại sao con lại nôn hết ra..."

Vì nôn mửa cũng rất khó chịu, cậu cũng không muốn như vậy. Cậu cũng không muốn làm dì đau lòng mà rơi nước mắt.

Đêm đó, trong bệnh viện yên tĩnh, bé con Lục Ngu không ngủ được. Cậu trừng mắt nhìn trần nhà, lắng nghe tiếng nước nhỏ tí tách, mọi thứ đều chìm trong tĩnh lặng. Dì La mang một bát canh sườn nóng hổi đến tìm cậu.

"Tang Tang à, dì có thể sẽ phải nghỉ việc." dì La nói: "Dì bị bệnh, phải làm hóa trị. Ngày mai dì sẽ đi rồi. Hôm nay dì nấu cho con món con thích nhất — canh sườn. Đây là món mà con..."

Nói đến đây, dì La không kìm được mà bật khóc. Bà lấy khăn lau nước mắt, nắm lấy bàn tay gầy guộc đến mức lộ rõ từng khớp xương của Lục Ngu. Rõ ràng, chỉ hai tháng trước, bàn tay này vẫn còn mềm mại và bụ bẫm...

Dì nghẹn ngào nói: "Trước khi con bị bệnh, con thích ăn nhất món này. Dì không biết bây giờ con còn ăn được không, nhưng mà..."

Dì La nắm lấy tay Lục Ngu, nước mắt không ngừng rơi. Dì là một phụ nữ nông thôn, trong nhà có một đứa con lớn bằng Lục Ngu. Nhưng số phận khắc nghiệt, con trai dì mắc bệnh nặng rồi qua đời. Mấy năm qua, dì luôn coi Lục Ngu như con ruột của mình mà đối đãi.

Vậy nên, khi Lục Ngu không cảm nhận được tình thương từ ba mẹ, dì đã trở thành người bảo bọc cậu. Chính vì thế, suốt 12 năm qua, Lục Ngu vẫn không nhận ra gia đình đã lạnh nhạt với mình đến mức nào.

"Nhưng mà dì mong con hãy ăn uống đầy đủ. Về sau dì không còn ở đây nữa, con chỉ còn lại một mình, con phải dũng cảm hơn, kiên cường hơn."

Nếu con phát hiện ra mình là một đứa trẻ không được ba mẹ yêu thương, thì cũng đừng đau lòng.

Sau đêm đó, Lục Ngu bắt đầu có thể tiếp nhận thức ăn. Không bao lâu sau, cậu xuất viện. Nhưng đối với gia đình, chuyện này đã khép lại. Không ai quan tâm đến việc "vết thương" của cậu có lành lại hay chưa.

Trong nhà đổi một người giúp việc mới. Không còn ai nhân nhượng khẩu vị của cậu nữa.

Mọi người đều ngạc nhiên trước sự thay đổi của Lục Ngu chỉ trong hai tháng, ai nấy đều trầm trồ rằng cậu nói giảm cân là giảm cân được ngay. Trang Ninh Nguyệt chỉ biết cười gượng gạo, còn Lục Ngu thì không biết phải nói gì.

Cảnh chuyển đổi, lần này là trong hoa viên nhà Tống Giản Lễ.

Bé con Lục Ngu vô cùng vui mừng vì cuối cùng Tống Giản Lễ cũng về nước. Sáng sớm, cậu đã đến nhà hắn để chờ.

Đến trưa, xe của Tống Giản Lễ vừa đỗ lại, hắn đã nhảy xuống xe, chạy thẳng vào hoa viên.

Hai đứa nhỏ đứng đối diện nhau giữa vườn hoa.

Lục Ngu gầy đến mức toàn thân chẳng còn chút thịt nào, trên mặt không có thịt, mỡ cũng biến mất, bụng cũng chẳng còn chút thịt nào, đôi bàn tay vốn múp míp nay chỉ còn như đốt trúc. Cả người đứng đó, phảng phất như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn đi mất.

"Giản ca! Cậu không nhận ra tớ sao?" Thấy Tống Giản Lễ đang nhìn mình chăm chú, bé con Lục Ngu không nhịn được lên tiếng hỏi.

Lúc còn trên xe, Tống Giản Lễ đã nghe tài xế kể về chuyện Lục Ngu sụt cân nhanh chóng. Người ngoài không biết Lục Ngu đã trải qua những gì để gầy đi như vậy, nhưng chuyện cậu nhập viện thì không phải là bí mật.

Vậy nên tài xế lấy lý do rằng do bệnh tật nên Lục Ngu mới sụt cân.

Suốt quãng đường đi, Tống Giản Lễ vẫn không ngừng tự hỏi liệu Lục Ngu gầy đi bao nhiêu. Có lẽ cũng không nhiều lắm đâu, vậy thì hắn có thể mua nhiều bánh kem nhỏ cho Lục Ngu ăn, để cậu mập lên trở lại.

Chỉ là khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình đây – gầy đến mức như một trang giấy mỏng – Tống Giản Lễ cuối cùng cũng hiểu rõ "sụt cân nhanh" mà tài xế nói có ý nghĩa gì.

Cậu hẳn là đã mắc bệnh rất nặng, mới có thể gầy đi nhiều đến vậy.

Tống Giản Lễ từ sau khi rời nhà trẻ đã không còn khóc, nay đã mười ba tuổi, vậy mà lúc này lại bật khóc nức nở trước mặt Lục Ngu.

Dù có ăn mười ngàn chiếc bánh kem đi nữa, Tang Tang của hắn cũng không thể mập lên trở lại được.

"Tang Tang, Tang Tang, cậu có thấy khó chịu không?" nhóc con Tống Giản Lễ khóc đến mức không ai có thể dỗ được, bé con Lục Ngu cũng không thể làm gì, ngay cả lấy món đồ chơi yêu thích nhất ra cũng không có tác dụng.

"Xin lỗi, tớ về sau sẽ không bao giờ rời xa cậu lâu như vậy nữa. Thật xin lỗi..." nhóc con Tống Giản Lễ khóc đến mức không thành tiếng.

Lục Ngu đứng bên cạnh nhìn, rõ ràng cậu chẳng làm gì sai cả, vậy mà Tống Giản Lễ lại cho rằng do hắn không ở bên cạnh chăm sóc cậu nên cậu mới bị bệnh.

Tống Giản Lễ sao vẫn luôn tốt như vậy chứ.

Lục Ngu không khóc, nhưng lại cảm thấy tay mình ướt đẫm. Cậu nâng tay lên nhìn, nhưng chẳng thấy gì cả.

Tiếng khóc của nhóc con Tống Giản Lễ dần nhỏ lại, rồi biến thành tiếng nức nở của một người khác. Ai đang khóc vậy? Lục Ngu nhìn quanh quất, ngay giây tiếp theo, mọi thứ xung quanh cậu bỗng trở nên mơ hồ, hư ảo.

Chỉ trong chớp mắt, cậu đã bị bao vây trong một không gian tối đen vô tận.

Không có lấy một tia sáng, dưới chân chỉ là một lớp than nhỏ màu nhạt. Lục Ngu bước đi hai bước, chỉ nghe thấy tiếng than dưới chân bị dẫm lên "lộc cộc" vang vọng.

Thực ra, nếu đổi lại là người khác, bị nhốt trong bóng tối vô biên thế này chắc chắn sẽ hoảng loạn. Nhưng Lục Ngu chỉ cảm thấy yên tĩnh, dù có phải ở đây cả đời cũng không sao.

Chỉ là...

Lục Ngu dường như nghe thấy ai đó đang gọi mình.

"Tang Tang, Tang Tang... Tang Tang..."

Lục Ngu lần theo âm thanh mà chạy về phía trước. Là Giản ca! Là Tống Giản Lễ!

Đó là bàn tay vô hình đang cố gắng kéo cậu ra khỏi vực sâu.

——

Người nằm trên giường chậm rãi mở mắt, mọi thứ trước mắt từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn.

Bên tai là tiếng nức nở khe khẽ. Vừa rồi trong mơ, là tiếng khóc của hắn sao?

Lục Ngu nghiêng đầu sang một bên, nhìn thấy Tống Giản Lễ một tay cầm xấp báo cáo xét nghiệm, tay còn lại nắm chặt lấy tay cậu. Hắn cúi đầu chăm chú nhìn tờ giấy, nước mắt rơi xuống mu bàn tay cậu, tạo thành những bọt nước nhỏ li ti.

Không biết là do quá đau lòng hay quá tập trung, mà hắn vẫn chưa phát hiện ra Lục Ngu đã tỉnh lại.

Lục Ngu cảm thấy thật kỳ lạ. Năm mười ba tuổi, sau lần khóc trước mặt cậu, Tống Giản Lễ chưa từng rơi nước mắt lần nào nữa. Sao bây giờ lại khóc đau lòng đến vậy?

Cậu cố gắng nâng cánh tay còn lại lên, nhẹ nhàng đặt lên đầu Tống Giản Lễ. "Giản ca, đừng khóc..."

Tống Giản Lễ khựng lại một chút, sau đó quay mặt đi, dùng tay áo lau nước mắt rồi đặt tờ báo cáo xuống bàn cạnh giường.

"Tang Tang, cậu có chỗ nào thấy khó chịu không?" Dừng một lúc, Tống Giản Lễ cẩn thận hỏi: "Cậu... có còn nhớ tớ không?"

Lục Ngu được hắn đỡ dậy, sau đó liếc nhìn tờ báo cáo đặt trên bàn. Những chữ lớn in trên mục bệnh lý khiến người ta giật mình: 【Hội chứng mất trí nhớ có chọn lọc】

Cuối cùng vẫn không thể giấu được.

Lục Ngu gật đầu, đưa tay khẽ chạm vào mặt Tống Giản Lễ. Đôi mắt vốn luôn tĩnh lặng như mặt hồ bỗng gợn sóng, môi cậu trắng bệch, nhưng giọng nói lại vô cùng nghiêm túc: "Cậu là Giản ca."

Tống Giản Lễ lại không kìm được nữa, cúi xuống ôm chặt lấy Lục Ngu vào lòng. Người trong vòng tay hắn gầy gò đến mức khiến hắn không dám dùng sức: "Tang Tang, sao cậu không nói với tớ là cậu bị bệnh? Cậu có phải sắp quên tớ rồi không..."

Lần này, Tống Giản Lễ mười chín tuổi lại một lần nữa bật khóc mất kiểm soát trước mặt Lục Ngu.

Lục Ngu nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn: "Không đâu, tớ vẫn chưa quên mà. Hơn nữa căn bệnh này rất hiếm gặp, không nghiêm trọng đến vậy đâu."

"Hôm đó anh cậu tìm tớ, nói rằng cậu trở nên xa cách, không nhận ra anh ta. Có phải là do căn bệnh này không?" Tống Giản Lễ nhớ lại lời bác sĩ và lập tức nối kết mọi chuyện lại với nhau.

Thấy hắn đã biết, Lục Ngu cũng không giấu nữa: "Đúng vậy."

"Vậy còn ai nữa?" Tống Giản Lễ lại hỏi.

Lục Ngu rũ mắt xuống, che đi sự xao động trong đáy mắt: "Bọn họ nói người đó là em trai tớ, nhưng tớ không nhận ra được."

Dù nói không nhận ra, nhưng dường như trong mơ cậu đã từng gặp qua. Giờ đây cố nhớ lại, cậu lại chẳng thể hình dung ra gương mặt người đó, chỉ nhớ rõ khoảng thời gian sau khi Lục Thành Danh trở về, đoạn ký ức khiến cậu cả đời khó quên.

"Tang Tang, chúng ta đi chữa bệnh. Tớ hỏi qua bác sĩ rồi, điều trị ở nước ngoài hiệu quả hơn. Ở trong nước chỉ có liệu pháp tâm lý, tiến triển chậm lắm. Chúng ta ra nước ngoài đi." Tống Giản Lễ buông tay cậu ra.

Hắn lấy tờ báo cáo, nước mắt chảy không ngừng, giọng nói cũng trở nên lộn xộn. Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là muốn chữa khỏi bệnh cho Lục Ngu.

Lục Ngu quỳ trên giường, nhẹ nhàng kéo hắn vào lòng, kiên nhẫn dỗ dành cảm xúc gần như sụp đổ của hắn: "Giản ca, cậu đừng giận tớ có được không? Tớ đã suy nghĩ kỹ rồi, tớ sẽ không đi chữa trị..."

"Cậu sẽ quên mất tớ, tớ không nghĩ, tớ không nghĩ cậu sẽ quên tớ." Tống Giản Lễ cố chấp lắc đầu.

Lục Ngu cũng bắt đầu rơi nước mắt: "Giản ca, tớ sẽ không quên cậu."

Cậu nói xong thì đưa tay cầm lấy điện thoại trên bàn. Ba mẹ không cho cậu mang điện thoại đến trường, nhưng hôm nay là lễ trưởng thành, nên cậu đã lén mang theo.

Lục Ngu mở khóa, lướt đến mục ghi chú đầu tiên. Bên trong có rất nhiều ảnh chụp của Tống Giản Lễ, cả ảnh hai người chụp chung cũng có. Ngay cả sinh nhật, sở thích của Tống Giản Lễ cũng được ghi lại ở đó.

"Giản ca, không ai muốn quên cậu cả, bởi vì Tống Giản Lễ thực sự rất tốt, rất rất tốt..."

【Tống Giản Lễ là người tuyệt vời nhất trên thế giới này, không được quên cậu ấy!】 Dòng chữ đó nằm trên trang ghi chú.

Tống Giản Lễ quay mặt đi, nước mắt tuôn trào càng dữ dội. Hắn khóc trong im lặng, bi thương đến xé lòng.

Tang Tang của hắn, tại sao phải trải qua những điều này?

Lúc y tá vào thay băng, họ báo rằng người nhà của Lục Ngu đã đến, chắc sắp vào phòng bệnh rồi.

Lục Ngu bất tỉnh gần nửa tiếng, vậy mà bây giờ người nhà cậu mới chạy đến.

Tống Giản Lễ nói rằng mình sẽ đi mua chút cháo cho Lục Ngu. Nhưng vừa mở cửa ra, hắn lập tức đối mặt với Lục Thành Danh và Trang Ninh Nguyệt.

"Chú, dì." Tống Giản Lễ lùi lại nửa bước, thực ra là muốn chặn đường họ, nhưng hắn không có lý do để làm vậy.

Trang Ninh Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng mà xinh đẹp: "Tiểu Lễ à, chuyện hôm nay dì đều đã nghe qua. Dì thay tiểu Ngu cảm ơn con."

Lục Thành Danh cũng phụ họa theo: "Vừa hay công ty có việc nên chú rời đi sớm, không ngờ phía sau lại xảy ra chuyện như vậy. Nghe nói trong lễ trưởng thành, con còn phải lên phát biểu? Có bị ảnh hưởng gì không?"

Danh sách phát biểu đã được gửi trong nhóm phụ huynh, Lục Thành Danh đã xem từ sáng sớm.

Hắn con trai duy nhất của Tống gia, đi đâu cũng là tâm điểm chú ý.

Người trước mặt dù sao cũng là ba mẹ của Lục Ngu, hơn nữa, người ta đã niềm nở như vậy, mà mình lại là hậu bối. Vì thế, Tống Giản Lễ cũng mỉm cười đáp lại: "Không sao đâu ạ, con chỉ đi mua cơm trưa cho Tang Tang thôi. Cậu ấy bị hạ đường huyết."

"Vất vả cho con rồi, tiểu Lễ. Nhưng chúng ta đã dặn người ở nhà chuẩn bị xong xuôi, giờ sẽ đưa nó về luôn." Trang Ninh Nguyệt vẫn giữ nụ cười khi từ chối.

Tống Giản Lễ quay đầu lại nhìn, vừa rồi y tá cũng nói có thể xuất viện. Hắn không có quyền và tư cách giữ Lục Ngu ở lại.

Hắn chỉ có thể gật đầu: "Vậy con đưa Tang Tang về cùng luôn."

"Được thôi, vừa hay ba nó lái xe đến." Trước mặt người ngoài, người mẹ này dịu dàng và ấm áp hơn bất kỳ ai.

Lục Ngu vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng từ sáng, đứng bên cửa sổ nhìn ra những tòa cao ốc bên ngoài. Trên tay cậu vẫn còn truyền dịch, bên cạnh là cây treo chai dịch truyền. Gương mặt cậu tái nhợt, trông không có chút sức sống nào.

Khi quay đầu lại thấy Trang Ninh Nguyệt, đôi mắt Lục Ngu sáng lên một chút, nhưng ánh sáng đó chỉ thoáng qua.

"Mẹ, ba." Giọng nói của Lục Ngu cẩn trọng như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì.

Trang Ninh Nguyệt thở dài: "Thôi được rồi, con đang bệnh, mẹ không trách con nữa. Chúng ta về nhà thôi."

Lục Ngu gật đầu, thu dọn đồ đạc đơn giản. Sau khi y tá rút kim truyền dịch, bọn họ rời khỏi bệnh viện.

Có thể thấy rõ ràng rằng nếu không có Tống Giản Lễ ở đây, Lục Ngu không biết sẽ bị mắng nhiều đến mức nào. Nhưng ít ra, trên đường về nhà, mọi thứ vẫn yên tĩnh. Lục Ngu ngủ thiếp đi trong xe.

——

Sau khi xuống xe, Tống Giản Lễ đưa cậu đến tận cửa mới rời đi. Trước khi đi, hắn khẽ nói: "Tang Tang, không sao đâu, đừng nghĩ đến những chuyện không vui."

Lục Ngu gật đầu, cố gắng nở một nụ cười với Tống Giản Lễ.

Khi tiễn Tống Giản Lễ đi rồi, sắc mặt Trang Ninh Nguyệt lập tức thay đổi.

Về đến biệt thự, Trang Ninh Nguyệt nghiêm túc nhìn Lục Ngu hỏi: "Hôm nay con làm sao vậy?"

Sự việc lần này quá lớn. Ở đó có rất nhiều phụ huynh, không ít người nhận ra Lục Ngu là con trai của Lục gia. Ai ai cũng nói rằng gia đình họ đối xử với cậu không tốt, ngay cả lễ trưởng thành cũng không ở bên cạnh cậu.

Trên đường đến bệnh viện, Trang Ninh Nguyệt không biết đã trách mắng Lục Thành Danh bao nhiêu lần. Cuối cùng, cả hai mới thống nhất quyết định bỏ qua chuyện này.

"Chỉ là... bị hạ đường huyết thôi." Giọng của Lục Ngu rất yếu, nghe có vẻ không có chút sức lực nào.

Cậu cảm thấy bản thân đã có tiến bộ. Nếu là trước đây, chắc chắn hắn chỉ biết khóc. Nhưng bây giờ, cậu hiểu rằng khóc cũng chẳng có ích gì, sẽ không có ai đau lòng vì nước mắt của cậu cả.

Lục Thành Danh không kiềm được, trách mắng: "Nếu con biết mình bị hạ đường huyết, sao không ăn sáng? Làm trò trước mặt bao nhiêu người như vậy, con muốn thu hút sự chú ý của ai? Vì con mà Tống Giản Lễ thậm chí còn không nói xong bài phát biểu đã bỏ đi, con có biết những phụ huynh kia bàn tán thế nào về nó không? Họ còn nói gì về nhà chúng ta không?"

"Ba cho phép con qua lại với Tống Giản Lễ là để con học hỏi từ nó, chứ không phải để con hết lần này đến lần khác làm phiền người ta!" Lục Thành Danh bị Trang Ninh Nguyệt trách mắng suốt dọc đường, bây giờ không thể chịu được nữa, chỉ muốn trút giận.

Lục Ngu nhìn Lục Thành Danh, khẽ cười khổ. Trong đầu cậu chợt hiện lên ký ức khi còn nhỏ, lúc cậu ngất đi, cậu nghe thấy đoạn hồi ức đó.

"Ba, năm đó ba đã mắng con... nói con giống như một con... heo."

Cuối cùng, từ đó hắn khó khăn lắm mới thốt ra được.

"Sau đó, con bị bệnh rất nặng, ba đã xin lỗi con. Ba nói rằng ba sẽ không bao giờ mắng con nữa, ba sẽ làm một người ba yêu thương con, yêu con như yêu họ vậy..."

Lục Ngu nghẹn ngào, nước mắt lăn dài, giọng nói lạc đi: "Con đã tin... vì ba thực sự rất thương chị con, ba chưa từng mắng chị ấy bao giờ..."

Vì đã quên mất Lục Cẩn Luật và Lục Lâm Tinh, nên Lục Ngu chỉ có thể nhắc đến chị gái mình.

"Nhưng sau đó, ba vẫn mắng con, hết lần này đến lần khác, không ngừng hạ thấp con... Ba nói con không nên quá thân với Tống Giản Lễ, nên con không còn đi nhờ xe cậu ấy về nhà nữa. Ba nói con đừng làm hư Tống Giản Lễ, nên cuối tuần con gần như không đi chơi với cậu ấy. Giản ca hỏi con tại sao, con nói..."

Lục Ngu đưa tay lau đi giọt nước mắt đang rơi: "Con nói... con muốn học giỏi, con muốn ba mẹ để mắt đến con, muốn khiến ba mẹ vui vẻ."

"Chính là ba, ba nuốt lời, ba vẫn không yêu con giống như yêu họ..."

"Bốp ——"

Lời của Lục Ngu còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh ập tới, ngay sau đó là một cái tát mạnh giáng xuống má trái.

Cú tát này khiến cả Trang Ninh Nguyệt cũng sững sờ.

Lục Ngu bị đánh đến loạng choạng, lảo đảo lùi vài bước, eo đập vào bàn ăn bên cạnh, đầu óc lập tức ù đi, vốn đã choáng váng giờ càng mơ hồ hơn.

"Ba là ba của con! Cái gì mà nuốt lời hay không nuốt lời! Trong ba anh chị em, con nói xem con so được với ai? Chúng ta ép con như vậy, chẳng phải cũng chỉ vì muốn con có tiền đồ sao?" Lục Thành Danh phản bác.

Trang Ninh Nguyệt kéo ông lại, định trước ổn định cảm xúc của hai ba con: "Tang Tang, ba con chỉ là..."

Lục Ngu quay mặt đi, bên má vừa bị đánh đã sưng tấy lên, mu bàn tay với vết thương do truyền dịch không biết vì sao lại bắt đầu rỉ máu, nhưng không phải chỉ là một ít mà là chảy rất nhiều máu.

Máu theo kẽ ngón tay rỉ ra, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống mặt đất. Lục Ngu đưa tay lên lau mũi, nhưng tay lại dính đầy máu đỏ tươi.

Đau quá... Trước đây Lục Ngu còn nghĩ rằng, ít nhất từ sau năm mười hai tuổi, Lục Thành Danh đã không còn đánh mình nữa. Không ngờ lần này lại đau đến như vậy...

"Mau nhìn! Máu mũi! Lục Ngu, con sao vậy?" Trang Ninh Nguyệt hoảng hốt, vội vàng chạy tới bên Lục Ngu trên đôi giày cao gót của mình.

Nhưng Lục Ngu đã không còn đứng vững, cậu cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mình — đây là chiếc áo cậu thích nhất, nhưng bây giờ, nó đã bị nhuốm đầy vết máu chói mắt.

Trái tim như ngừng lại trong chốc lát, cậu nhìn vào ánh mắt hoảng hốt, có chút chột dạ của Lục Thành Danh. Cuối cùng, cơn giận bị đè nén cũng bùng nổ.

Lần đầu tiên, cậu đẩy mẹ ra khi bà đang lo lắng đến gần rồi không quay đầu lại mà lao ra khỏi biệt thự.

Lục Thành Danh phản ứng nhanh, ngay khi Lục Ngu chạy ra ngoài, ông cũng lập tức đuổi theo. Trang Ninh Nguyệt vội vàng gọi người trong nhà ra chặn Lục Ngu lại.

Nhưng Lục Ngu không chạy ra ngoài đường, vì cậu biết nếu ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị bắt lại ngay.

"Lục Ngu! Lục Ngu!"

Lục Thành Danh bắt đầu lo lắng, hối hận vì đã không kiềm chế được cái tát đó. Ông lớn tiếng gọi tên con trai.

Không ai trả lời, cũng không biết cậu đã trốn đi đâu.

Ngược lại, từ khu vườn phía sau vọng đến tiếng mèo hoang kêu "Meo meo meo", át cả tiếng của Lục Thành Danh. Ông nghe thấy tiếng mèo kêu thì bực bội, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Ngu, đồng thời bảo dì Tuệ ra kiểm tra xem con mèo đó có chuyện gì.

Ông vẫn biết trong vườn có một con mèo hoang, nhưng chưa bao giờ thấy nó kêu thảm thiết như thế này.

Điện thoại đã kết nối nhưng không có ai bắt máy.

Cậu có thể chạy đi đâu được chứ? Chẳng lẽ chỉ trong chốc lát mà đã đến nhà của Tống Giản Lễ rồi?

Ngay khi Lục Thành Danh đang suy tính có nên cử người sang nhà Tống gia xem thử không thì từ vườn sau bỗng vang lên tiếng hét thất thanh của dì Tuệ —

"Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia! Tiên sinh, phu nhân! Nhị thiếu gia xảy ra chuyện rồi!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK