• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Ngu không thực sự muốn về nhà nhanh như vậy. Nhưng nếu nói cậu không nhớ nhà chút nào thì cũng không đúng, vì dù gì cậu cũng không phải là một đứa trẻ không có gia đình. Cậu thực ra vẫn còn một người mẹ, chỉ là người mẹ ấy không hề yêu thương cậu.

Người mẹ từng không yêu thương cậu giờ đây lại đang cố gắng bày tỏ tình cảm. Nhưng đáng buồn thay, điều đó chỉ đến khi Lục Ngu đã quyết định từ bỏ. Điều này khiến cậu cảm thấy do dự, thật là trớ trêu.

"Giản ca, tớ cảm thấy mẹ hình như thay đổi rồi." Lục Ngu không hiểu lý do Trang Ninh Nguyệt đột nhiên thay đổi nên quyết định kể chuyện này với Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ cầm cốc trà sữa Lục Ngu uống dở trên tay, tay còn lại kéo cậu từ chỗ nắng vào trong bóng râm. Những chiếc xe đạp và xe điện chạy qua cuốn theo một lớp bụi mỏng trên mặt đất.

Nghe xong lời Lục Ngu, Tống Giản Lễ đưa tay nhéo má cậu. Má không có chút thịt nào, nhưng ít nhất cũng khiến Lục Ngu nhìn hắn.

"Ừm, vậy Tang Tang nghĩ sự thay đổi đó là gì?"

Lục Ngu cụp mắt xuống, cẩn thận đáp: "Rất kỳ lạ, đột nhiên bà ấy lại "thương" tớ. Nhưng tớ không thích cảm giác này."

"Chỉ là không thích cảm giác đó." Lục Ngu không biết phải diễn tả thế nào. Bởi so với trước kia, Trang Ninh Nguyệt đúng là đã yêu thương cậu hơn. Nhưng bà lại như đang học cách làm mẹ, từng lời nói, hành động đều giống như đang diễn vai mẹ ruột của cậu lần đầu tiên.

Tống Giản Lễ trầm ngâm một chút, nhìn gương mặt đầy do dự của Lục Ngu rồi dịu dàng trấn an: "Nếu bà ấy làm cậu cảm thấy không thoải mái, vậy đừng để tâm đến bà ấy. Ngày mai Tang Tang sẽ thành người lớn rồi, có thể tự mình đưa ra quyết định. Tớ ở thành phố C..."

Câu nói còn chưa dứt, một chiếc xe chậm rãi dừng lại trước mặt họ. Đó là một chiếc Elva bình thường. Tống Giản Lễ nhìn biển số xe, nhận ra ngay đây là xe nhà Lục Ngu.

Cửa xe từ từ hạ xuống, trên ghế là Lục Cẩn Luật.

Anh ta đã nghe Trang Ninh Nguyệt nói rằng Lục Ngu đang cùng Tống Giản Lễ trên đường về nhà. Nhưng khi đến con đường gần nhà nhất lại không thấy họ đâu, anh ta lập tức lái xe vòng qua đường này, vốn chỉ định thử vận may, không ngờ thật sự lại gặp.

Nhìn thấy người trong xe là người anh trai lúc nào cũng nhìn cậu với ánh mắt u ám, Lục Ngu theo bản năng trốn ra sau lưng Tống Giản Lễ.

Lục Cẩn Luật nhìn thấy tất cả, trong lòng có chút nhói đau.

"Nắng to thế này, em sẽ bị cảm nắng. Lên xe về đi." Lục Cẩn Luật nói bằng giọng rất ôn hòa, trông thật sự giống một người anh trai tốt.

Tống Giản Lễ cảm nhận được bàn tay nhỏ đang siết chặt vạt áo mình, hắn cúi đầu nhìn Lục Ngu, hỏi: "Tang Tang muốn thế nào?"

Lục Ngu kiên định lắc đầu.

"Cậu ấy không muốn." Tống Giản Lễ nghiêng người, hoàn toàn che chắn Lục Ngu phía sau mình.

Lục Cẩn Luật mở cửa xe. Khoảnh khắc cửa xe mở ra, luồng khí lạnh từ điều hòa phả vào mặt, mang theo mùi hương đặc trưng của anh ta.

"Tang Tang, anh là anh cả của em, anh sẽ không làm gì em đâu." Vì đã nghe Tống Giản Lễ nói rằng Lục Ngu đã quên hết chuyện cũ, Lục Cẩn Luật cho rằng cậu tránh né là vì không nhớ anh ta là ai. Thế nên, điều đầu tiên anh ta làm là nhấn mạnh quan hệ giữa họ.

Lục Ngu không đáp lại, chỉ siết chặt góc áo Tống Giản Lễ, nhỏ giọng nói: "Giản ca, chúng ta đi thôi."

Cậu hoàn toàn phớt lờ lời của Lục Cẩn Luật.

"Tang Tang!" Lục Cẩn Luật gọi cậu một tiếng: "Anh biết em bị bệnh, nhưng bệnh thì phải chữa đúng không? Anh sẽ đưa em đi chữa khỏi, dù tốn bao nhiêu tiền cũng không tiếc."

Lông mi Lục Ngu khẽ run, mỏng manh như cánh bướm yếu ớt. Cậu nhớ trước đây mình từng muốn chữa bệnh, cũng đã tìm ai đó giúp đỡ. Nhưng vì sao bây giờ cậu lại quyết định không cần nữa?

"..." Thật là khó hiểu, cậu bị bệnh thì liên quan gì đến người xa lạ này chứ?

"Anh đừng nhìn tôi như vậy. Chúng ta không quen biết."

Nói xong, Lục Ngu lại kéo áo Tống Giản Lễ: "Giản ca, đi thôi."

Tống Giản Lễ gật đầu, nắm lấy tay Lục Ngu, kéo cậu rời đi.

Bây giờ là khoảng thời gian nóng nhất trong ngày. Không có gió, thời tiết oi bức khiến ai cũng cảm thấy bực bội, cả trái tim cũng nóng nảy, khó chịu.

Dòng sông bên cạnh gần như khô cạn.

Không khí tràn ngập mùi rêu xanh lẫn mùi cá tanh, chẳng dễ chịu chút nào.

Trái tim Lục Cẩn Luật như bị móc ra khỏi lồng ng.ực, ném xuống đất, trống rỗng và lạnh lẽo đến thấu xương.

Cậu nói... "Chúng ta không quen biết".

Người từng gọi anh ta một tiếng "anh trai" giờ đây lại nói không quen biết anh ta.

Lục Cẩn Luật đứng tại chỗ, nhìn theo hai người trẻ tuổi vừa đi ngang qua. Có lẽ là một gia đình đến đón con sau kỳ thi.

"Anh ơi, em tiêu rồi, chắc chắn lần này thi rớt rồi." Cậu thiếu niên thấp hơn một chút lộ vẻ mặt khổ sở.

Người anh trai cao lớn bên cạnh búng nhẹ tóc cậu: "Thi không đậu thì thôi, ngày nào cũng lo lắng về điểm số thì có ích gì chứ? Em còn biết chơi game mà? Sau này làm tuyển thủ eSports đi!"

"Anh nói thật hả?! Em yêu anh quá!!" Cậu em phấn khích đến mức suýt nhào vào người anh trai.

"Anh lừa em làm gì? Tí nữa đi xem thiết bị eSports, anh tặng em làm quà tốt nghiệp."

"Anh tốt nhất! Anh ngầu nhất luôn!"

......

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, mỗi người một câu, dần dần đi xa.

Quà tốt nghiệp sao... Ở ghế sau xe có một hộp quà được gói rất đẹp, bên trong là một chiếc bút máy vô cùng quý giá, đó là món quà mà Lục Cẩn Luật định tặng cho Lục Ngu.

Thi trượt không phải là kết thúc, vẫn còn những con đường khác, thành tích không phải là tiêu chuẩn để đánh giá phẩm chất một con người. Trước đây, Lục Ngu cũng từng nói với anh ta như vậy.

Anh ta nhớ có lần đi công tác xa, khi trở về thuận tiện mua quà cho người nhà. Mọi người đều coi đó là điều hiển nhiên, chỉ có Lục Ngu là vui vẻ vô cùng. Cậu rất nghiêm túc nói lời cảm ơn, còn đặt món quà vào một chiếc hộp vô cùng đẹp.

Đôi mắt cậu sáng lấp lánh như những vì sao, trong suốt như dòng suối trên vách núi, cứ thế nhìn anh ta rồi nói: "Cảm ơn anh cả, anh cả là tốt nhất, em rất thích anh! Sau này em cũng sẽ mua thật nhiều quà cho anh."

Lục Ngu rất trân trọng chiếc ly pha lê đó.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Lục Lâm Tinh đã ném vỡ hộp nhạc pha lê, Lục Dư Ninh thì quăng món quà xuống gầm giường để bám bụi, Lục Thành Danh từ đầu đến cuối chưa từng mở hộp quà, vẫn luôn để nó trong kho, còn Trang Ninh Nguyệt thì sau khi nhận quà thì đưa cho con cái của họ hàng.

Thực ra, Lục Cẩn Luật không cảm thấy có gì đáng bận tâm.

Chỉ là, Lục Ngu lại trân trọng món quà đó đến vậy.

Nhưng Lục Ngu không biết rằng chiếc ly pha lê mà anh ta tặng cậu vốn chỉ là món quà tặng kèm khi mua một món đồ khác.

Hoặc có lẽ, cậu không phải là không biết. Dù Lục Ngu không đủ thông minh, nhưng lại rất tinh tế, không thể nào không đoán được. Nhưng dù vậy, cậu vẫn luôn trân trọng chiếc ly đó.

Những kỷ niệm với Lục Ngu cứ như một cuốn phim chạy qua trước mắt. Người sắp mất đi điều gì thường sẽ có linh cảm trước. Lục Cẩn Luật không biết đây có phải là linh cảm hay không, anh ta chỉ nghĩ rằng đây là sự trừng phạt cho thái độ lạnh lùng và tuyệt tình của mình đối với Lục Ngu trước kia.

Mỗi lần nhớ lại đều khiến lòng đau đớn.

Nhưng may mắn là, chỉ cần Lục Ngu vẫn còn ở Lục gia, vậy thì vẫn có cách. Khi đi nghỉ dưỡng trên hòn đảo, anh ta đã hẹn trước bác sĩ giỏi nhất bên đó. Lục Ngu rồi sẽ quay lại như trước thôi.

Cơn gió lướt qua, làm lay động lớp áo anh ta đang mặc, trông anh ta thật cô đơn và thê lương.

——

Lục Ngu và Tống Giản Lễ ở bên ngoài rất lâu. Đến lúc chia tay, Lục Ngu đột nhiên nắm lấy tay Tống Giản Lễ và nói rất nhiều lời dịu dàng.

"Giản ca, cậu thật tốt, chỉ có cậu là đối xử tốt với tớ nhất." Lục Ngu cúi đầu nói, giọng nói như có chút nghẹn ngào.

Tống Giản Lễ nắm lấy tay cậu, hỏi: "Tang Tang ngốc, sao đột nhiên lại không vui?"

Lục Ngu lắc đầu rồi nói: "Tớ nào có không vui chứ? Bây giờ kỳ thi đã kết thúc, mẹ cũng bắt đầu yêu thương tớ, Giản ca cũng luôn ở bên tớ, tớ rất hạnh phúc mà."

Chỉ có chính cậu biết, đó là lời nói dối trái lương tâm.

Cậu dang rộng hai tay, nhào vào lòng Tống Giản Lễ, chôn mặt vào ngực hắn, như thể đây là một lời từ biệt không lời trước khi chia xa.

"Đừng nghĩ nhiều quá, sáng mai tớ sẽ đến tìm cậu." Tim Tống Giản Lễ bắt đầu đập nhanh hơn, nhưng không phải vì rung động mà vì một cảm giác bất an khó hiểu.

Lục Ngu gật đầu, ngước lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tống Giản Lễ. Cậu nghiêm túc đến mức như thể đang ghi nhớ từng đường nét, từng góc cạnh trên gương mặt hắn. Thật lâu sau, cậu khẽ cúi mắt, nhẹ nhàng đáp một chữ: "Được."

"Sáng mai đúng 7 giờ tớ sẽ đến tìm cậu, tối nay tớ còn muốn gọi điện thoại cho cậu." Chỉ cần để Lục Ngu ở Lục gia trong vòng mười mấy tiếng thôi, không sao cả. Tống Giản Lễ tự an ủi bản thân như vậy.

Lục Ngu nói: "Tối nay mẹ và mọi người tổ chức sinh nhật cho tớ, nếu quá muộn tớ có thể không nghe điện thoại được."

"Vậy thì cậu nhắn tin lại cho tớ." Tống Giản Lễ nói.

Lục Ngu gật đầu: "Được! Trước khi ngủ nhất định sẽ nhắn tin!"

Cậu vẫy tay chào tạm biệt Tống Giản Lễ, trở về nhà thì đã 7 giờ 30 tối.

Ngoài dự đoán, cả gia đình đều đang chờ cậu trong phòng khách. Căn phòng được trang trí còn tinh xảo hơn cả ngày sinh nhật của Lục Lâm Tinh. Khi Lục Ngu vừa thay giày xong, xoay người lại, Lục Lâm Tinh đã ôm một hộp quà chạy đến trước mặt cậu.

Cậu ta cẩn thận đưa hộp quà ra: "Anh hai, sinh nhật vui vẻ."

Giọng nói đầy cẩn trọng và lo lắng cho thấy cậu ta sợ Lục Ngu sẽ từ chối tấm lòng này. Lục Ngu nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Lục Lâm Tinh, không biết nghĩ gì, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy hộp quà.

"Cảm ơn."

Đôi mắt Lục Lâm Tinh sáng rực lên, lắc đầu nói: "Không cần cảm ơn, anh hai! Chỉ cần anh không giận em là được!"

Cả gia đình đều đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Lục Ngu. Người quen lẫn người xa lạ đều vây quanh cậu, nói những lời chúc tụng không ngớt khiến cậu cảm thấy choáng váng.

Nhiều người xa lạ quá.

Nhưng may mà cuối cùng họ cũng kéo cậu đến bên bàn ăn. Lục Thành Danh nói: "Con trai ngoan, anh con đã đặt vé máy bay đi nghỉ dưỡng ở hòn đảo, ngày mai chúng ta cùng đi nhé? Cả nhà chúng ta sẽ đi cùng nhau!"

Lục Ngu ngồi trước chiếc bánh kem lớn, nhìn vào gương mặt đầy mong đợi của "ba" mình, giọng điệu bình thản nói: "Con đã hẹn Giản ca ngày mai cùng ra ngoài chơi rồi."

"Vậy... Chúng ta dời thời gian lại nhé? Mọi chuyện đều lấy Tang Tang làm trọng." Giọng nói của Trang Ninh Nguyệt dịu dàng như nước, giống hệt cách bà nói chuyện với Lục Lâm Tinh và những người khác trong nhà.

Không thể nói rõ là bà có yêu thương Lục Ngu hay không, nhưng sau cuộc nói chuyện với Lục Thành Danh, Trang Ninh Nguyệt tin rằng mình cần phải buông bỏ quá khứ. Nếu muốn quên đi quá khứ, vậy thì Lục Ngu vẫn là đứa con mà bà từng mong chờ nhất khi sinh ra. Nhưng trước đây, bà chưa từng yêu Lục Ngu, và bây giờ, bà đang cố gắng học cách làm điều đó.

Còn yêu thương thật sự hay không, ngay cả bà cũng không nói rõ được. Dù sao thì, những người khác trong nhà dường như cũng thay đổi, họ bắt đầu quan tâm đến Lục Ngu hơn, vậy có lẽ bà cũng nên yêu thương cậu.

Lần này, Lục Ngu gật đầu, không từ chối.

"Được được, Tang Tang nhất định vẫn chưa ăn cơm tối đúng không, mau ước xong rồi ăn bánh kem đi." Lục Thành Danh trông như già đi mười tuổi, nhưng lúc này trong mắt ông chỉ có sự yêu thương và quan tâm của một người ba.

Lục Dư Ninh lập tức đưa con dao gọt hoa quả bên cạnh bàn cho Lục Ngu. Lục Lâm Tinh cẩn thận tiến sát lại gần Lục Ngu một chút, thấy cậu không né tránh thì trong lòng mừng thầm.

Lục Ngu đan hai tay vào nhau, nhắm mắt lại và bắt đầu ước nguyện. Mọi người trong nhà đều nhìn cậu bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, như thể cậu từ lúc sinh ra đã luôn được cả nhà cưng chiều.

Ngọn nến chập chờn, gió từ ngoài cửa sổ lùa vào làm tóc mái trên trán Lục Ngu khẽ tung bay. Cậu nắm chặt tay, những đốt ngón tay rõ ràng, hàng lông mày và lông mi khẽ run rẩy. Cả người cậu trông nhẹ nhàng tựa như một mảnh pha lê mong manh dễ vỡ.

"Chúc mình thuận buồm xuôi gió."

Lục Ngu thầm nghĩ: "Chúc Giản ca vạn sự như ý, có thể có được điều cậu ấy hằng mong muốn."

Cậu chậm rãi mở mắt, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt đầy yêu thương của mọi người. Lòng cậu bỗng chấn động, cảm giác thật sự... đáng sợ.

Nhưng vẻ ngoài cậu vẫn bình tĩnh như thường. Cậu cầm lấy con dao trên bàn, cẩn thận cắt bánh kem. Đây là lần đầu tiên kể từ năm mười hai tuổi cậu ăn bánh sinh nhật. Thật ra, cậu không thích ăn.

Cậu đã sớm không còn thích ăn từ lâu rồi.

Nhưng mẹ cậu không biết điều đó.

Cậu chia bánh kem ra từng phần, đặt vào đĩa rồi đưa cho mọi người xung quanh. Trang Ninh Nguyệt dịu dàng nói: "Con thử xem có thích hương vị này không?"

Lục Ngu khẽ gật đầu đồng ý, nhưng cậu vẫn tiếp tục chia bánh cho người khác. Lục Cẩn Luật cũng không ăn, chỉ đặt miếng bánh Lục Ngu đưa xuống bàn.

Sau khi chia xong bánh kem, Lục Lâm Tinh đưa chiếc nĩa cho Lục Ngu và nói: "Anh hai, anh thử trước đi."

Lục Ngu không từ chối tấm lòng của em trai, cậu dùng nĩa xúc một miếng nhỏ đưa vào miệng. Trong khoảnh khắc nếm thử, cậu chợt dừng lại rõ ràng. Ngay sau đó, vị xoài lan tỏa khắp miệng.

Bánh kem được làm rất tinh tế, trong nhà lại tắt hết đèn, chỉ để lại đèn chùm trong phòng khách. Ánh đèn phản chiếu lên lớp bánh vàng ươm, hòa cùng kem tươi trắng mịn. Lục Ngu cũng không nhìn rõ đó là loại hoa quả gì.

Chỉ đến khi ăn vào, cậu mới biết được.

Trang Ninh Nguyệt hỏi: "Thế nào? Có phải con thích hương vị này không?"

Lục Ngu cúi đầu, lại xúc thêm một miếng nữa bỏ vào miệng, hơi thở dần trở nên chậm lại.

"Ừm." Cậu gật đầu, nhưng nước mắt đã tràn đầy trong mắt.

Trang Ninh Nguyệt cười nói: "Vậy là tốt rồi, đây là vị mẹ cố tình chọn cho con đấy."

Nhưng mẹ à, nếu mẹ thật sự yêu con, tại sao nó lại là vị xoài?

Hương vị gì cũng được, tại sao lại cố tình là vị xoài?

Suốt tháng qua, sự yêu thương của mẹ dành cho cậu khiến cậu cảm thấy hoảng sợ. Rõ ràng cậu đã gần như luyến tiếc mà không muốn rời đi...

Nhưng mẹ à, đó là vị xoài... Vì sao mẹ lại cẩn thận chọn bánh kem có vị xoài?

Chiếc bánh kem này giống như giọt nước cuối cùng làm tràn ly, như cọng rơm cuối cùng đè nát con lạc đà. Gần như sắp chết mà vẫn còn vùng vẫy, cuối cùng cậu từ bỏ giãy giụa, lựa chọn cuộn mình lại, chậm rãi chìm xuống đáy biển sâu.

Một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay cậu. Có lẽ vì cậu cúi đầu, có lẽ vì cậu đang ngồi trong góc tối, thế nên không ai nhận ra. Ai cũng chìm đắm trong niềm vui vì nghĩ rằng cậu đã tha thứ cho họ.

Lúc này, Lục Tường Ý đột nhiên reo lên: "Là vị xoài này! Con thích vị này lắm!"

"Tiểu Ý thích là tốt rồi." Trang Ninh Nguyệt vẫn mỉm cười dịu dàng như trước.

Nhưng Lục Cẩn Luật lập tức căng thẳng quay sang Lục Tường Ý, hỏi: "Em nói bánh kem có vị gì?"

"Là vị xoài mà..." Lục Tường Ý bị giọng nói gần như hét lên của anh ta làm giật mình, nhưng vẫn thành thật trả lời.

Lục Cẩn Luật lập tức lao nhanh đến bên Lục Ngu, hất miếng bánh trong tay cậu xuống đất, sau đó một tay siết chặt cằm cậu, tay kia cố móc bánh kem trong miệng cậu ra.

"Nhổ ra! Lục Ngu, mau nhổ ra!"

Lục Ngu bị ép ngửa đầu lên, lúc này mọi người mới nhận ra khuôn mặt cậu đã đầy nước mắt từ lúc nào. Khóe miệng còn dính chút kem, nhưng sắc mặt lại đỏ bất thường.

"Mẹ mua bánh kem gì vậy? Lục Ngu bị dị ứng với xoài! Mẹ không biết sao?" Lục Cẩn Luật gằn giọng nhìn chằm chằm Trang Ninh Nguyệt.

Trang Ninh Nguyệt sững người, vội vàng đứng bật dậy: "Mẹ... Lục Ngu không nói với mẹ."

"Tang Tang, Tang Tang..." Bà hoảng hốt chạy đến bên cậu.

Lục Cẩn Luật cố gắng muốn cậu nhổ ra, nhưng đã quá muộn, Lục Ngu đã nuốt xuống từ lâu. Hiện tại, hơi thở cậu ngày càng khó khăn, sắc mặt cũng đỏ dần lên.

Chóng mặt quá... Không thở được... Sao mí mắt lại nặng thế này...

Lục Ngu gắng gượng mở mắt, nhưng không ngờ lại chạm phải ánh mắt hoảng loạn của Trang Ninh Nguyệt. Ánh mắt của cậu lúc này chỉ còn lại sự tuyệt vọng, bất lực, không có bất kỳ tia sáng cầu sinh nào. Như thể giây tiếp theo, cậu sẽ vỡ nát ngay tại chỗ.

Mọi người xung quanh vội vã chạy lại. Dì Tuệ lập tức lao ra gọi tài xế trong nhà.

Khung cảnh trong nhà rối loạn như một nồi cháo.

Lục Ngu vươn tay nắm chặt lấy tay Trang Ninh Nguyệt, các đốt ngón tay gầy gò bấu chặt đến mức làm trầy da bà, máu từ kẽ tay cậu rỉ ra.

Ngay trước khi mất ý thức, cậu cố hết sức nói ra mấy chữ: "Mẹ... mẹ à, thật ra... từ trước đến giờ, mẹ chưa từng... chưa từng yêu con..."

"Con vĩnh viễn... vĩnh viễn sẽ không... sẽ không bao giờ... tha thứ cho mẹ..."

Cậu không thể thở được nữa. Những từ cuối cùng, cậu đã dồn toàn bộ sức lực cả đời để nói ra. Biểu cảm đau đớn của cậu khiến ai cũng cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.

"Anh hai! Anh hai!"

"Tang Tang..."

"Bảo bối..." Tiếng gọi này, Lục Ngu đã chờ đợi suốt mười mấy năm. Cuối cùng, nó lại xuất hiện đúng vào lúc cậu hoàn toàn hôn mê, và giờ đây, cậu không còn cơ hội để đáp lại.

---------

Trăng tròn bị những tầng mây dày đặc che khuất.

Ánh trăng không chiếu xuống mặt đất, chỉ có tiếng mèo kêu ai oán vang vọng trong sân sau nhà Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ không ngủ được. Nhưng không phải vì tiếng mèo kêu.

Hắn đã nhắn vô số tin cho Lục Ngu mà không nhận được hồi âm, gọi điện cũng không ai bắt máy.

Giờ phút này, trái tim hắn bỗng nhói đau một cách kỳ lạ. Ban ngày, hắn nhận được cuộc gọi từ thành phố C thông báo rằng mọi thứ đã sẵn sàng, họ có thể chuyển đến bất cứ lúc nào. Nhưng hắn vẫn chưa kịp nói chuyện này với Lục Ngu.

Về lý mà nói, ngày mai nói cũng không muộn. Thế nhưng, không hiểu sao Tống Giản Lễ lại hối hận vì đã không sớm cho Lục Ngu biết.

Cảm giác như có một chiếc búa sắt đang đập mạnh vào tim hắn, từng nhịp, từng nhịp đau nhói. Mồ hôi túa ra trên trán. Hắn trằn trọc mãi không ngủ được, lại không kìm lòng mà gọi thêm một cuộc điện thoại cho Lục Ngu. Nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Dứt khoát, hắn bật dậy khỏi giường, cầm lấy hộp quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn cho Lục Ngu trên bàn, khoác thêm một chiếc áo khoác rồi đi đến Lục gia.

Hắn đưa tay nhấn chuông cửa.

Phải mất một lúc lâu sau, cánh cổng sắt mới chậm rãi mở ra. Người mở cửa là dì Tuệ.

"Chào dì Tuệ." Hai người vốn quen biết nhau, nên Tống Giản Lễ không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề: "Tang Tang đang ngủ sao? Nếu chưa ngủ, cháu muốn đưa quà sinh nhật cho cậu ấy."

Dì Tuệ bỗng dưng đỏ hoe mắt. Dì không phải người Lục gia, nhưng dì biết rất rõ họ đối xử với Lục Ngu thế nào. Và người quan tâm cậu nhất, không ai khác chính là Tống Giản Lễ – người ngoài.

"Tống thiếu gia, cậu không biết sao? Nhị thiếu gia bị dị ứng xoài, đã nhập viện rồi!"

"Cậu mau đi xem cậu ấy đi!"

Hộp quà trong tay rơi xuống đất.

Tiếng pha lê vỡ vụn.

-----------

Thật cô đơn.

Tối quá. Đây là đâu?

Có ai không? Giản ca?

Lục Ngu mở mắt, chỉ thấy một khoảng không đen kịt vô tận.

Cậu bị nhốt trong không gian ấy, đi mãi, đi mãi mà không thấy điểm dừng. Những mảnh giấy mang tên "ký ức" lần lượt rách nát ngay trước mắt.

Âm thanh vỡ vụn chói tai.

Lục Ngu ôm lấy đầu, hoảng loạn bỏ chạy, cho đến khi trước mắt cậu hiện ra một tấm ảnh gia đình lớn, sáng rực trong bóng tối.

Ba, mẹ, anh trai, chị gái, em trai... và cậu.

Bức ảnh này chụp từ khi còn nhỏ. Cậu và chị gái được ba bế trong lòng, em trai nằm trong vòng tay mẹ, anh trai đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn vào ống kính.

Lục Ngu đưa tay chạm vào tấm ảnh mang tên "hồi ức".

Nhưng ngay khi cậu vừa chạm vào, bức ảnh phát ra tiếng "lách cách" rồi vỡ tan thành từng mảnh pha lê, cắt vào tay cậu.

"Hồi ức" đã làm cậu tổn thương.

Những mảnh vỡ cuối cùng hóa thành những ngôi sao nhỏ, bay vòng quanh cậu rồi biến mất vào bầu trời đen thẳm.

Lục Ngu lịm dần đi.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt cậu... toàn là những người xa lạ.

Thấy cậu tỉnh lại, tất cả mọi người đều vui mừng, vây quanh hỏi han tình trạng của cậu.

Một người phụ nữ có vẻ tiều tụy nhưng vẫn xinh đẹp, trông rất trưởng thành, nhìn cậu với ánh mắt áy náy: "Bảo bối, mẹ không cố ý đâu. Mẹ thật sự không biết con bị dị ứng xoài... Nhưng bây giờ mẹ nhớ rồi. Con tha thứ cho mẹ được không?"

Lục Ngu mơ hồ nhìn bà rồi quét mắt nhìn những người khác trong phòng. Họ trông có vẻ là người một nhà, vì gương mặt có nhiều nét giống nhau.

Nhưng cậu không quen ai cả.

Cậu há miệng định nói gì đó, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

"Do dị ứng nên dây thanh quản bị ảnh hưởng. Không sao đâu, qua hai ngày sẽ ổn." Người phụ nữ đưa tay định chạm vào trán cậu, nhưng Lục Ngu nghiêng đầu né tránh.

Ánh mắt cậu đầy cảnh giác.

Không có gì đáng sợ hơn việc ngủ một giấc rồi khi tỉnh dậy phát hiện xung quanh toàn là người xa lạ.

Cậu nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường.

Ba giờ rưỡi sáng.

"Tang Tang, mẹ đây mà." Trang Ninh Nguyệt dịu giọng nói.

Lục Ngu vẫn nhìn bà với ánh mắt đề phòng.

Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Tống Giản Lễ chạy hớt hải vào. Nhìn qua là biết hắn vội vàng đến mức nào – quần áo còn chưa kịp thay, tóc tai rối bù.

Sự xuất hiện của Tống Giản Lễ khiến mọi ánh mắt trong phòng đều hướng về phía hắn.

Lục Ngu càng như nhìn thấy cứu tinh.

Cậu vội vàng đưa tay ra, cố gọi hắn nhưng giọng nói không thể thoát ra khỏi cổ họng.

Thấy Lục Ngu muốn ngồi dậy, Lục Cẩn Luật vươn tay đỡ cậu. Nhưng Lục Ngu hất tay anh ta ra, dùng khẩu hình gọi Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ như không hề thấy những người Lục gia xung quanh, lập tức đi đến bên giường bệnh, nắm lấy tay Lục Ngu.

Như thể nắm được chiếc phao cứu sinh, Lục Ngu lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy eo và vùi mặt vào ngực hắn.

"Tang Tang, mẹ đây mà. Để mẹ ôm con được không?" Trang Ninh Nguyệt không hiểu nổi tại sao Lục Ngu chỉ chịu thân cận với Tống Giản Lễ, mà lại xa cách với bọn họ như vậy.

Tống Giản Lễ nhẹ nhàng vỗ lưng Lục Ngu, giọng nói ấm áp: "Tớ đến rồi. Đừng sợ, Tang Tang, đừng sợ."

Chờ đến khi cảm xúc của Lục Ngu ổn định hơn, Tống Giản Lễ mới ngẩng đầu, nhìn về phía những người còn lại trong phòng: "Lục Ngu hiện tại không muốn gặp các người."

"Chúng ta là người nhà của nó, cậu đang nói cái gì vậy?" Tống Giản Lễ chắn Lục Ngu thật chặt phía sau lưng khiến Trang Ninh Nguyệt không thể nhìn thấy cậu, bà quay sang cảnh cáo Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ đang định nói gì thêm thì cửa phòng bệnh lại một lần nữa bị mở ra.

"Các vị là người nhà của bệnh nhân đúng không?" Bác sĩ chính bước vào.

Lục Thành Danh đứng ra trả lời: "Đúng vậy."

"Chúng tôi vừa điều tra bệnh sử trước đây của bệnh nhân và đã thu thập một số thông tin từ bệnh viện trước kia cậu ấy từng điều trị. Ai có thể đi ra ngoài trao đổi với tôi một chút?"

"Để tôi." Ngoại trừ Tống Giản Lễ, những người khác đồng loạt lên tiếng.

"Nên để lại một người chăm sóc bệnh nhân là được, còn lại tôi khuyên nên đi tìm hiểu tình trạng bệnh." Bác sĩ đẩy gọng kính lên nói.

Tống Giản Lễ nói: "Tôi sẽ ở lại."

Lục Cẩn Luật nheo mắt, sắc mặt không mấy thân thiện, nói: "Để lại một người chăm sóc em ấy, nhưng tôi nghĩ cậu không có tư cách ở đây?"

"Tang Tang không muốn gặp các người ngay bây giờ." Tống Giản Lễ cũng không chút khách sáo đáp lại.

Lục Cẩn Luật liếc nhìn bàn tay gầy gò đang siết chặt lấy vạt áo Tống Giản Lễ, sau đó quay đầu nói với bác sĩ: "Tôi cũng ở lại."

"Cũng được." Bác sĩ xoay người rời khỏi phòng bệnh, những người khác cũng theo sau ra ngoài.

Cuối cùng, căn phòng bệnh áp lực này khiến Lục Ngu cảm thấy dễ thở hơn một chút.

"Tang Tang chỉ mới rời khỏi tôi ba tiếng." Tống Giản Lễ nhìn Lục Cẩn Luật nói: "Chỉ ba tiếng thôi, và trong vòng hai tháng ngắn ngủi, cậu ấy đã vào viện ba lần."

Chuyện này Lục Cẩn Luật không thể phủ nhận, nhưng anh ta cũng không muốn yếu thế, bèn nói: "Đó chỉ là tai nạn, về sau sẽ không xảy ra nữa."

"Lần trước là nhảy xuống hồ, lần này là dị ứng xoài, vậy lần sau thì sao? Nhảy từ lầu cao xuống? Hay là..." Tống Giản Lễ định nói đến chuyện tự làm tổn thương bản thân bằng dao gọt hoa quả, nhưng lại sợ Lục Ngu nghe thấy mà học theo nên không nói tiếp.

Lục Cẩn Luật im lặng, còn Tống Giản Lễ tiếp tục: "Tôi muốn đưa Tang Tang đi."

"Cậu đừng có mơ, Tang Tang mãi mãi là người của Lục gia." Lục Cẩn Luật kiên quyết, em trai của mình mà lại bị một người ngoài mang đi, chuyện này quả thật không thể chấp nhận nổi: "Nếu cậu dám đưa em ấy đi, tôi sẽ dùng toàn bộ sức mạnh của Lục gia để đối phó với Tống gia cậu. Tống Giản Lễ, cậu đừng tưởng rằng Lục gia chúng tôi vô dụng."

Lục Cẩn Luật không nói sai, nếu Tống gia là thế lực đứng đầu ở thành phố Lâm Khải thì Lục gia ít nhất cũng chiếm một nửa phần còn lại. Tuy Lục gia không mạnh bằng Tống gia, nhưng Tống gia lại đặt trụ sở chính ở nước ngoài. Chỉ cần Lục Cẩn Luật sẵn sàng ra tay, anh ta có thể khiến Tống Giản Lễ bị kìm hãm ở nước ngoài trong nhiều năm.

Lúc này, Lục Ngu đang trốn phía sau lưng Tống Giản Lễ liếc nhìn đồng hồ treo tường, cậu thực sự không có thời gian để xem Tống Giản Lễ và người lạ mặt này cãi nhau, vì vậy cậu kéo nhẹ tay áo Tống Giản Lễ.

Khi Tống Giản Lễ quay đầu lại nhìn, Lục Ngu chỉ vào bụng mình.

Cậu không thể phát ra tiếng, chỉ có thể dùng tay để diễn đạt nhu cầu của mình.

Tống Giản Lễ lập tức hỏi: "Đói bụng sao?"

Lục Ngu gật đầu.

"Vậy để tớ đi mua cơm cho cậu." Tống Giản Lễ định đứng dậy, nhưng Lục Ngu lại giữ chặt tay anh rồi quay sang nhìn Lục Cẩn Luật, đưa ngón tay chỉ vào anh ta.

"Muốn anh đi sao? Tang Tang?" Có lẽ không ngờ rằng Lục Ngu lại bảo mình đi làm việc, Lục Cẩn Luật thoạt nhìn có chút ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.

Lục Ngu gật đầu.

Cả người Lục Cẩn Luật bỗng chốc trở nên hưng phấn, trong mắt cũng sáng lên, anh ta kích động nói: "Được, anh cả sẽ đi ngay bây giờ. Em muốn ăn cháo đúng không? Anh mua thêm canh sườn để bồi bổ nữa nhé."

Lục Ngu tiếp tục gật đầu.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng Tống Giản Lễ ít nhất cũng có thái độ giống mình, bọn họ đều quan tâm đến Lục Ngu. Vậy nên dù mình không có ở đây, Tống Giản Lễ chắc chắn vẫn sẽ chăm sóc cậu thật tốt.

Trước khi đi, Lục Cẩn Luật quay lại dặn dò: "Tang Tang, đợi anh một chút, anh sẽ về nhanh thôi."

Lục Ngu khẽ đáp một tiếng "Ừ."

Chờ Lục Cẩn Luật rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tống Giản Lễ không thể đợi thêm được nữa, vừa thấy Lục Cẩn Luật đi khỏi, hắn lập tức quay sang nắm lấy tay Lục Ngu, nói: "Tang Tang, bây giờ tớ sẽ đưa cậu đi, chúng ta sẽ không bao giờ quay lại nữa."

Hắn vô cùng nôn nóng, bất an, dường như chỉ cần chậm thêm một giây thôi là sẽ phát điên lên.

Hốc mắt Lục Ngu có chút hõm sâu, cậu lặng lẽ nhìn khuôn mặt Tống Giản Lễ, đôi mắt chăm chú khắc ghi từng đường nét trên gương mặt hắn, trong đầu lại một lần nữa vẽ nên bức tranh mang tên "Tống Giản Lễ".

Đột nhiên, Lục Ngu thẳng lưng quỳ lên giường, đưa tay ôm lấy cổ Tống Giản Lễ, trao cho hắn một cái ôm đầy sự vỗ về.

Tống Giản Lễ nhíu chặt mày rồi dần dần giãn ra, như băng tuyết gặp ánh mặt trời, đón chào mùa xuân thuộc về mình.

Cái ôm này rất chặt, rất chặt, cũng trấn an được tâm trạng lo lắng của Tống Giản Lễ. Cảm nhận được cơ thể căng cứng của hắn dần dần thả lỏng, Lục Ngu mới nhẹ nhàng buông ra.

Cậu nở một nụ cười với Tống Giản Lễ, đôi mắt cong cong như trăng non. Cậu kéo tay hắn, chậm rãi viết từng nét chữ lên lòng bàn tay hắn – "Được."

Tim Tống Giản Lễ đập thình thịch, ánh mắt sáng rực lên.

Lục Ngu lại nhìn về phía đồng hồ treo tường sau lưng Tống Giản Lễ.

"Được, tớ sẽ bảo người nhà chuẩn bị máy bay ngay. Chúng ta sẽ đi trong đêm nay, không bao giờ quay lại nữa." Tống Giản Lễ đã lên kế hoạch xong xuôi, chỉ còn chờ Lục Ngu đồng ý.

Hắn cứ nghĩ Lục Ngu sẽ do dự rất lâu, không ngờ cậu lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy.

Có lẽ vì Lục Ngu đã đồng ý, niềm vui tràn ngập trong lòng khiến Tống Giản Lễ không còn bận tâm đến sự bất an trong lòng nữa.

Lục Ngu vẫn gật đầu, một lần nữa nắm lấy tay Tống Giản Lễ và viết hai chữ 【 quả táo 】.

Tống Giản Lễ xoa đầu Lục Ngu, hỏi: "Muốn ăn táo sao?"

Lục Ngu chỉ vào cổ họng mình, tỏ ý muốn ăn một chút trái cây để làm dịu cổ họng. Tống Giản Lễ lập tức nói: "Vậy để tớ mua thêm lê cho cậu nhé?"

Lục Ngu cười gật đầu.

Tống Giản Lễ kéo chăn đắp kín cho Lục Ngu, điều chỉnh tốc độ truyền dịch rồi mới rời đi: "Tang Tang, ngoan ngoãn chờ tớ, tớ sẽ về ngay."

Hắn lại xoa đầu Lục Ngu một lần nữa rồi rời đi.

Ngay khi bước vào thang máy, một dáng người gầy gò khoác chiếc áo mỏng lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

Lúc rời khỏi bệnh viện, vừa đúng lúc một chiếc taxi đỗ trước cổng. Khi Lục Ngu muốn đi, dường như tất cả mọi thứ đều đang giúp cậu.

Suốt quãng đường về, đèn xanh liên tục mở lối. Từ bệnh viện về đến nhà chỉ mất chưa đầy mười phút. Lục Ngu nhanh chóng quay trở về biệt thự. Trong nhà đã được dì Tuệ dọn dẹp sạch sẽ. Cậu không gây ra chút tiếng động nào, lặng lẽ trở về phòng, kéo chiếc vali dưới giường ra rồi ôm lấy cuốn nhật ký cùng một chiếc hộp nhỏ, nhét tất cả vào trong balo.

Sau đó, cậu lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc túi vải đựng mèo và một chiếc túi nhỏ dành cho mèo con.

Toàn bộ quá trình chưa đến ba phút.

——

Lúc này, khi vừa đến cửa hàng trái cây, Tống Giản Lễ bắt đầu cảm thấy bất an. 

Tang Tang, cái ôm đó, rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Hắn quay đầu nhìn về phía bệnh viện, cảm giác hoảng loạn bao trùm tâm trí. Tống Giản Lễ không mua gì nữa mà lập tức chạy về phòng bệnh.

Cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra, đập vào mắt hắn là chiếc giường trống rỗng. Chăn được xếp gọn gàng. Trên đó, một tờ giấy nhỏ nằm ngay ngắn, nét chữ thanh tú viết trên mặt giấy: 【Giản ca, thực sự xin lỗi. Tớ không muốn làm phiền cậu, cũng không muốn cậu bị kẻ xấu kia uy hiếp.】

Tang Tang... thì ra cái ôm đó là lời tạm biệt sao?

——

Tác giả có lời muốn nói:

Không sao cả, đôi tình nhân nhỏ này sẽ không chia xa lâu đâu. Tang Tang chỉ không muốn liên lụy Giản ca nên mới quyết định rời đi một mình.

Mở màn cho một màn "hỏa táng tràng" bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK