• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối nay trời mưa, những tia chớp xé rách bầu trời, chiếu sáng nửa thành phố, tiếng sấm vang rền như thể cả tòa nhà sắp sụp đổ.

Chiếc xe chạy chậm trên con đường lớn, bánh xe lướt qua vũng nước, làm bắn lên những giọt nước trong suốt.

Trong xe có một mùi hương nhẹ nhàng. Bên cạnh Tống Giản Lễ là một hộp cứu thương, hắn đang nắm lấy tay Lục Ngu, dùng dung dịch povidone để lau rửa vết thương trên tay cậu.

Trên người Lục Ngu có rất nhiều vết trầy xước. Từ lúc lên xe đến giờ, Tống Giản Lễ chưa nói một lời nào, chỉ im lặng cúi đầu, cẩn thận giúp Lục Ngu xử lý vết thương.

"Giản ca..." Lục Ngu không nhìn rõ vẻ mặt của Tống Giản Lễ, cũng không nghe ra được cảm xúc trong giọng nói của hắn nên cậu đoán không ra hắn đang nghĩ gì.

Tống Giản Lễ không ngẩng đầu, chỉ đáp lại bằng một tiếng trầm thấp: "Ừm."

Lục Ngu vươn tay trái ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt Tống Giản Lễ, khẽ vu.ốt ve rồi hỏi: "Cậu đang buồn sao? Hay là đang tự trách mình?"

Tống Giản Lễ cọ mặt vào lòng bàn tay của cậu rồi đáp: "Không có."

Nhưng giọng hắn rõ ràng rất trầm thấp.

Lục Ngu đưa cả tay phải lên, hai tay ôm lấy khuôn mặt hắn, buộc Tống Giản Lễ phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình.

Đôi mắt Tống Giản Lễ hơi đỏ, như thể có nước mắt đang chực trào. Dù chưa khóc, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra sự áy náy và đau lòng trong ánh mắt hắn.

"Đừng buồn nữa, bây giờ chẳng phải không có chuyện gì xảy ra sao?" Lục Ngu mỉm cười trấn an.

Trên cổ cậu có một vết sẹo đã đóng vảy, kéo dài ngay dưới yết hầu. Khi cậu nói chuyện, vết sẹo kia khẽ động theo từng nhịp nuốt.

Tống Giản Lễ vẫn im lặng.

Lục Ngu buông tay, tiếp tục nói: "Hơn nữa, coi như trong cái rủi có cái may, tớ đã gặp lại dì La. Từ khi dì ấy rời đi năm tớ mười hai tuổi, tớ luôn nhớ đến dì ấy."

"Cậu muốn gặp dì ấy, tớ có thể nghĩ cách giúp cậu. Cậu muốn gì tớ cũng có thể cho cậu. Tớ chỉ mong cậu không phải chịu tổn thương, chỉ cần ngoan ngoãn ở bên tớ là đủ rồi."

Lần này, đến lượt Tống Giản Lễ nâng tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve vết sẹo dưới cổ của Lục Ngu.

"Bất cứ khó khăn nào tớ cũng sẽ giải quyết, cậu chỉ cần ngoan một chút là được..."

Nếu vết sẹo này sâu thêm một chút thì sao? Tống Giản Lễ không dám nghĩ tiếp. Chỉ cần nhìn thấy nó, tim hắn đã đập loạn lên vì sợ hãi.

Lục Ngu nói: "Nhưng mà, khi lớn lên, ai cũng sẽ gặp phải khó khăn chứ. Giản ca, cậu không thể lúc nào cũng nghĩ thay tớ giải quyết mọi phiền toái. Chẳng lẽ cả đời này tớ phải luôn được cậu bảo vệ sao? Hơn nữa, cậu cũng nên tin tớ, tớ có thể tự giải quyết."

Vừa dứt lời, ánh mắt Tống Giản Lễ rời khỏi vết sẹo trên cổ cậu, chậm rãi di chuyển lên gương mặt cậu. Hai ánh mắt chạm nhau mà không kịp đề phòng.

Lục Ngu khẽ nuốt nước bọt, yết hầu di chuyển dưới đầu ngón tay của Tống Giản Lễ. Cậu không nói tiếp nữa, bởi vì bây giờ cậu không thể hiểu được ánh mắt của Tống Giản Lễ.

Ánh mắt hắn thâm sâu, tối tăm, giống như một viên đá đen quý giá. Trong đôi mắt ấy ẩn chứa sự cố chấp không thể xóa nhòa, xen lẫn đau lòng và giằng xé, thậm chí còn có một thứ gì đó gần như là chiếm hữu, một khát vọng mãnh liệt, một sự điên cuồng không thể kìm nén.

Cậu không định ở bên cạnh hắn cả đời. Chỉ cần nghĩ đến điều này, Tống Giản Lễ đã cảm thấy không thể chịu đựng nổi.

Lục Ngu lần đầu tiên nhìn thấy một Tống Giản Lễ như thế này – xa lạ và... kỳ lạ.

Tống Giản Lễ khẽ vuốt vết sẹo trên cổ cậu, bàn tay dần trượt ra phía sau, nhẹ nhàng đặt lên gáy cậu.

Bàn tay rộng lớn, nóng bỏng dễ dàng chế trụ lấy chiếc cổ mảnh khảnh. Ngón cái vu.ốt ve vết sẹo bên dưới yết hầu, ngón trỏ chạm vào mạch đập, lòng bàn tay chai sần khiến Lục Ngu khẽ rùng mình.

Cậu lập tức giật mình, eo cong lên, lao thẳng vào lòng Tống Giản Lễ.

Cứ như thể tự dâng mình vào vòng tay hắn.

Lục Ngu ngẩng đôi mắt ươn ướt lên nhìn Tống Giản Lễ. Ánh mắt cậu trong veo, đơn thuần, như một con thỏ nhỏ chưa hiểu sự đời. Cậu không nhận ra ánh mắt của con sói trước mặt – ánh mắt muốn xé nát cậu ra, nuốt trọn cậu vào bụng. Cậu chỉ cảm thấy tối nay Tống Giản Lễ có chút kỳ lạ.

"Cậu không ngoan chút nào đâu, Tang Tang."

Lần đầu tiên, Tống Giản Lễ nói chuyện với giọng khàn khàn như vậy.

Hơi thở hắn phả lên mặt Lục Ngu, hai làn hơi ấm quấn lấy nhau.

"Có phải tớ nên nhốt cậu lại không? Để không ai có thể tìm thấy cậu, như vậy cậu mới có thể mãi mãi ở bên tớ?"

Ánh mắt hắn trở nên u ám hơn, bàn tay đặt sau cổ cậu dùng thêm chút lực, kéo cậu sát lại gần hơn.

Lục Ngu chống tay lên bụng hắn, cậu hoàn toàn không ngờ Tống Giản Lễ lại nói ra những lời như vậy. Đôi mắt cậu lập tức co rút, cơ thể khẽ run lên.

Giống như một bé thỏ bị dọa sợ.

Cậu siết chặt vạt áo Tống Giản Lễ, giọng nói nhỏ nhẹ: "Tớ... tớ ngoan mà, không cần nhốt tớ lại đâu, Giản ca..."

Giọng nói giống như làm nũng, giống như nhận lỗi, lại giống như đang trấn an.

Nghe xong những lời này, Tống Giản Lễ khẽ cụp mắt xuống. Hai giây sau, khi hắn ngẩng lên nhìn cậu lần nữa, ánh mắt đã trở nên dịu dàng như thường, bình tĩnh như dòng nước trong khe núi, ôn hòa và tràn đầy cảm giác an toàn.

Tựa như vẻ mặt lúc nãy chỉ là ảo giác của Lục Ngu mà thôi.

Tống Giản Lễ nới lỏng lực đạo trên tay, hắn giúp Lục Ngu vén lại phần tóc mái hơi rối, khóe môi khẽ cong lên mang theo ý cười dịu dàng như gió xuân, hắn ôn tồn nói: "Lừa Tang Tang thôi, sao tớ có thể làm vậy chứ?"

"Có bị dọa không?" Tống Giản Lễ hỏi, cố ý khiến Lục Ngu xem hành động kỳ quái vừa rồi của mình như một trò đùa, để cậu không cần suy nghĩ quá nhiều trong lòng.

Lục Ngu chớp chớp mắt, hàng mi dài cong vút như cánh bướm khẽ rung lên. Cậu vùi mặt vào ngực Tống Giản Lễ, khẽ lắc đầu với biên độ rất nhỏ.

"Không có bị dọa." cậu nói.

Tống Giản Lễ thuận thế ôm lấy cậu, cảm giác bất an trong lòng cuối cùng cũng được xoa dịu, hơi thở cũng dần ổn định.

Hắn dùng cằm nhẹ nhàng cọ lên đỉ.nh đầu Lục Ngu, dịu dàng nói: "Chờ tớ đuổi hết những kẻ đáng ghét bên cạnh Tang Tang đi, lúc đó Tang Tang muốn làm gì cũng được."

"Cậu mãi mãi tự do." không ai có thể giam cầm cậu, kể cả tớ cũng không thể.

Lục Ngu ngẩng đầu lên, cậu nắm lấy tay Tống Giản Lễ, đặt lên sau cổ mình. Da cậu rất trắng, lại dễ để lại dấu vết, rõ ràng khi nãy Tống Giản Lễ không dùng nhiều lực, vậy mà bây giờ sau cổ đã lờ mờ hằn lên một vết đỏ nhạt.

Lục Ngu dẫn tay hắn lần nữa đặt lên chỗ đó, vệt đỏ lại bị bàn tay to lớn bao phủ. Cậu ngước mắt nhìn Tống Giản Lễ, giọng nhẹ nhàng phụ họa: "Tớ mãi mãi tự do."

Tớ cũng có thể là của cậu, Giản ca.

Tống Giản Lễ không hiểu rõ ý nghĩa hành động này của Lục Ngu, mà cậu cũng sẽ không giải thích.

Nhịp tim của hai người ngày càng đồng điệu, khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần, tấm màn mỏng manh giữa họ dường như sắp bị vén lên.

——

"Ông chủ, chúng ta về thôi, nhị thiếu gia đã được Tống Giản Lễ đón đi rồi."

Vệ sĩ che ô cho Lục Cẩn Luật, nhưng cơn mưa tối nay quá lớn, chiếc ô gần như không có tác dụng.

Lục Cẩn Luật tháo kính ra, dùng tay lau nước mưa trên mặt, sau đó cánh tay vẫn giơ lên che đi đôi mắt.

Vệ sĩ không nhìn rõ trên mặt Lục Cẩn Luật là nước mưa hay nước mắt, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở rất khẽ của ông chủ mình.

Có lẽ là ảo giác, vì từ trước đến nay, ông chủ chưa từng để lộ mặt yếu đuối như vậy trước mặt họ.

Chỉ là, khi Lục Cẩn Luật buông tay xuống, rõ ràng hốc mắt của anh ta đỏ hoe.

"Đi thôi." Giọng anh ta khàn đặc, mang theo âm mũi nặng nề.

——

Cơn mưa lớn này đã xua tan cái nóng oi bức của thành phố C, đầu thu ghé đến, không khí cũng phảng phất chút hương trái cây khó nhận ra.

Dưới sự kiên trì của Tống Giản Lễ, Lục Ngu ở lại biệt thự tĩnh dưỡng mấy ngày. Hai ngày nay, Tống Giản Lễ cũng không đến trường, hắn nói đã xin phép giảng viên, sẽ báo cáo bù sau.

Trên người Lục Ngu không có vết thương sâu, nhưng bị trầy xước khá nhiều, đặc biệt đầu gối bị thương nặng nhất, thậm chí hai ngày đầu còn không thể dính nước.

Chiều hôm đó, vị bác sĩ trước đó lại cùng vợ mình đến kiểm tra vết thương cho cậu.

"Vết thương hồi phục rất tốt, sẽ không để lại sẹo, Lục thiếu gia có thể yên tâm." Bác sĩ nói.

Tống Giản Lễ vén ống quần Lục Ngu lên rồi nhẹ nhàng thả xuống, hỏi: "Bao lâu nữa vết thương ở đầu gối mới lành hẳn? Ngày mai cậu ấy phải đến trường, tôi lo sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày."

"Những vết trầy này chỉ cần thay thuốc thường xuyên, tránh tiếp xúc với nước, cũng không nên vận động mạnh. Nhiều nhất một tuần là ổn." Bác sĩ đứng dậy, lại nói thêm: "Thiếu gia, mời cậu ra ngoài một lát, tôi có chuyện muốn nói."

Tống Giản Lễ gật đầu: "Tang Tang, chờ tớ một chút nhé."

Lục Ngu đồng ý, sau đó nhìn về phía người phụ nữ ngồi đối diện. Cô vẫn trang điểm nhã nhặn như trước, vẻ ngoài tạo cho người khác cảm giác ôn hòa, dễ nói chuyện.

"Lại gặp mặt rồi, Lục thiếu gia." người phụ nữ chủ động chào hỏi.

Sau lần nói chuyện trước với cô, tâm trạng Lục Ngu dường như nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lần này cô lại đến, cậu khá bất ngờ nhưng càng cảm thấy vui hơn.

"Chào chị!" Lục Ngu mỉm cười.

Hai người bắt đầu trò chuyện, nói về nguyên nhân vết thương trên người Lục Ngu rồi lại đến tâm trạng hiện tại của cậu.

Lục Ngu trông không còn nhiều phiền muộn như lần trước, cũng cởi mở hơn khi chia sẻ. Khi kể về lần gặp lại người bảo mẫu từng chăm sóc mình hồi nhỏ, cậu có vẻ đặc biệt hào hứng.

Cuối cùng, cây trầm hương còn chưa cháy hết, cuộc trò chuyện của hai người đã kết thúc. Lục Ngu thắc mắc: "Giản ca bọn họ sao còn chưa quay lại nhỉ?"

Người phụ nữ chủ động đứng dậy nói: "Để chị đi xem thử."

Cô lo lắng vết thương trên đầu gối khiến Lục Ngu không tiện đi lại. Mặc dù cậu cảm thấy không sao, nhưng trước sự nhiệt tình của cô, cậu đành phải nói lời cảm ơn.

Người phụ nữ đi ra ngoài chưa đến sáu phút, Tống Giản Lễ đã quay lại. Hắn lập tức đi đến bên cạnh Lục Ngu, đưa tay xoa xoa đầu cậu, những sợi tóc mềm mại luồn qua kẽ tay hắn.

"Tang Tang thật ngoan."

Lục Ngu ngẩn người: "Hả?"

Tống Giản Lễ không nói gì thêm, nhưng từ biểu cảm của hắn, Lục Ngu có thể nhận ra hắn đang rất vui vẻ.

Cậu không biết hắn vui vì điều gì, nhưng nhìn thấy Tống Giản Lễ hạnh phúc, cậu cũng vô thức mỉm cười theo.

Người phụ nữ đã nói với Tống Giản Lễ rằng tình trạng trầm cảm của Lục Ngu dường như đã có dấu hiệu cải thiện. Cậu đang chủ động thích nghi và vượt qua, thậm chí còn dần khắc phục được bóng ma tâm lý do người "anh trai" kia gây ra.

Cây trầm hương lần này không làm cậu ngủ mê mệt nữa, chứng tỏ cậu đã không còn cần nó để xoa dịu nỗi đau trong lòng.

Cậu cũng nhắc đến người bảo mẫu kia với vẻ hào hứng, có thể để cậu gặp lại bà nhiều hơn, nếu cậu muốn.

Nghĩ đến đây, Tống Giản Lễ nắm lấy tay Lục Ngu, hỏi: "Tang Tang còn muốn gặp dì La không?"

Đôi mắt Lục Ngu sáng lên: "Tớ có thể sao?"

"Đương nhiên, Tang Tang là người tự do, cậu muốn làm gì cũng được." nghe Lục Ngu hỏi vậy, Tống Giản Lễ lập tức hiểu ra rằng Lục Ngu vẫn rất mong nhớ La Anh Lan.

Từ nhỏ, cậu không nhận được tình yêu thương của mẹ từ Trang Ninh Nguyệt. Những gì cậu có được đều là La Anh Lan dành cho. Vì thế, không có gì lạ khi Lục Ngu luôn nhớ đến bà ấy.

"Ngày mai cậu phải đi học rồi, thứ sáu nghỉ, tớ sẽ lái xe đưa cậu đến nhà dì La chơi hai ngày, được không?"

Lục Ngu gật đầu đồng ý, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, hỏi: "Vậy còn cậu thì sao? Cậu không đi cùng tớ à?"

Tống Giản Lễ cầm một quả quýt lớn bằng nắm tay trên bàn, vừa bóc vỏ vừa nói: "Tớ có một số việc cần giải quyết, cuối tuần này không đi cùng cậu được. Thứ hai tuần sau tớ đến trường tìm cậu."

Chỉ nghĩ đến việc từ thứ tư đến cuối tuần sẽ không gặp được Tống Giản Lễ, trong lòng Lục Ngu bỗng cảm thấy trống trải. Cậu mím môi, ủ rũ đáp một tiếng: "Được."

Tống Giản Lễ nhéo nhẹ mũi cậu. Hương thơm thanh mát từ vỏ quýt lan tỏa trong không khí. "Làm gì mà buồn thế? Chẳng lẽ nghĩ đến việc mấy ngày không được gặp tớ thì đau lòng sao?"

"Tớ không buồn." bị nói trúng tâm tư, Lục Ngu đương nhiên không chịu thừa nhận. Tai cậu ửng đỏ nhưng vẫn cứng miệng.

Tống Giản Lễ chỉ khẽ cười, không nói gì thêm. Hắn bóc một múi quýt đưa đến bên miệng Lục Ngu. Cậu há miệng ngậm vào, nhưng cố ý trêu chọc, nhẹ nhàng cắn vào ngón tay Tống Giản Lễ một chút.

"Ơ, thỏ con cắn người kìa." Lực cắn này chẳng đau chút nào, nhưng lại khiến trái tim Tống Giản Lễ như bị câu đi mất.

Hắn tiếp tục đút cho Lục Ngu một múi quýt khác, cậu cũng không khách sáo, còn chưa kịp nuốt hết trong miệng đã lại há ra để ăn tiếp. Cùng lúc đó, cậu lại nghịch ngợm cắn nhẹ ngón tay của hắn.

Cứ thế, mỗi lần Tống Giản Lễ đưa quýt tới, Lục Ngu đều cắn một chút. Đến cuối cùng, hai má cậu phồng lên như một chú hamster, trong miệng đầy ắp quýt, không còn chỗ để ăn thêm.

Tống Giản Lễ nhìn mà mềm lòng, hắn chơi xấu, đưa múi quýt cuối cùng đến bên môi Lục Ngu. Cậu nhìn chằm chằm, nuốt vội chỗ quýt trong miệng, định há miệng ăn tiếp.

Nhưng đột nhiên, Tống Giản Lễ đổi hướng, bỏ múi quýt vào miệng mình: "Ăn không nổi nữa mà còn cố chấp. Tớ làm gì khiến cậu ấm ức thế, hửm?"

Lục Ngu nuốt vội số quýt còn lại như nuốt nguyên cả quả táo, bướng bỉnh nói: "Là do tớ tự ăn được nhiều như vậy."

Tống Giản Lễ nhìn dấu răng nhỏ trên ngón tay mình, đưa tay vuốt nhẹ môi Lục Ngu, sau đó chạm vào chiếc răng nanh sắc nhọn của cậu, giả vờ nghiêm nghị nói: "Có cần rút bớt răng cho cậu không? Học ở đâu cái thói này thế?"

Lục Ngu lập tức há miệng cắn nhẹ ngón tay cái của hắn rồi quay đầu đi, dùng tay che miệng như đang bịt tai trộm chuông.

Hai người đùa giỡn một lát, sau đó cùng nhau ăn tối.

Sau khi ăn xong, Lục Ngu đi tắm. Vết thương trên đầu gối cậu vẫn chưa lành hẳn nên không thể dính nước, nhưng các vết thương khác đã khá hơn nhiều, không cần ai giúp đỡ.

Tống Giản Lễ ở thư phòng đọc tài liệu. Trước đây, hắn đã nhận ra một số thiếu sót và sai lầm trong công ty của Lục Cẩn Luật, nhưng vì không liên quan đến mình nên hắn không để tâm. Nhưng bây giờ thì khác. Hắn muốn Lục Cẩn Luật tránh xa Lục Ngu và những thiếu sót này chính là cơ hội tốt nhất để hắn ra tay.

Lúc trước, hắn bảo Lục Cẩn Luật sửa đổi tính cách. Điều này không phải vô căn cứ. Vấn đề lớn nhất của Lục Cẩn Luật là sự tự tin thái quá. Anh ta nghĩ rằng mình nắm giữ các dự án quan trọng, có thể kiểm soát toàn bộ đối tác hợp tác.

Nhưng chính điều đó lại làm hại anh ta.

Tống Giản Lễ lật sang trang tài liệu mới, trong đầu đã có kế hoạch sẵn.

Lúc này, hắn đã rửa mặt xong, thay kính áp tròng bằng một chiếc kính gọng bạc. Khi đeo lên mũi, nó khiến hắn trông có phần nho nhã và trưởng thành hơn, đồng thời cũng toát lên vẻ cấm dục.

"Cốc cốc cốc." tiếng gõ cửa thư phòng vang lên.

Giờ này hẳn là người giúp việc mang sữa bò đến. Tống Giản Lễ không ngẩng đầu, chỉ nói: "Mời vào."

Lục Ngu nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Một tay cậu ôm gối, tay kia cầm ly sữa bò còn ấm.

"Để đó đi, vất vả rồi." Tống Giản Lễ vừa nói vừa ngẩng đầu lên.

Chỉ là, khi nhìn thấy người trước mặt, hắn lập tức không nỡ dời mắt.

Lục Ngu vừa tắm xong, tóc chỉ được sấy qua loa, đuôi tóc vẫn còn ướt, cổ cũng phủ một lớp hơi nước mỏng.

Làn da vốn đã trắng nay lại được hơi nước hấp lên, trông như phủ một lớp phấn hồng. Ngay cả lông mi và chân mày cũng đọng hơi nước, đôi mắt trong veo như ngậm sương sớm.

"Giản ca, uống sữa bò đi." Lục Ngu ôm gối phía sau, trông như một đứa trẻ đang lấy lòng sau khi phạm lỗi.

Lục Ngu có dáng người gầy gò, tất nhiên không thể che giấu được chiếc gối lớn kia. Nhưng Tống Giản Lễ nhìn thấu mà không vạch trần, khóe môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, cầm ly sữa bò lên uống một ngụm rồi hỏi: "Sao vậy?"

"Là đến trò chuyện với Giản ca mà!" Lục Ngu tự kéo một chiếc ghế, ngồi xuống trước bàn, đặt chiếc gối phía sau lưng.

Tống Giản Lễ đặt tài liệu sang một bên, đôi mắt phía sau cặp kính thoáng hiện lên sự thâm trầm khó hiểu: "Tang Tang muốn nói chuyện gì?"

"Chỉ là trò chuyện vu vơ thôi mà..." Lục Ngu bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm đến mức chân hơi run lên.

"Được thôi." Tống Giản Lễ gật đầu, sau đó tiếp tục lật xem tài liệu.

Lục Ngu nghẹn lời, bởi vì trước giờ đều là Tống Giản Lễ chủ động tìm chủ đề để nói, bây giờ đến lượt cậu thì nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

"À... vậy thôi vậy." nếu Lục Ngu có đuôi, chắc chắn bây giờ nó đã cụp xuống sau lưng rồi.

"Đêm nay tớ muốn ngủ cùng Giản ca." Lục Ngu vốn đã ôm gối đến đây, chính là vì nghĩ sắp phải xa Tống Giản Lễ một thời gian dài nên mới quyết định như vậy.

Tống Giản Lễ thoáng dừng tay, tuy đã đoán được ý đồ của Lục Ngu — rốt cuộc ai lại đi trò chuyện mà mang theo cả gối? Nhưng khi nghe cậu trực tiếp nói ra, hắn vẫn ngẩn ra một chút.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lục Ngu, cậu vội vàng giải thích: "Không sao đâu mà! Chúng ta sắp lâu lắm không gặp nhau, tớ sẽ rất nhớ Giản ca, vậy Giản ca có nhớ tớ không?"

"Tớ sẽ nhớ." Tống Giản Lễ nói.

"Vậy thì tối nay chúng ta ngủ chung nhé!" Lục Ngu ôm gối lên, vẻ mặt đầy hưng phấn.

Yết hầu Tống Giản Lễ theo bản năng khẽ động một chút.

Lục Ngu ở đây đã lâu, có phòng riêng nên tất nhiên không ngủ chung với hắn. Có chăng chỉ là những buổi trưa cậu nằm gối đầu lên chân hắn ngủ một lát mà thôi.

Giờ cậu nói muốn ngủ chung trên cùng một chiếc giường, lý trí của Tống Giản Lễ bảo nên từ chối, nhưng lòng hắn thì không làm được.

"Được." hắn đứng dậy, gập laptop lại, sau đó đi đến bên cạnh Lục Ngu.

Hắn cúi người bế bổng cậu lên, nhẹ nhàng dụi trán vào gáy cậu. Khi môi hắn sắp chạm vào cổ cậu, cặp kính lại cản trở hắn.

Hắn hít sâu một hơi, hơi thở ấm áp phả lên cổ Lục Ngu khiến cậu không khỏi run nhẹ.

"Giản ca..." Lục Ngu theo bản năng ôm lấy cổ hắn nhưng không rõ hành động này của mình có ý nghĩa gì.

Tống Giản Lễ thấp giọng "ừm" một tiếng, đáp lại một cách lưu luyến mà ôn nhu.

Hắn bế cậu trở về phòng ngủ.

Phòng của Tống Giản Lễ có bố cục đơn giản, vẫn luôn là phong cách trắng đen tối giản. Nhưng nếu nói có điểm gì đặc biệt, thì đó chính là những dấu vết mà Lục Ngu để lại.

Chẳng hạn như bức tranh cầu vồng treo ở đầu giường, những bức ảnh hai người chụp chung đặt trên tủ đầu giường, những món quà cậu tặng được sắp gọn gàng trên kệ sách, hay cả mô hình nhạc cao mà cậu chưa hoàn thành, giờ đã hoàn thiện và đặt trên bàn.

Hắn bế Lục Ngu đến mép giường, nhẹ nhàng đặt cậu ngồi xuống, sau đó cúi người áp sát lại, ép cậu vào góc giường.

Ánh mắt Tống Giản Lễ nóng bỏng, trực tiếp và trần trụi. Lục Ngu cảm nhận được tim mình đập rất nhanh, vừa có chút sợ hãi, vừa có chút tò mò, vì trước giờ cậu chưa từng thấy Tống Giản Lễ như vậy.

"Tháo kính giúp tớ." Giọng hắn khàn đi vì kiềm chế.

Lục Ngu chậm rãi giơ tay làm theo.

Ngay khi cậu vừa tháo kính xuống, Tống Giản Lễ cúi đầu, môi hắn rốt cuộc cũng có thể chạm vào cổ cậu.

Chỉ còn chút nữa thôi... Đợi hắn thu dọn xong những kẻ đe dọa bên cạnh Lục Ngu, hắn sẽ để cậu thực sự đối diện với mối quan hệ giữa hai người.

Suýt chút nữa, suýt nữa thôi, hắn đã không thể kiềm chế mà nói ra ba chữ ấy.

Nhưng Lục Ngu bây giờ trong lòng còn nhiều điều chưa rõ ràng, nếu hắn kích động thổ lộ, cậu có thể sẽ rơi vào rắc rối mới. Đã nhịn lâu như vậy, suýt chút nữa lại thất bại trong gang tấc.

Thật là muốn phát điên mà.

Tống Giản Lễ hít sâu một hơi, hương sữa tắm cùng với mùi hương đặc trưng trên người Lục Ngu len lỏi vào từng hơi thở khiến toàn thân hắn căng lên.

Lục Ngu dường như cảm nhận được điều gì, lại dường như chẳng hiểu gì cả. Cậu cựa mình một chút, không quen với tư thế đầy áp lực này, nhỏ giọng hỏi: "Giản ca... cậu sao vậy?"

Sau một lúc im lặng, Tống Giản Lễ mới trả lời: "Không có gì."

"Tớ đi tắm, cậu ngủ trước đi." Tống Giản Lễ nhẹ nhàng vuốt mắt cậu, giọng trầm xuống.

Lục Ngu định hỏi hắn đã tắm rồi mà, vì cậu vẫn còn ngửi thấy mùi sữa tắm trên người hắn. Nhưng hắn đã nhanh chóng đi vào phòng tắm nên cậu cũng chỉ thấy kỳ lạ chứ không hỏi thêm gì.

Cậu đặt gối của mình bên cạnh gối của Tống Giản Lễ, sau đó chui vào trong chăn, cuộn tròn lại.

Thực ra cậu đến đây là có mục đích, có vài điều cậu muốn nói với Tống Giản Lễ. Những điều này cậu đã muốn nói từ lâu.

Nhưng khi nằm trong chăn, nghe thấy hương thơm quen thuộc của hắn, mí mắt cậu dần trĩu xuống. Chưa kịp đợi Tống Giản Lễ tắm xong, cậu đã chìm vào giấc ngủ.

Lúc Tống Giản Lễ bước ra khỏi phòng tắm, đã hơn hai mươi phút trôi qua.

Lục Ngu nằm yên tĩnh trong chăn, chăn che kín nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, hơi thở đều đặn.

Tống Giản Lễ khẽ thở dài, tắt đèn phòng, chỉ để lại đèn bàn đầu giường ở mức sáng yếu nhất, sau đó đi đến mép giường, vén chăn lên rồi nằm xuống bên cạnh Lục Ngu.

Lục Ngu vẫn chưa ngủ say hẳn, lúc Tống Giản Lễ nằm xuống, cậu còn mơ màng nói: "Giản ca, người cậu lạnh quá..."

Vừa nói, cậu vừa theo bản năng chui vào lòng Tống Giản Lễ, giống như một con chuột túi, mơ hồ nói tiếp: "Cho cậu ấm áp..."

Cậu cọ cọ rồi vùi mặt vào ngực Tống Giản Lễ, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Tống Giản Lễ cảm giác nhiệt độ cơ thể vừa mới hạ xuống lại bắt đầu nóng lên vì hơi ấm của cậu.

Thật lâu sau, hắn mới đưa tay đặt lên lưng Lục Ngu, lại khẽ thở dài một tiếng.

 

Tác giả có lời muốn nói:

Không nhịn nổi nữa, đây là nam chính mà tôi kìm nén nhất từ trước đến giờ.

Hoàng đế cấm dục nhà tôi bây giờ cũng đã "sinh" ra một đứa con ninja rồi.

Ngoan lắm con trai! Chờ đến ngày khai trai, mẹ sẽ cho con ăn ba ngày ba đêm luôn (không đùa đâu).

Mọi người thật sự không nhận ra Tang Tang kỳ thật cũng có chút tâm cơ sao? (Chọt chọt ngón tay)

Ôm cậu ấy thì cậu ấy tự động giơ tay lên, chạm vào cổ thì tự dưng eo cong xuống, còn chủ động để lộ phần cổ yếu ớt cho đối phương khống chế. Kêu cậu ấy tháo kính ra thì tháo, ngủ thì tự chui vào lòng ngực người ta. Trước đây kêu há miệng là há ngay...

Ừm... (sờ cằm), đúng là khổ cho Giản ca rồi.

Ngoan nào con trai, sắp không cần nhịn nữa đâu, vì dục (ngu) đã đến rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK