• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi vừa mới bắt đầu năm hai đại học không lâu, Tống Giản Lễ đã phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.

Tối hôm đó, trong lúc cao hứng, hắn bế Lục Ngu – người đang ngồi chơi điện thoại trên ghế sofa – nâng cậu lên bằng hai tay, rồi đặt cậu lên cân đo trọng lượng. Hắn đặt xuống, rồi lại bế lên, làm vài lần như vậy.

Cuối cùng, hắn kết luận: "Sao em lại gầy thế này?" Tống Giản Lễ dùng một tay n.âng m.ông Lục Ngu, tay còn lại nhéo má cậu để cậu đối diện với mình.

Lục Ngu cúi xuống nhìn con số hiện trên cân: "Không chừng là do anh gầy đó?"

Tống Giản Lễ đặt Lục Ngu xuống, ý tứ đã quá rõ ràng.

Lục Ngu mím môi, mang dép định bước lên cân lại thì Tống Giản Lễ đã vòng tay ôm ngang người cậu về lại lòng mình, hai chân Lục Ngu bị treo lơ lửng trên không.

"Cởi giày ra." Giọng Tống Giản Lễ hơi nghiêm túc.

Lục Ngu lúng túng duỗi chân đá giày xuống đất, lúc này Tống Giản Lễ mới nhẹ nhàng đặt cậu lại lên cân.

So với giữa tháng trước, chỉ trong một tháng rưỡi mà cậu đã nhẹ đi gần bảy cân.

Thật ra với người khác thì cũng không quá nghiêm trọng, nhưng Lục Ngu vốn có thể trạng yếu, thường xuyên bị bệnh. Cậu thuộc dạng dễ sụt cân mà khó tăng lại. Mỗi lần khám sức khỏe, bác sĩ đều chỉ vào chỉ số BMI trên phiếu mà dặn cậu phải kiểm soát cân nặng tốt hơn.

Nhưng Lục Ngu lại không quá để ý đến chuyện này, người lo lắng vẫn luôn là Tống Giản Lễ.

"Hình như thật sự bị sụt cân rồi." Lục Ngu lẩm bẩm.

Tống Giản Lễ bế cậu trở lại ghế sofa: "Nói anh nghe thử mỗi ngày ở trường em ăn gì?"

Lên năm hai rồi, lịch học của Lục Ngu nhiều hơn, gần như không có thời gian trống nên hai người cũng hiếm có dịp gặp nhau thường xuyên như trước.

Cũng vì thế, Tống Giản Lễ không thể lúc nào cũng để mắt đến ba bữa ăn một ngày của Lục Ngu.

"Em ăn đồ ở căn tin thôi." Lục Ngu suy nghĩ rồi đáp.

Tống Giản Lễ hỏi tiếp: "Không thường xuyên ăn cơm hộp bên ngoài hay đồ ăn vặt chứ?"

Lục Ngu kiên quyết lắc đầu: "Anh quản em quá rồi, em đâu dám ăn bậy."

"Anh không cấm em ăn, chỉ là muốn em ăn ít thôi. Cơ thể em không khỏe, mấy thứ đó không tốt cho em." Rồi hắn nhẹ nhàng hỏi tiếp: "Thỉnh thoảng dì có đem cơm dinh dưỡng cho em, em có ăn hết không?"

"Có chứ, em ăn hết sạch luôn." Lục Ngu gật đầu.

Tống Giản Lễ cau mày. Rõ ràng chế độ ăn vẫn theo thực đơn cũ, sao lại sụt cân nhiều vậy? Chẳng lẽ bị bệnh gì?

"Bảo bối à, cuối tuần mình đi bệnh viện kiểm tra nhé." Tống Giản Lễ ghé vào tai Lục Ngu, hôn nhẹ.

"Kiểm tra sức khỏe hả? Trước khi nhập học em mới kiểm tra xong mà." Lục Ngu đáp.

"Vậy trên người em có chỗ nào thấy không khỏe không?" Cậu nói cũng đúng, đi kiểm tra quá nhiều lần cũng không tốt.

Lục Ngu lắc đầu: "Không có gì cả."

"Giản ca, anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là em hơi gầy một chút thôi. Biết đâu vài bữa nữa lại lên cân lại ấy chứ!" Lục Ngu vừa nói vừa nhéo mặt Tống Giản Lễ: "Đừng lo quá cho em nữa, em không yếu đuối như anh nghĩ đâu, em biết tự chăm sóc bản thân mà."

"Hơn nữa, so với trước kia, em còn khỏe hơn nhiều ấy chứ." Lục Ngu vẫn không ngừng xoa mặt Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ nheo mắt lại, như thể đang nhìn thấy điều gì đó rõ ràng hơn, sau đó ôm Lục Ngu chặt thêm một chút: "Anh tin Tang Tang, Tang Tang sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân."

"Ừm, đúng rồi." Lục Ngu ghé sát lại hôn nhẹ lên môi hắn.

Tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, chỉ một nụ hôn thôi cũng đủ khiến mọi chuyện đi xa. Lục Ngu thở hổn hển, vội vã đẩy tay Tống Giản Lễ đang luồn vào lưng quần mình ra: "Hôm nay đừng... hôm qua mới vừa..."

Tống Giản Lễ gật đầu đồng ý, nhưng lại tiếp tục ôm cậu chặt hơn.

——

Khoảng sau một tuần, Tống Giản Lễ từ phòng làm việc quay lại phòng ngủ. Cửa phòng không đóng, nên sự xuất hiện của hắn không khiến Lục Ngu chú ý. Hắn thấy Lục Ngu đang quay lưng về phía mình, lại đang đứng lên cân.

Cậu bước lên, rồi lại bước xuống.

Cuối cùng lẩm bẩm: "Không thể nào..."

Tống Giản Lễ không nghe rõ cậu nói gì, cất tiếng gọi: "Tang Tang!"

Lục Ngu đang lén cân, bị giật mình nên chân mềm nhũn, quay đầu lại oán trách: "Giản ca! Anh đi đứng gì mà không có tiếng động vậy?!"

"Tí nữa làm em sợ chết sao?" Tống Giản Lễ bước tới, vòng tay qua eo cậu định bế lên cân thì Lục Ngu né ra khỏi khuỷu tay hắn.

"Em mới cân rồi, không tăng không giảm." Lục Ngu ngồi lại lên giường.

Tống Giản Lễ cũng không nghi ngờ gì. Hắn tiến lại mép giường, quỳ gối bên Lục Ngu, cậu thuận thế ngả người xuống giường. Tống Giản Lễ cúi người nhìn cậu: "Tang Tang, sao em không lớn chút nào vậy?"

Hơi thở ấm áp quyện lấy nhịp thở gấp gáp của Lục Ngu, cậu vòng tay ôm cổ Tống Giản Lễ, hôn nhẹ lên khóe môi hắn như để tự biện hộ: "Lớn rồi mà, chỉ là lớn hơi chậm."

"Lục Tang Tang, em khó nuôi thật đấy." Tống Giản Lễ tăng thêm nụ hôn, Lục Ngu chủ động vòng chân ôm lấy eo hắn, rõ ràng là đang mời gọi.

......

——

Không biết có phải vì chuyện này hay không, mà sau đó chỉ cần Lục Ngu ở nhà thì mỗi ngày ba bữa của cậu đều được chuyên gia dinh dưỡng riêng thiết kế thực đơn và chuẩn bị kỹ lưỡng.

Từ sau khi rời khỏi Lục gia, Lục Ngu bị Tống Giản Lễ "nuông chiều" đến mức ngày càng kén ăn hơn. Trước đây nếu cậu không muốn ăn gì đó, Tống Giản Lễ có thể còn chiều theo, nhưng bây giờ thì chắc chắn không dễ dàng như vậy.

Thậm chí sau này, trừ bữa sáng và những ngày có tiết học năm buổi, ít nhất ba ngày trong tuần, bữa trưa và bữa tối của Lục Ngu đều do chuyên gia dinh dưỡng trong nhà chuẩn bị và đưa đến tận nơi. Ăn xong cậu còn phải chụp ảnh lại gửi cho Tống Giản Lễ để chứng minh.

Cậu từng phản đối chuyện này, nhưng rõ ràng phản đối không có tác dụng.

——

【 Hình ảnh】

【 Giản ca, lấy được bữa tối rồi nha!】

【 Em đang ăn cơm với bạn cùng phòng ở nhà ăn.】

【 Ăn xong rồi em nhắn tin lại cho anh nha.】

Lục Ngu gửi tin nhắn xong thì đặt điện thoại sang một bên, tiện tay cũng đẩy luôn hộp cơm dinh dưỡng qua một bên.

Đối diện cậu là Hoan Ca và Triệu ca vừa lấy nồi lẩu cay cùng que xiên nướng giấu kỹ từ trước ra, Trình Khánh cũng vừa mua đồ uống quay trở lại.

"Sao rồi, báo cáo tình hình xong chưa?" Trình Khánh ngồi xuống cạnh Lục Ngu.

Sau đó đưa cho Lục Ngu lon Coca mà cậu đã dặn mua từ trước.

Lục Ngu nói cảm ơn rồi mới trả lời: "Tôi báo rồi, hôm nay Giản ca có việc ở phòng thí nghiệm nên sẽ không đến tìm tôi."

"Nhưng mà cậu trốn ăn hộp cơm dinh dưỡng thế này, lỡ anh ấy phát hiện thì sao?" Triệu ca nhìn hộp đồ ăn bị bỏ lẻ một bên mà hỏi.

Lục Ngu lắc đầu: "Không đâu."

"Chỉ cần ở nhà tôi vẫn ăn đầy đủ hộp cơm dinh dưỡng, bây giờ cứ thấy rau xà lách với khoai tây là tôi no luôn rồi." Lục Ngu tỏ vẻ khổ sở.

"Hơn nữa, tôi chỉ thưởng cho bản thân một chút thôi, không sao đâu." Lục Ngu vẻ mặt tự tin như thể thề sống thề chết: "Dù có phát hiện thì anh ấy cũng sẽ tha cho tôi thôi."

Hoan Ca bật cười: "Tưởng mấy người nhà giàu như tụi cậu không thích mấy món vặt vỉa hè như thế này chứ?"

Lục Ngu: "Tôi quen biết với Giản ca từ nhỏ, anh ấy không thích mấy món này, cũng thấy không vệ sinh, nên cấm tôi ăn. Sau này yêu nhau rồi, anh ấy lại càng cấm. Muốn anh ấy nới lỏng một chút, tôi phải cố gắng dữ lắm."

"Trước khi lên đại học tôi chưa từng ăn mấy món như thế này, ngay cả trà sữa cũng ít uống."

"Nếu biết mấy món này ngon vậy, tôi chắc chắn đã lén ăn sau lưng ảnh rồi."

Trình Khánh hỏi: "Nhưng nếu anh ta thật sự biết thì sao?"

Lục Ngu quá hiểu Tống Giản Lễ nên tự tin trả lời: "Anh ấy không nỡ mắng tôi, mà tôi xin lỗi đàng hoàng thì sẽ không sao hết."

Lục Ngu đang mải nhìn nồi lẩu cay bốc khói trước mặt nên không để ý ánh mắt bất thường của Hoan Ca và Triệu ca.

"Em cũng biết là anh không nỡ mắng em à, Lục Tang Tang." Một giọng nói lạnh lẽo vang lên sát bên tai, âm điệu lạnh như sương sớm, ba chữ cuối gần như được nhấn mạnh từng từ một, mang theo cả giận dữ.

Một luồng khí lạnh như xuyên thấu xương ập đến từ phía sau.

Lục Ngu cứng người lại.

Cậu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Triệu ca ở đối diện, người này chỉ tặng cậu một ánh mắt kiểu "tự cầu phúc đi".

Lục Ngu không dám quay đầu, chỉ cúi gằm xuống, cố gắng biến mình thành một con đà điểu.

"Lục Tang Tang, quay lại đây." Giọng nói của Tống Giản Lễ đầy đau lòng.

Hắn đã cố thức đêm xử lý xong công việc ở phòng thí nghiệm, chỉ để có thời gian ăn tối với Lục Ngu, tiện thể xin phép dẫn cậu đi xem phim.

Lục Ngu nhắn tin bảo đang ăn ở nhà ăn trường nên Tống Giản Lễ tìm tới, từ xa đã thấy hộp cơm dinh dưỡng bị gác sang một bên. Đến gần, lại nghe thấy những gì Lục Ngu vừa nói. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu tại sao Lục Ngu không hề tăng cân, mà ngày càng gầy hơn.

Bị Tống Giản Lễ gọi, Lục Ngu run lên bần bật, lập tức quay đầu lại: "Giản ca."

Nghĩ đến báo cáo kiểm tra sức khoẻ cách đây hai ngày, chỉ số BMI của Lục Ngu khiến hắn vừa giận vừa xót, nhưng hắn thật sự không thể làm gì cậu được. Như Lục Ngu nói, ngay cả một câu nặng lời hắn cũng không thể nói nổi. Bao nhiêu suy nghĩ cuối cùng chỉ gom lại thành một thứ: tự trách. Tự trách mình không đủ thời gian quan tâm cậu, tự trách mình quá lơ là, cũng tự trách mình đã kiểm soát cậu quá nghiêm ngặt.

Ba người còn lại không dám hé một lời, lập tức nhanh nhẹn dọn hết lẩu cay và que xiên trên bàn đi.

Lục Ngu căng thẳng bấu vào đầu ngón tay, định lên tiếng nhưng lại bị Tống Giản Lễ chặn trước: "Là anh đã quản em quá chặt."

"Lục Tang Tang, sau này em muốn làm gì, ăn gì cũng được." Đây là lần đầu tiên trong ký ức Tống Giản Lễ nói lời nặng như vậy với Lục Ngu.

Thấy Tống Giản Lễ quay lưng bỏ đi, Lục Ngu vội vàng cầm điện thoại đuổi theo, nắm lấy tay hắn: "Giản ca, Giản ca..."

"Giản ca, đừng giận mà." Dù trong lòng Tống Giản Lễ có giận thì cũng không đẩy tay cậu ra, thậm chí còn đi chậm lại để Lục Ngu đuổi kịp.

Chỉ là đang giận, chứ không phải là không yêu.

"Em đâu có ăn nhiều mấy thứ đó đâu, em vẫn ăn cơm dinh dưỡng mà." Lục Ngu cuống quýt giải thích.

Không biết từ lúc nào, hai người đã nắm tay nhau đi đến cổng trường. Xe của Tống Giản Lễ đậu ngay đó, hắn mở cửa ngồi vào, Lục Ngu cũng leo lên ghế phụ rồi nắm lấy vạt áo của hắn.

"Giản ca, em xin lỗi mà, hôm nay là lần đầu tiên em như vậy đó." Lục Ngu nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương, đôi mắt long lanh như sắp khóc.

Tống Giản Lễ hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Lục Ngu chột dạ nuốt nước bọt: "Chỉ... vài lần thôi."

"Anh biết mà." Tống Giản Lễ nhấn ga, lái xe đi.

Lục Ngu tiếp tục nhỏ giọng dỗ dành: "Giản ca, đừng giận nữa mà..."

Tống Giản Lễ im lặng không nói gì.

Hai người trước giờ chưa từng cãi nhau, Tống Giản Lễ luôn bao dung và chiều chuộng Lục Ngu đến mức ai cũng phải ghen tị. Chỉ cần có chút mâu thuẫn, người đầu tiên xuống nước luôn là hắn.

Vì vậy Lục Ngu chưa bao giờ giận hắn quá hai phút là hết.

Nhưng lần này, là lần đầu tiên Tống Giản Lễ thật sự nổi giận.

Cũng là lần đầu tiên Tống Giản Lễ nói nhiều như vậy trước mặt Lục Ngu, nhưng trước đây thì hắn lại không nói một lời nào như vậy.

Lục Ngu không biết cách xử lý tình huống như vậy. Khuôn mặt của Tống Giản Lễ trông lạnh lùng, nhưng sâu trong ánh mắt không phải là tức giận, mà là nỗi đau.

Thế nhưng Lục Ngu không nhận ra điều đó, cậu cứ nghĩ Tống Giản Lễ đang giận mình.

Mãi cho đến khi họ về đến dưới chung cư, Tống Giản Lễ vẫn không nói với Lục Ngu câu nào.

Hai người cứ thế, một trước một sau đi lên nhà.

Vừa vào phòng, Lục Ngu ôm lấy eo Tống Giản Lễ từ phía sau: "Giản ca, em xin lỗi, em sẽ không như vậy nữa đâu, em không nên lừa anh, anh tha thứ cho em được không?"

Tống Giản Lễ đứng yên tại chỗ, không phản ứng gì.

Lục Ngu bước đến trước mặt hắn, nhón chân ôm lấy cổ hắn, định hôn hắn nhưng Tống Giản Lễ lại nghiêng đầu tránh đi. Hắn đưa tay đẩy trán Lục Ngu ra, giọng lạnh lùng: "Lục Tang Tang, em đang dỗ anh đấy à?"

Mắt Lục Ngu đỏ hoe, cậu áp sát vào ngực Tống Giản Lễ, cố chấp muốn ôm lấy hắn. Nhưng Tống Giản Lễ lại ngẩng đầu lên, Lục Ngu vốn thấp hơn hắn, dù có nhón chân cũng chỉ vừa chạm tới cằm.

"Giản ca, em xin lỗi, ôm em một cái đi mà, Giản ca, ôm em một cái thôi......" Tim Lục Ngu đập nhanh đến lạ thường, cậu thấy sợ vì trước giờ Tống Giản Lễ chưa từng lạnh nhạt với cậu như vậy.

Tống Giản Lễ giơ tay, bóp nhẹ má Lục Ngu. Khuôn mặt vốn tròn trĩnh giờ lại gầy đi rõ rệt, nhìn mà xót xa. Hắn cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Lục Ngu: "Em mãi cũng không chịu học cách trưởng thành."

"Em ngoan mà, Giản ca, thật đấy, em rất ngoan." Lục Ngu cảm nhận được Tống Giản Lễ đang muốn rời đi, bèn ôm chặt lấy cổ tay hắn, nghẹn ngào nói: "Về sau em sẽ không ăn mấy thứ đó nữa, anh đừng giận em được không? Em sợ lắm."

Cậu vẫn không hiểu rốt cuộc vì sao Tống Giản Lễ lại giận, hay là đang hiểu lầm rằng hắn chỉ tức giận.

Nhưng Tống Giản Lễ trước giờ chưa từng cấm Lục Ngu ăn những thứ đó, hắn chỉ dặn ăn ít thôi, vì sợ Lục Ngu ăn vặt thay cho bữa chính ở trường. Hắn tự tay nấu cơm đầy đủ dinh dưỡng cho cậu, chỉ mong cậu có thể khỏe mạnh, để rồi một ngày nào đó khi đi khám sức khỏe, bác sĩ sẽ bảo rằng Lục Ngu không thiếu chỉ số nào cả.

Nhưng Lục Ngu lại không xem trọng sức khỏe của mình.

Tống Giản Lễ nhẹ nhàng gỡ tay Lục Ngu ra khỏi cổ tay mình, nói: "Tang Tang, anh còn công việc chưa xử lý xong."

"Bữa tối anh nhờ dì mang lên. Anh đi tắm trước." Hắn nói tiếp.

Giọng hắn rất bình thường, khiến Lục Ngu không biết hắn đang vui hay giận.

Cậu đứng ngẩn ra đó, cho đến khi nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại, mới giật mình hoàn hồn.

Rất nhanh sau đó, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy. Bên ngoài trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng Lục Ngu lại cảm thấy lạnh. Cậu sụt sịt mũi, đi đến trước cửa phòng tắm.

"Giản ca, đừng không để ý đến em mà......" Lục Ngu đặt tay lên tay nắm cửa, giọng cao hẳn lên để Tống Giản Lễ có thể nghe thấy.

"Em không có ý làm anh cảm thấy em không biết quan tâm anh đâu, là em không nghe lời, lúc nào cũng làm anh giận." Lục Ngu nói như một đứa trẻ đang nhận lỗi, cúi đầu đứng trước cửa với dáng vẻ đầy ăn năn: "Đều là lỗi của em cả."

Càng nói, giọng cậu càng nhỏ, đến cuối cùng chỉ còn là một tiếng thở dài.

Tống Giản Lễ từ trước tới giờ chưa từng giận cậu thật sự, vậy mà giờ cậu không biết phải làm sao. Ai có thể cho cậu lời khuyên bây giờ đây?

...

Phó Giai Dĩnh nhận được tin nhắn từ Lục Ngu khi cô đang xem phim. Hai người họ không thường xuyên trò chuyện, phần lớn là do Phó Giai Dĩnh chủ động. Hôm nay lại là lần hiếm hoi Lục Ngu tìm cô trước.

Hơn nữa trông như là đang nhờ vả.

【 Đàn chị, chị đang bận không ạ? Em có chuyện muốn hỏi chị.】

Phó Giai Dĩnh vừa cầm điện thoại vừa nhắn: 【 Nói đi, để đàn chị tâm lý học của em giúp em gỡ rối.】

【 Em làm Giản ca không vui. Tuy giờ anh ấy vẫn nói chuyện với em, nhưng em biết là anh ấy đang rất giận.】

Phó Giai Dĩnh hơi bất ngờ, vì trong ấn tượng không nhiều của cô, Tống Giản Lễ không phải kiểu người hay giận Lục Ngu.

Cô hỏi: 【 Em làm gì khiến cậu ấy giận?】

Lục Ngu kể toàn bộ sự việc cho Phó Giai Dĩnh.

Phó Giai Dĩnh hiểu ra, rồi nói: 【 Có lẽ cậu ấy không chỉ giận, mà còn đang rất buồn. Em nói cơ thể em vốn không tốt, mà cậu ấy quản em chặt cũng vì lo cho em, mong em khỏe mạnh. Nhưng không ngờ chính em lại không biết trân trọng sức khỏe của mình. Em thử đổi góc nhìn xem.】

【 Phó Giai Dĩnh: Đừng chỉ nói với cậu ấy "anh đừng giận nữa", mà hãy hứa với cậu ấy.】

【 Phó Giai Dĩnh: Hãy nói rằng em sẽ học cách yêu thương bản thân.】

Lục Ngu siết chặt điện thoại trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Phó Giai Dĩnh, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau cậu mới gõ: 【 Vậy em nên làm thế nào?】

Phó Giai Dĩnh suy nghĩ một chút rồi nhắn lại: 【Thế này đi, em vào phòng ngủ của hai người.】

Lục Ngu làm theo chỉ dẫn, đi vào phòng ngủ của họ: 【 Rồi sao nữa ạ?】

【 Phó Giai Dĩnh: Mở tủ quần áo ra, tìm lấy một chiếc sơ mi trắng mà Giản ca của em hay mặc.】

Lục Ngu lấy ra một chiếc sơ mi trắng của Tống Giản Lễ: 【 Em lấy rồi.】

【 Phó Giai Dĩnh: Giờ em cởi hết đồ của mình ra, mặc chiếc áo sơ mi đó vào, rồi nằm vào chăn chờ cậu ấy về ngủ. Bảo đảm tối nay mọi mâu thuẫn sẽ được giải quyết êm đẹp!】

【 ?】

【 Phó Giai Dĩnh: Chị chỉ có thể giúp đến đây thôi. Chào đàn em, chúc em một đêm đẹp trời ~】

Phó Giai Dĩnh không nhắn lại nữa. Lục Ngu nhìn chiếc sơ mi trắng trong tay, trên đó vẫn còn lưu hương quen thuộc của Tống Giản Lễ. Cậu không kìm được mà cúi đầu hít một hơi thật sâu.

Cậu bắt đầu cởi khuy áo mình. Bỗng dưng cậu nhìn thấy ở một góc tủ có một món đồ màu đen, trên đó còn treo nhãn mới.

Cậu chưa từng thấy Tống Giản Lễ mặc cái áo đó, hay nói đúng hơn là anh ấy rất ít khi mặc đồ màu đen.

Vì tò mò, Lục Ngu cúi người cầm lấy chiếc áo. Dùng một chút lực nhẹ đã lấy được nó ra.

Khi nhìn rõ kiểu dáng chiếc áo, mặt Lục Ngu lập tức đỏ bừng — đó là một chiếc váy hai dây màu đen!

Mua từ bao giờ vậy?!

Tại sao lại mua?!

Tay Lục Ngu run lên, lập tức ném chiếc váy trở lại vào tủ. Rồi cậu chợt nhớ ra trước đây Tống Giản Lễ từng hỏi ý cậu, nhưng lúc đó cậu đã từ chối.

Vậy nên... Tống Giản Lễ muốn nhìn sao?

Lục Ngu lại nhìn về phía chiếc váy kia.

——

Tống Giản Lễ tắm xong bước ra thì không thấy Lục Ngu đâu. Hắn liếc về phía tủ giày, có vẻ như Lục Ngu không đi ra ngoài.

Hắn cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Nhưng rồi trái tim lại nhói lên. Hắn không thể giận Lục Ngu được, vì suy cho cùng là lỗi của mình. Hắn thở dài, đi vào bếp hâm nóng một ly sữa.

Dù sao thì Lục Ngu cũng chưa ăn gì tối nay.

Khi đang tắm, hắn đã nghĩ kỹ. Có lẽ thật sự là hắn đã quá nghiêm khắc với Lục Ngu. Ban đầu hắn định tối nay sẽ không quan tâm đến cậu, nhưng so với để Lục Ngu tự suy nghĩ, hắn càng không muốn nhìn thấy cậu buồn bã.

Thế nên Tống Giản Lễ quyết định cho cả hai một cơ hội, hắn bưng ly sữa ấm quay lại phòng.

Anh muốn nói chuyện thẳng thắn với Lục Ngu.

Nếu cứ im lặng mãi thì khoảng cách giữa hai người sẽ ngày càng xa hơn.

Bước vào căn phòng kia, Tống Giản Lễ nghe thấy trong không khí có chút ngọt ngào thoang thoảng. Hắn hít nhẹ một hơi, ánh mắt đặt lên chỗ nhô lên trên giường.

Người trong chăn khẽ run rẩy, còn có tiếng nức nở rất khẽ.

"Tang Tang, chúng ta nói chuyện đi." Chắc là đang khóc, Tống Giản Lễ rốt cuộc cũng mềm lòng, hắn bắt đầu tưởng tượng người trong chăn khóc đến đáng thương thế nào, giờ này chắc mặt cũng đã đỏ bừng.

Lục Ngu không lên tiếng, hắn đặt sữa bò lên bàn, ngồi xuống mép giường: "Anh không giận đâu."

Người trong chăn tiếp lời: "Anh đang buồn phải không?"

Giọng nói vọng ra từ trong chăn rất nghèn nghẹt, khàn khàn, nức nở, xen lẫn tiếng khóc.

Tống Giản Lễ đưa tay vào trong chăn, chạm phải cánh tay tr.ần tr.ụi. Lục Ngu rõ ràng run lên một cái, người nóng ran.

"Em hiểu ra chưa?" Tống Giản Lễ hỏi lại.

Lục Ngu: "Dạ, vì em không biết quý trọng bản thân."

"Nếu em hiểu, thì ra ngoài nói chuyện với anh đi." Tống Giản Lễ cảm thấy cánh tay Lục Ngu rất nóng, đoán là vì cậu buồn nên nắm lấy chăn định kéo lên.

Lục Ngu vội vàng túm lấy góc chăn, chỉ để lộ mỗi cái đầu ra.

Mặt đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ đến bất thường, vành mắt cũng ướt át.

"Giản ca, em có phải rất không biết điều không?" Lục Ngu cẩn thận hỏi.

Tống Giản Lễ lắc đầu: "Tang Tang rất ngoan."

"Nhưng đôi khi đặc biệt không ngoan." Tống Giản Lễ đổi giọng nói tiếp.

Lục Ngu: "Giản ca, anh có thể tha thứ cho em không?"

Tống Giản Lễ: "Anh đã nói anh không giận em, anh chỉ là đang buồn thôi."

"Giản ca, anh đừng buồn có được không?" Mồ hôi trên mặt Lục Ngu ngày càng nhiều, như thể đang lo lắng điều gì đó.

Tống Giản Lễ không trả lời cậu, ngược lại khuyên cậu kéo chăn ra trước: "Ra ngoài trước đi, sắp ngộp thở rồi đấy."

Lục Ngu lắc đầu: "Em không dám."

"Anh sẽ không đánh em, cũng sẽ không mắng em, anh chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với em thôi." Tống Giản Lễ có chút bất đắc dĩ.

Lục Ngu: "Em không muốn nghe, em chỉ muốn nghe Giản ca nói không buồn."

Tống Giản Lễ thở dài một tiếng: "Muốn anh không buồn, thì phải thể hiện thành ý của em chứ."

Ý của hắn là muốn Lục Ngu hứa sau này sẽ không lén lút ăn những đồ ăn vặt không sạch sẽ nữa, hứa sẽ chăm sóc tốt bản thân, quý trọng cơ thể mình.

Nhưng Lục Ngu lại hiểu sai ý, bàn tay nắm chặt chăn buông lỏng ra: "Giản ca, em nóng quá."

Tống Giản Lễ: "Đắp chăn kín mít như vậy đương nhiên rồi, em không muốn ra thì thôi, anh đi bật điều hòa."

"Không cần đâu Giản ca, anh đừng đi." Lục Ngu vươn tay ra khỏi chăn, vì động tác lớn này, toàn bộ cánh tay hắn đều lộ ra, không có quần áo trên tay.

Tống Giản Lễ nhìn cánh tay tinh tế trắng nõn kia, khẽ nhíu mày hỏi: "Em không mặc quần áo sao?"

"Mặc, Giản ca......" Lục Ngu lại rụt tay về, nhưng bị Tống Giản Lễ kéo lại. Một tay hắn kéo mạnh tấm chăn trên người Lục Ngu ra.

Người nằm trong chăn đang cuộn mình, trên người mặc một chiếc áo dây màu đen, phần ngực khoét rỗng, để lộ hơn nửa làn da.

Vạt váy dài đến dưới đầu gối, nhưng vì Lục Ngu đang cuộn mình nên váy che kín cả hai chân. Làn da Lục Ngu lộ ra ngoài có màu hồng nhạt bất thường, ướt đẫm mồ hôi.

Tống Giản Lễ một tay kéo chăn đắp lại, thần sắc hoảng hốt một chút, hắn cảm thấy mình bị ảo giác.

Lục Ngu lại hiểu lầm, cậu vội vàng chui ra khỏi chăn ôm lấy Tống Giản Lễ: "Giản ca, anh đừng đi."

Người Lục Ngu rất nóng, cả người như chuột túi dán chặt lấy Tống Giản Lễ, dây áo mỏng manh khó khăn lắm mới treo trên vai, lỏng lẻo.

Hai cái chân trắng cũng lộ ra.

"Lục Tang Tang, cái bộ quần áo này ở đâu ra vậy?" Tống Giản Lễ đến để giải quyết mâu thuẫn với Lục Ngu, chứ không phải để giải quyết Lục Ngu.

Nhưng không thể phủ nhận là Lục Ngu như vậy lập tức khơi dậy ngọn lửa sâu thẳm trong lòng hắn.

Ngọn lửa từ bụng dưới bốc lên, Tống Giản Lễ hít một hơi thật sâu để ngăn chặn trái tim nóng bừng.

"Trong tủ quần áo tìm thấy, Giản ca, anh không thích em mặc vậy sao?" Da Lục Ngu rất trắng, là kiểu trắng tuyết khỏe mạnh, chiếc áo dây màu đen mặc trên người càng làm tôn lên làn da trắng của cậu. Trên người còn vương lại hơi nóng vì nấp trong chăn quá lâu, sự chênh lệch màu sắc lại càng khiến Lục Ngu thêm gợi cảm.

Sắc mặt và đuôi mắt cậu cũng hồng, lông mi ướt đẫm nước mắt, trông đáng thương vô cùng.

Hơi thở của Tống Giản Lễ nặng hơn vài phần.

"Lục Tang Tang, vậy em có biết em như vậy là đang quyến rũ không?" Tống Giản Lễ vỗ nhẹ vào mông Lục Ngu, Lục Ngu bất ngờ rên lên một tiếng.

Ngã nhào vào lòng Tống Giản Lễ.

Lục Ngu dùng mặt cọ vào mặt Tống Giản Lễ. Tống Giản Lễ vừa tắm xong, làn da đặc biệt lạnh, Lục Ngu vô cớ khao khát cái lạnh lẽo đó: "Em chỉ muốn Giản ca không buồn như vậy nữa."

"Giản ca, anh không thích sao? Em tưởng anh sẽ thích." Lục Ngu ngẩng đầu nhìn Tống Giản Lễ, giống như một con thỏ biết mình phạm lỗi.

Tống Giản Lễ nói: "Trong nhà không có gel bôi trơn, đêm nay anh không muốn làm gì cả, Lục Tang Tang, đừng chọc anh."

Hắn nói "chọc" có nhiều ý nghĩa, may mà lần này Lục Ngu đã hiểu ra.

Cậu chủ động ngồi lên đùi Tống Giản Lễ: "Không cần Giản ca, em tự mình......"

Cậu nói xong thì vùi đầu vào cổ Tống Giản Lễ, rồi nắm lấy tay Tống Giản Lễ......

"Tang Tang, anh không dạy em làm những thứ này." Tống Giản Lễ kéo tay mình về.

Lục Ngu xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

Cậu khẽ nói: "Lúc anh làm cho em, em tự mình học......"

"Cái tốt không học, đi học mấy cái này à?" Tống Giản Lễ giữ chặt sau gáy Lục Ngu, buộc Lục Ngu phải đối mặt với mình.

Nước mắt Lục Ngu đã chảy ra, cậu làm chuyện này vốn dĩ đã phải chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nhưng Tống Giản Lễ lại còn muốn hỏi rõ ràng như vậy, Lục Ngu xấu hổ muốn chết.

"Chỉ là anh buồn như vậy, em cứ nghĩ tối nay anh sẽ không để ý đến em, em muốn anh vui vẻ, Giản ca, anh đừng hỏi nữa được không, tối nay anh muốn làm gì cũng được..." Lục Ngu cuối cùng cũng tin lời Phó Giai Dĩnh đột nhiên gửi cho cậu.

Cô nói Tống Giản Lễ sẽ không giận cậu lâu đâu, thật ra Lục Ngu không cần phải làm đến mức này, là chính cậu quá chột dạ.

Tống Giản Lễ nhướng mày.

"Em vừa rồi làm thế nào?" Cơm đã đưa đến miệng, không có lý do gì lại không ăn.

Lục Ngu khẽ nói: "Cứ như vậy......"

"Loại nào? Làm mẫu cho anh xem lại lần nữa." Tống Giản Lễ buông tay ra.

Lục Ngu vẻ mặt không thể tin nổi nhìn về phía Tống Giản Lễ: "Giản ca, em không cần!"

"Tang Tang vừa nãy còn nói muốn anh vui vẻ, còn nói anh muốn làm thế nào cũng được, bây giờ vừa mới bắt đầu đã muốn từ chối anh sao?" Tống Giản Lễ cũng không để ý đến sự từ chối của Lục Ngu.

Lục Ngu khẽ thở d.ốc một tiếng, muốn cúi xuống hôn.

Tống Giản Lễ quay đầu tránh nụ hôn của cậu: "Phải có thái độ nhận lỗi, em nhận lỗi với thầy cô cũng lừa dối qua loa sao?"

Hắn vừa nói vừa vỗ nhẹ vào mông Lục Ngu.

Lục Ngu nức nở lắc đầu, không nói một lời, chỉ lo rơi lệ.

Tống Giản Lễ lau nước mắt cho cậu, bày ra vẻ mặt buồn bã: "Em không muốn thì thôi, để mai nói sau."

Hắn kéo Lục Ngu ra khỏi lòng, làm bộ chuẩn bị rời đi, Lục Ngu sốt ruột đẩy thẳng Tống Giản Lễ, cưỡi lên bụng dưới của Tống Giản Lễ.

"Không cần, Giản ca, anh đừng đi." Lục Ngu ôm chặt Tống Giản Lễ.

Chỗ này đã được chỉnh sửa 2k chữ 🤡

"Tang Tang, anh xin nghỉ cho em hai ngày, từ từ thôi......"

-----

Làm sao lại ngủ thiếp đi được?

Lục Ngu không biết, nhưng mỗi lần cậu tỉnh lại đều không mỹ mãn như vậy.

Trời đã hửng sáng, bụng cá trắng đã nổi lên, cậu vẫn bị giữ chặt trên người Tống Giản Lễ.

Cậu như bị quăng lên tận mây xanh, rồi lại rơi xuống thật mạnh, phần eo trở xuống hoàn toàn mất cảm giác.

"Giản ca...... Em chết mất......" Lục Ngu nghẹn ngào phát ra tiếng, cậu đau đến mức bật khóc nức nở. Lục Ngu đã nghĩ đến đủ mọi cách chết, nhưng không ngờ có ngày mình lại chết theo cách không thể đứng đắn này trên giường.

Tống Giản Lễ cuối cùng cũng buông tha cậu, hắn ôm Lục Ngu vào lòng đi về phía phòng tắm. Nước từ vòi sen xối lên đầu cả hai, Tống Giản Lễ lúc này mới mở miệng: "Vậy khi em lừa dối anh, có nghĩ đến việc mình sẽ chết trên giường không?"

"Em thà chết vì đồ ăn vặt......" Lục Ngu lẩm bẩm nói mới được nửa câu, Tống Giản Lễ đã có ý định làm lại một lần nữa. Hành động của hắn rất rõ ràng, Lục Ngu lập tức sửa miệng: "Em sai rồi."

"Em nên, trân trọng mạng nhỏ của mình." Lục Ngu mơ màng ngủ gật, nhưng cậu chỉ là không nâng nổi mí mắt mà thôi, cậu hiếm hoi có một lần bị giày vò đến mức toàn thân mệt mỏi nhưng đầu óc lại bất ngờ tỉnh táo.

Tống Giản Lễ lau khô người Lục Ngu, ôm cậu trở lại giường: "Càng ngày càng không ngoan."

Hắn liếc nhìn một cách mờ ám: "Có phải tại anh nuông chiều em không?"

Lục Ngu được Tống Giản Lễ dịu dàng chăm sóc sau "cuộc chiến" đến mức buồn ngủ rũ mắt, nghe Tống Giản Lễ nói vậy, cậu vội vàng mở mắt ra và dang tay về phía Tống Giản Lễ, nũng nịu nói: "Giản ca, anh ôm em một cái đi."

Tống Giản Lễ cúi xuống ôm lấy Lục Ngu vào lòng. Lục Ngu rúc vào người hắn, hắn cũng không từ chối, cậu mềm mại dính lấy hắn như một con mèo.

Mèo là thế đấy, luôn khiến người ta tức giận nhưng quay đầu lại làm nũng một chút là sẽ dỗ được người. Lục Ngu cũng vậy.

Tống Giản Lễ nhìn Lục Ngu và nghĩ.

"Em xin lỗi, anh đừng buồn nhé." Những vết tích trên người Lục Ngu trông thật sự như bị ngược đãi vậy.

Tống Giản Lễ thở dài, đang định nói chuyện thì một bàn tay xoa lên mắt hắn rồi làm một động tác vu.ốt ve: "Đừng nhíu mày, sẽ mang đi vận may đấy."

"Anh yêu em Tang Tang." Tống Giản Lễ cúi đầu hôn cậu.

Thôi vậy, mèo thì có lỗi gì đâu, nó chỉ là sinh ra đã không chịu quản giáo thôi.

Tống Giản Lễ vốn dĩ chưa từng tức giận, hắn chỉ buồn vì Lục Ngu không yêu quý cơ thể mình. Nhưng không sao cả, dù sao cũng là do mình nuông chiều, vậy thì hắn cũng có thể từ từ dạy dỗ.

Lục Ngu muốn ngủ thiếp đi, cậu được Tống Giản Lễ hôn môi dịu dàng và tỉ mỉ đến mức vẻ mặt thích thú, giống hệt một con mèo thỏa mãn. Thế là cậu ôm Tống Giản Lễ và đặt một nụ hôn lên yết hầu hắn: "Em cũng yêu anh."

"Mãi mãi yêu anh." Cậu nói.

Ngoài cửa sổ lọt vào một tia nắng mặt trời, trời đã sáng.

 

*Tác giả có lời muốn nói:

Việc thiết lập mâu thuẫn này đối với tôi thực ra khá tốt, vì hai người yêu nhau không nhất thiết lúc nào cũng có những mâu thuẫn lớn đến mức "ngược đất ngược trời". Một chút mâu thuẫn nhỏ trong cuộc sống mới là trạng thái bình thường, cũng là chất keo kết dính tình yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK