• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Giản Lễ hôn Lục Ngu, cậu nghĩ lẽ ra mình nên cảm thấy vui, nhưng cách Tống Giản Lễ hôn quá mạnh mẽ như vậy là lần đầu tiên Lục Ngu thấy, khiến cậu không tránh khỏi sợ hãi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Cuối cùng, khi Lục Ngu gần như không thể thở nổi vì thiếu oxy, Tống Giản Lễ mới chịu buông cậu ra. Lục Ngu mềm nhũn trong lòng n.gực của Tống Giản Lễ, hắn dùng một tay xoa lưng cậu để giúp cậu điều hòa hơi thở.

"Lục Tang Tang, em không thích anh, vậy em nói xem em có thể để người mà em không thích chạm vào thân thể mình như vậy không?" Tống Giản Lễ đột nhiên hỏi, giọng mang theo sự tức giận và gay gắt.

Lục Ngu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tống Giản Lễ, lúc này mới nhận ra trong mắt hắn có sự giận dữ, nhưng nhiều hơn vẫn là h.am m.uốn chiếm hữu bị đè nén.

Đây là một Tống Giản Lễ xa lạ.

Lục Ngu sợ hãi, co người lại một chút, trong ánh mắt mang theo sự rụt rè. Chỉ vì hành động nhỏ này của Lục Ngu mà Tống Giản Lễ cảm thấy bị tổn thương sâu sắc, hắn cố kìm nén sự tức giận, dịu giọng xuống: "Lục Tang Tang, em sợ anh sao?"

Lục Ngu còn chưa kịp tỉnh táo lại sau khi suýt ngạt thở, nhưng khi thấy vẻ mặt buồn bã của Tống Giản Lễ, cậu vội vàng cúi người ôm lấy eo hắn, áp tai vào ngực Tống Giản Lễ, nghe nhịp tim hắn đập nhanh để an ủi người đang đau lòng này: "Không sợ, em không sợ anh."

"Cũng không thích ai khác." Lục Ngu tiếp tục nói, cậu sợ Tống Giản Lễ sẽ đau lòng.

Tống Giản Lễ từ dưới đất ôm lấy Lục Ngu. Lục Ngu muốn được ôm, bò lên giường, quỳ lên đùi Tống Giản Lễ. Cậu cảm nhận được thân thể Tống Giản Lễ cứng lại một chút, dường như có một luồng không khí mờ ám lan tỏa trong căn phòng, rồi chui vào tim hắn. Nhưng Lục Ngu không hay biết gì, cậu nâng mặt Tống Giản Lễ lên, áp sát vào mặt mình, chân thành nói: "Em thích Giản ca."

"Chỉ thích Giản ca thôi." Cậu không biết những lời này đối với Tống Giản Lễ mà nói là một niềm vui lớn đến mức nào. Và ngay sau đó, niềm vui ấy biến thành h.am m.uốn sâu hơn. Hắn lại hôn Lục Ngu.

Hết lần này đến lần khác, hắn hôn đến mức rút sạch dưỡng khí trong khoang miệng Lục Ngu, cho đến khi cảm thấy cậu có phản ứng mới chịu dừng lại.

Lục Ngu cong eo, ôm lấy cổ Tống Giản Lễ thở d.ốc. Tay kia đang ôm eo cậu của Tống Giản Lễ lại từ từ chuyển hướng.

Lục Ngu vừa sợ hãi, lại vừa mong đợi hành động tiếp theo của Tống Giản Lễ.

Nhưng cậu không có cảm giác an toàn, vì vậy ôm chặt Tống Giản Lễ rồi khóc òa lên, lặp đi lặp lại lời tỏ tình như để trấn an hắn.

"Em thích anh."

"Rất thích anh."

"Anh ơi, em thích anh, mãi mãi thích anh."

...

Tống Giản Lễ lại một lần nữa hôn lên môi Lục Ngu. Hắn vốn không định tiếp tục, nhưng nếu Lục Ngu cứ gọi hắn như vậy thêm vài lần nữa thì đêm nay e là cả căn phòng sẽ không thể yên.

Hắn đã quen với việc giấu d.ục vọ.ng sâu trong lòng, dù có bị mổ xẻ cũng không để lộ nửa phần. Nhưng nếu người trước mặt là Lục Ngu, thì dù cậu chẳng làm gì, chỉ cần đứng đó thôi, d.ục v.ọng của Tống Giản Lễ cũng không thể kìm nén mà tràn ra, không cho hắn thời gian để che giấu.

Giờ thì càng khác. Lục Ngu nói thích hắn. Lục Ngu nói người cậu thích là hắn. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến thành lũy lý trí mà Tống Giản Lễ dày công xây dựng hoàn toàn sụp đổ.

Tống Giản Lễ hôn rất lâu, đến mức người trong ngực vì không thể thở mà gần như ngất đi, hắn mới chịu buông ra. Lục Ngu ngơ ngác nhìn Tống Giản Lễ thở d.ốc.

"Tang Tang, được chứ?" Tống Giản Lễ đã nhìn ra, Lục Ngu còn muốn gần gũi hơn nữa.

Quả nhiên, Lục Ngu lắc đầu, khó khăn thốt ra hai chữ: "Không cần..."

Cậu bắt đầu giãy giụa, ôm lấy cổ Tống Giản Lễ, lại muốn tiến tới gần. Tống Giản Lễ đưa tay đặt lên trán Lục Ngu, giọng hơi nghiêm túc: "Lục Tang Tang, được chứ?"

"Em không cần!" Lục Ngu lại bật khóc, vì cảm thấy không an toàn. Tống Giản Lễ ngạc nhiên khi biết Lục Ngu thích mình, nhưng Lục Ngu lại không nhận được sự đáp lại rõ ràng từ hắn, vì ngay từ đầu chỉ có Tống Giản Lễ chủ động hôn cậu, còn sau đó tất cả đều là do Lục Ngu tự nguyện.

"Giản ca, ôm em đi, Giản ca..." Lục Ngu vẫn đang nài nỉ.

Tống Giản Lễ một tay ấn ngang hông Lục Ngu, kéo cậu ngồi gọn trên đùi mình, tay kia vu.ốt ve nốt ruồi đỏ ở hõm eo cậu.

Lục Ngu khẽ rên một tiếng, lập tức mềm nhũn cả người. Áo khoác của Lục Ngu đã rơi xuống đất, chiếc áo sơ mi trắng bên trong nhăn nhúm không thể tả, ngược lại thì Tống Giản Lễ trừ vẻ mặt có chút không tự nhiên, trên người vẫn áo mũ chỉnh tề, ngay cả áo sơ mi trắng cũng cài khuy cẩn thận.

"Tang Tang, em có biết hôm nay ra ngoài sẽ xảy ra những chuyện này không? Em có biết anh sẽ hôn em không?" Tống Giản Lễ ghé vào vành tai Lục Ngu hỏi.

Lục Ngu nghe Tống Giản Lễ nói xong thì thút thít lắc đầu: "Không biết, chỉ là mơ thấy anh hôn em."

"Chỉ là hôn em thôi sao?" Tống Giản Lễ cố ý dùng thêm chút sức.

Lục Ngu xấu hổ không dám ngẩng đầu: "Chỉ là, hôn..."

Giọng cậu nghe có vẻ tủi thân, Tống Giản Lễ bật cười: "Sao nghe Tang Tang có vẻ vẫn chưa đủ nhỉ?"

"Tang Tang còn muốn mơ thấy gì? Mơ thấy anh làm như thế này với em?"

Lục Ngu lập tức ôm lấy cổ Tống Giản Lễ, khóc lóc nói: "Không có, không có mơ thấy như vậy..."

"Tang Tang, em đã tự mình làm như vậy bao giờ chưa?" Tống Giản Lễ hôn đi nước mắt của cậu.

Lục Ngu như bị chạm đúng tim đen, cậu vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Em không biết, anh ơi, anh hôn hôn em đi."

Cậu vừa khóc vừa cọ loạn trên mặt Tống Giản Lễ, tìm thấy môi Tống Giản Lễ xong, cậu học theo đưa lưỡi ra và hôn sâu đối phương.

Lục Ngu không biết chính là cậu đã chấp nhận, vì vậy chuyện Lục Ngu đã từng làm như vậy, hơn nữa không hề nghi ngờ là cậu muốn Tống Giản Lễ làm.

Tống Giản Lễ đột nhiên cảm thấy mình như bị một hộp quà hạnh phúc đập trúng, đập đến nỗi hắn suýt nữa không còn biết trời đất là gì. Hắn lẽ ra nên nói với Lục Ngu sớm hơn, ít nhất Lục Ngu sẽ không đau khổ lâu như vậy, và hắn cũng sẽ không phải nhẫn nhịn lâu như vậy.

(Chỗ này đã chỉnh sửa 2.5k+ chữ)

Bắp chân Lục Ngu run rẩy, cậu chỉ có thể vòng tay ôm lấy cổ Tống Giản Lễ, cậu vừa khóc vừa gọi đối phương: "Anh ơi, anh ơi..."

"Yêu em được không?"

"Yêu em đi, anh..."

Một Lục Ngu không được đáp lại khóc rất đau lòng.

Cuối cùng Tống Giản Lễ giữ lấy cằm cậu hôn thật lâu: "Anh yêu em, Tang Tang, anh mãi mãi yêu em."

***

Lục Ngu ngủ thiếp đi trong lòng hắn, vì vừa khóc quá nhiều nên khóe mắt vẫn còn đỏ hoe, hàng mi ướt át chưa khô hẳn, không biết mơ thấy gì mà cứ vô thức run rẩy.

Đáng thương nhất là đôi môi hơi sưng, khóe môi còn bị rách. Cậu cứng đầu cho rằng có thể khiến Tống Giản Lễ thoải mái, nhưng lại đánh giá thấp khả năng của mình.

Vì đây dù sao cũng là lần đầu tiên cậu làm chuyện như vậy.

Quầ.n lót đã ướt đẫm không thể mặc, nên Lục Ngu chỉ mặc áo sơ mi của Tống Giản Lễ ở nửa trên, miễn cưỡng che đi phần th.ân dư.ới, còn Tống Giản Lễ nửa trên thì không mặc gì.

Mưa dự kiến hai tiếng, hiện tại mới hơn một tiếng, bên ngoài vẫn sấm chớp đan xen, trong phòng lại ấm áp một cách bất ngờ.

Tay Lục Ngu nắm chặt ngón trỏ tay phải của Tống Giản Lễ, chân cũng gác lên cẳng chân Tống Giản Lễ, cậu vẫn giữ tư thế ngủ quen thuộc, dù đã ba năm trôi qua nhưng những thói quen này của cậu không hề thay đổi.

Nếu hắn sớm biết Lục Ngu thích mình thì tốt biết mấy.

Tống Giản Lễ vòng tay nắm lấy tay Lục Ngu, rồi từ từ nâng lên đặt bên môi khẽ hôn một cái. Hắn tùy tay đặt một báo thức, gửi tin nhắn cho Vu Trúc Y xong thì ôm chặt Lục Ngu đi ngủ say.

Thầm mến nhiều năm, hắn đã quen với giấc ngủ không yên ổn, lần đầu tiên ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, dù chỉ mới hai tiếng kể từ khi hắn ngủ nhưng hai tiếng này lại bù đắp tinh thần cho hắn.

Hắn mở mắt ra thì thấy Lục Ngu đã tỉnh, hơn nữa còn đang mỉm cười nhìn chằm chằm mình.

Thấy Tống Giản Lễ tỉnh, Lục Ngu ôm lấy cánh tay, cố gắng chui vào lòng hắn: "Anh ơi, anh ơi."

Thường ngày giọng Lục Ngu đã mềm mại như đang nũng nịu, bình thường cũng là chất giọng thanh niên rất chuẩn nhưng lại có chút trong trẻo, nói chung nghe rất thoải mái.

Hiện tại giọng nói khàn khàn, lại mềm mại nói chuyện, lại là một cảm giác khác.

"Ừm, anh đây." Tống Giản Lễ cũng nhếch khóe môi, trái tim mềm nhũn.

Tóc Lục Ngu ngủ đến rối bù, đuôi tóc xoăn tít. Tống Giản Lễ đưa tay vuốt mớ tóc ngốc trên đỉnh đầu cậu xuống, nhưng không lâu sau lại dựng lên, giống hệt con người Lục Ngu vậy.

Trông có vẻ tính tình mềm mỏng, không biết giận, nhưng thật ra một khi cố chấp thì chẳng ai làm gì được cậu.

Nhưng Tống Giản Lễ lại thích điều đó.

Chỉ có Lục Tang Tang như vậy mới là hoàn hảo.

"Giản ca, em yêu anh." Cậu chống nửa người trên lên hôn mặt Tống Giản Lễ: "Em thích anh, em rất thích anh."

Lục Ngu không chút che giấu bày tỏ tình yêu của mình với Tống Giản Lễ, chân thành đến mức suýt nữa khiến Tống Giản Lễ không thể chống đỡ.

Hắn rất tự nhiên ôm eo Lục Ngu, chiều theo những nụ hôn dày đặc, chuồn chuồn lướt nước của cậu.

"Anh cũng thích Tang Tang." Tống Giản Lễ đáp lại một nụ hôn đặt trên môi, vì thế nụ hôn này không thể dừng lại mà càng thêm mãnh liệt, tiếng nước dính dáp vang lên bên tai, hai luồng hơi thở khác nhau đan xen, đến cuối cùng cả hai đều có cảm giác mới chịu bỏ qua.

Tống Giản Lễ buông Lục Ngu ra, Lục Ngu lại muốn ghé sát vào hôn hắn, như muốn đòi lại tất cả những nụ hôn chưa từng được nhận từ Tống Giản Lễ từ nhỏ đến lớn.

"Tang Tang, mình về nhà thôi." Tống Giản Lễ tựa trán vào trán Lục Ngu, khiến cậu không hôn tiếp nữa.

Lục Ngu bật cười, vui vẻ một cách bất ngờ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non đầu tháng, cười tươi như gió xuân: "Giản ca, em thật sự rất vui."

"Chỉ vậy mà đã vui đến thế sao?" Tống Giản Lễ đặt tay lên eo Lục Ngu.

"Ừm, vui lắm! Vì Giản ca thích em mà." Lục Ngu nhẹ nhàng đong đưa eo một chút, chỉ là vô thức muốn tìm tư thế nằm cho dễ chịu hơn, nhưng người bị đè dưới lại khẽ rên một tiếng.

Ngay sau đó, cậu ăn một cái vỗ nhẹ lên mông – không mạnh cũng không nhẹ, vừa đủ khiến Lục Ngu giật mình, gương mặt đang vui vẻ phút chốc đỏ bừng.

"Sao anh đánh em?" Lục Ngu có chút giận dỗi, nhưng càng thấy xấu hổ hơn.

Cậu không động đậy, Tống Giản Lễ nhẹ giọng dỗ dành: "Anh sai rồi, sai rồi."

Hắn không giải thích lý do, chỉ ghé lại hôn Lục Ngu, vài câu dỗ dành khiến cậu nguôi giận, sau đó lại quấn lấy Tống Giản Lễ hôn thêm một lúc mới chịu ngồi yên.

Khách sạn mang đến hai chiếc qu.ần ló.t mới tinh, còn giặt sạch quần áo của hai người rồi mang trả lại. Tống Giản Lễ rời giường vào nhà vệ sinh thay đồ.

Trở ra, hắn thấy Lục Ngu vẫn đang ngồi trên giường, nhưng đã thay đồ xong.

Thấy Tống Giản Lễ từ nhà vệ sinh đi ra, Lục Ngu lập tức giang hai tay ra, Tống Giản Lễ lập tức bước tới ôm cậu vào lòng. Lục Ngu không nặng, thậm chí rất nhẹ, hắn dễ dàng bế cậu lên.

Lục Ngu lại hôn lên má hắn: "Về nhà thôi anh."

Tống Giản Lễ chưa từng thấy Lục Ngu lại dính người đến vậy, cứ một chút lại muốn ôm, muốn hôn. Cậu như đặc biệt thích hôn môi. Tuy có hơi bám người, nhưng điều đó không hề tệ, ít nhất là với Tống Giản Lễ, hắn rất thích Lục Ngu như thế – luôn quấn lấy mình.

Lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, cậu có một tính cách dũng cảm và rộng lượng, đôi khi cũng hay bướng bỉnh, có lúc giận dỗi, đôi khi kiêu kỳ với người thân thiết, nhưng không bao giờ quá đáng – tính cách như thế khiến ai cũng dễ mến.

Trước đây, Tống Giản Lễ từng mơ thấy Lục Ngu mắc một căn bệnh kỳ lạ không thể chữa khỏi, trong giấc mơ đó, mọi người xung quanh đều bỏ rơi Lục Ngu, chỉ còn hắn cố nắm lấy tay cậu, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không với tới được. Cuối cùng, căn bệnh đó khiến Lục Ngu quên sạch tất cả, kể cả Tống Giản Lễ.

Sau đó hắn vĩnh viễn không tìm thấy cậu nữa.

Tỉnh dậy từ cơn ác mộng, Tống Giản Lễ hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, nhưng khi quay sang thấy người trong lòng đang lẩm bẩm ngủ mơ đòi ăn bánh kem vị táo xanh, hắn lại ôm chặt cậu vào lòng như báu vật.

May mắn đó chỉ là một giấc mơ. Cho dù Tang Tang có quên hết mọi người đi nữa, thì tuyệt đối cũng không thể quên hắn.

 

*Tác giả có lời muốn nói: Dòng thời gian "if tuyến" này đã kết thúc rồi!

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK