Tuổi thơ của Lục Ngu, thậm chí là cả quãng thời gian học cấp hai đến hiện tại, trong ký ức của cậu luôn có một người tên là Tống Giản Lễ. Cậu luôn cảm thấy Tống Giản Lễ chính là anh ruột của mình. Hồi còn nhỏ, cậu từng khóc lóc nằng nặc đòi Vu Trúc Y đưa Tống Giản Lễ về nhà để làm anh trai mình. Giờ lớn rồi nghĩ lại chuyện đó, Lục Ngu lại thấy ngượng ngùng.
Nhưng đôi lúc, khi nhìn Tống Giản Lễ đang ngủ bên cạnh, Lục Ngu lại nghĩ thật ra Tống Giản Lễ cũng chẳng khác gì anh ruột cả. Không phải là anh ruột thì sao lại tốt với mình như thế?
Sự hạnh phúc đó kéo dài đến năm cuối cấp hai của Lục Ngu, cậu dần dần nhận ra mối quan hệ kiểu "người thân" này bắt đầu có gì đó không còn như trước.
Sáng hôm ấy, lúc Lục Ngu tỉnh dậy, Tống Giản Lễ vừa từ phòng tắm bước ra sau khi tắm xong.
Tối qua Lục Ngu ngủ lại nhà Tống Giản Lễ. Nhìn kỹ căn phòng của hắn, đồ đạc của bản thân hắn chiếm không nhiều, ngược lại đồ của Lục Ngu gần như chiếm phân nửa không gian. Cả tủ quần áo cũng vậy, một nửa là quần áo của Lục Ngu.
Cậu nhìn thấy mái tóc Tống Giản Lễ còn ướt, theo bản năng định bước đến gần nhưng Tống Giản Lễ đưa tay đặt lên trán Lục Ngu, ngăn cậu lại. Hắn đẩy cậu ra một chút, yết hầu khẽ chuyển động, liếc qua bờ vai cậu đang lộ ra vì mặc đồ ngủ không ngay ngắn rồi lập tức dời mắt đi, nói: "Mặc lại quần áo cho chỉnh tề."
Lục Ngu vội làm theo, chỉnh lại chiếc áo ngủ nhàu nhĩ rồi lại muốn đến gần Tống Giản Lễ, nhưng hắn đã khoác áo rời khỏi phòng.
Lục Ngu đứng ngẩn người bên mép giường, không hiểu vì sao Tống Giản Lễ lại không thèm để ý đến mình.
"Giản ca..." Lục Ngu chân trần chạy theo.
Tống Giản Lễ đã đi đến cầu thang, nghe thấy tiếng Lục Ngu thì dừng bước, quay đầu lại thấy cậu chạy ra với đôi chân trần, hắn cau mày, nghiêm giọng: "Lục Tang Tang, quay về mang dép vào."
"Anh à, anh đang giận sao?" Lục Ngu thấy sắc mặt Tống Giản Lễ không tốt, rụt rè hỏi.
Tống Giản Lễ im lặng một lúc rồi không trả lời thẳng. Hắn bước lại gần, nắm tay Lục Ngu kéo về phòng, ngồi xuống mép giường, bảo cậu mang dép vào.
Lục Ngu ngoan ngoãn xỏ chân vào dép lê, rồi lại kéo tay Tống Giản Lễ hỏi: "Có phải tối qua em ngủ đạp trúng anh không? Nên anh mới giận?"
Tống Giản Lễ hơi bất lực, nói: "Không phải đâu, em nghĩ nhiều rồi. Mau dậy rửa mặt đi, chuẩn bị ăn sáng."
Lúc này hắn lại trở về với dáng vẻ dịu dàng thường ngày, khiến Lục Ngu yên tâm hơn một chút: "Dạ!"
Cậu nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa mặt. Lúc quay ra thì Tống Giản Lễ cũng vừa gấp chăn xong. Cậu tiến lại kéo tay hắn hỏi: "Giản ca, hôm nay mình ăn gì vậy?"
Lục Ngu vừa kéo tay hắn đi phía trước, vừa tự nói một mình. Tống Giản Lễ đi phía sau nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình. Đôi mắt hắn vốn đã sâu lại càng thêm trầm lắng. Lục Ngu từ khi vào cấp hai đã bắt đầu dậy thì, cao hơn hẳn, cơ thể cũng gầy gò hơn. Đến giờ, cậu đã không còn mang bóng dáng trẻ con nữa.
Bàn tay đang nắm lấy tay hắn cũng không còn mũm mĩm như ngày nhỏ. Người từng hay ôm hắn ngủ cũng không còn mềm mại.
Cậu thậm chí đã bắt đầu nhận được thư tỏ tình của các bạn nữ.
Tống Giản Lễ cảm thấy trong lòng mình vô cùng rối ren.
Hắn vẫn luôn nghĩ Lục Ngu là em trai mình, cũng giống như cách Lục Ngu luôn gọi hắn là "anh trai". Nhưng tại sao lại hay mơ những giấc mơ kỳ lạ như thế?
Bài học si.nh lý trong trường cấp hai đã giúp hắn hiểu rằng những phản ứng si.nh lý như vậy là điều bình thường. Việc nằm mơ cũng vậy. Nhưng các bạn nam khác trong lớp đều mơ thấy những cô gái lạ, hoặc là người họ thầm thích.
Còn Tống Giản Lễ... lại mơ thấy Lục Ngu – người mà hắn vẫn luôn coi là em trai.
Hắn bắt đầu tự hỏi bản thân.
Tối hôm qua, cái chân và cánh tay của Lục Ngu vắt ngang eo khiến cả đêm hắn gần như không ngủ được. Sáng tỉnh dậy, phản ứng si.nh lý là điều tất nhiên. Khi đó hắn nhìn gương mặt Lục Ngu đang ngủ ngon lành trong vòng tay mình, gần như không kiềm chế được mà muốn cúi xuống hôn đôi môi ngày thường vẫn gọi mình là "anh trai".
Tống Giản Lễ biết rõ, như vậy là sai.
Hắn tự nhắc nhở bản thân, rồi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Lục Ngu.
Lục Ngu dừng bước, ngơ ngác quay lại nhìn Tống Giản Lễ. Tại sao lại tránh tay cậu?
Mắt cậu dần dần đỏ lên. Từ sáng nay mọi thứ đã cảm thấy lạ rồi.
"Giản ca?"
Lục Ngu rụt rè gọi hắn.
Tống Giản Lễ khẽ nuốt một cái, tránh ánh mắt đáng thương và vô tội kia: "Anh về phòng lấy đồ, em cứ xuống trước đi."
Hắn nói dối rõ rành rành, nhưng Lục Ngu không muốn vạch trần. Cậu chỉ gật đầu đồng ý, đi được hai bước thì lại quay đầu nói: "Anh à, mau xuống ăn sáng nhé."
Lục Ngu đi xuống lầu, Tống Giản Lễ đứng ở hành lang nhìn theo, thấy cậu cúi đầu ngồi xuống bàn ăn, dì trong nhà múc cho cậu một bát cháo nóng. Cậu lại lấy thêm một cái bát nữa, múc một bát cho Tống Giản Lễ, sau đó đổi vị trí bát, đặt nó ở chỗ cạnh bên mình.
Tống Giản Lễ nhìn thấy hành động nhỏ đó, trong lòng bỗng cảm thấy buồn đến kỳ lạ.
Hắn không ở lại trên lầu quá lâu, khi tiếng động hắn đi xuống truyền đến tai Lục Ngu, cậu lập tức vui mừng ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Anh, mau lại ăn sáng đi!"
Tống Giản Lễ gật đầu, bưng bát cháo mà Lục Ngu đã múc sẵn cho mình rồi đi đến ngồi xuống đối diện với cậu.
Lục Ngu sững người, giống như không hiểu tại sao Tống Giản Lễ lại làm vậy.
Cậu đã sớm nhận ra Tống Giản Lễ đang tránh né mình, hoặc đúng hơn là, cậu đã cảm thấy rõ ràng tình cảm giữa mình và Tống Giản Lễ không còn thân thiết như trước nữa. Nhưng cậu không muốn chọc thủng lớp vỏ ấy, vì nếu làm vậy, có thể sau này họ thật sự sẽ ngày càng xa cách, Tống Giản Lễ sẽ không còn là anh trai cậu nữa.
Cậu không muốn điều đó xảy ra.
Cho nên Lục Ngu chỉ hơi sững lại một chút rồi không nói thêm gì nữa, cúi đầu lặng lẽ ăn cháo trong bát.
Tống Giản Lễ vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Lục Ngu. Khi Lục Ngu ngẩng đầu nhìn hắn, Tống Giản Lễ lại né tránh ánh mắt ấy.
"Anh, em muốn ăn món rau xanh kia."
Lục Ngu chỉ vào đĩa cải thìa xào trước mặt Tống Giản Lễ.
Tống Giản Lễ biết Lục Ngu không thích ăn rau, cậu nói vậy chỉ vì muốn có cớ trò chuyện với hắn.
Tống Giản Lễ khẽ "ừ" một tiếng, rồi dùng đũa gắp rau sang bát cho Lục Ngu.
"Tang Tang." Tống Giản Lễ bỗng gọi cậu một tiếng.
Lục Ngu vui mừng ngẩng đầu, ánh mắt sáng long lanh nhìn hắn, giống như một bé cún vui vẻ khiến người ta không khỏi mềm lòng. Tống Giản Lễ cổ họng nghẹn lại, lời định nói suýt nữa bị nuốt trở vào.
"Giản ca! Sao vậy?" Lục Ngu vui đến mức giọng nói cũng mang theo chút nũng nịu.
Tống Giản Lễ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn mở miệng: "Anh muốn bàn với em một chuyện. Em giờ cũng lớn rồi, không thể tiếp tục ngủ chung với anh nữa."
"Anh sẽ nhờ dì dọn lại phòng khách cho gọn gàng. Sau này nếu em muốn ở lại, thì ngủ ở đó được không?" Khi nói những lời này, ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo biểu cảm của Lục Ngu. Ánh mắt sáng như sao của cậu dần dần tối lại, đến khi sắp trào nước mắt thì Lục Ngu đã cúi gằm đầu xuống.
Cậu lặng lẽ nhìn bát cháo nóng trong tay, rồi chậm rãi lên tiếng bằng giọng điệu không mấy tự nhiên: "Dạ."
Trong lòng Tống Giản Lễ cũng rối bời. Hắn hơn Lục Ngu hai tuổi, hiểu biết cũng nhiều hơn. Hắn phân biệt rõ giữa tình thân và tình yêu. Từ nhỏ, hắn đã biết mình đối tốt với Lục Ngu không chỉ vì cậu là em trai, mà còn vì hắn có thứ tình cảm không thể nói ra với cậu.
Mọi người đều cho rằng hắn là người anh trai tốt nhất, và chính Lục Ngu cũng nhiều lần nói vậy. Cậu từng nắm tay hắn và nói rằng sau này người yêu lý tưởng của cậu cũng phải tốt như Tống Giản Lễ. Trong lòng hắn, ngoài giới tính ra thì không ai hợp hơn mình. Nhưng Lục Ngu lại thích con gái.
Đó chính là lý do cuối cùng khiến Tống Giản Lễ quyết định chôn giấu đoạn tình cảm này.
Lục Ngu không phải người đồng tính. Cậu chưa từng có tình cảm gì khác với hắn. Vậy thì hắn – một người trưởng thành hơn – cũng không nên lợi dụng kinh nghiệm của mình để "dẫn đường" Lục Ngu đi theo hướng yêu thích con trai, yêu chính hắn. Như vậy là sai.
Hắn chỉ là "anh trai" của Lục Ngu, là người anh không có gì phải giấu.
Hắn chán ghét cái xiềng xích này, nhưng mối liên hệ duy nhất giữa hắn và Lục Ngu... lại chính là cái xiềng xích đó.
Lục Ngu đồng ý rồi thì hắn phải vui chứ, nhưng sao Tống Giản Lễ lại chẳng cảm thấy vui nổi.
"Giản ca..." Lục Ngu gọi hắn bằng giọng nghẹn ngào.
Tống Giản Lễ đặt muỗng xuống và ngẩng đầu theo tiếng gọi.
Lục Ngu vẫn cúi đầu, nghe thấy hắn trả lời mới tiếp tục hỏi: "Anh... chán ghét em rồi sao?"
Cậu ấm ức vừa nói vừa gắp món rau không thích ăn đưa vào miệng, từng miếng, từng miếng, giống như nhai sáp, nước mắt đã dâng đầy hốc mắt.
Tống Giản Lễ cố đè nén nỗi khổ trong lòng, dùng giọng nói nhẹ nhàng hỏi: "Sao em lại nghĩ như vậy, Tang Tang?"
"Vậy tại sao anh lại tránh mặt em?" Lục Ngu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Tống Giản Lễ mới thấy mặt cậu đã đầy nước mắt, những giọt nước mắt lóng lánh như hạt châu rơi xuống cằm rồi nhỏ tí tách vào bát cháo.
Tim Tống Giản Lễ như bị bóp nghẹt, đau đến mức hắn cảm thấy khó thở. Hắn vội vàng đứng dậy, cầm khăn giấy trên bàn rồi bước đến bên cạnh Lục Ngu, định lau nước mắt cho cậu.
Lục Ngu cũng đứng lên tránh tay hắn, rồi tự dùng tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
"Anh không muốn nắm tay em nữa, cũng không đến nhà tìm em chơi, mỗi lần đều là em đến tìm anh..."
"Giờ anh cũng không cho em ngủ cùng nữa, anh đã sớm bắt đầu tránh né em rồi. Lần trước em đến tìm anh, chú quản gia bảo anh không có nhà, nhưng em rõ ràng đợi cả buổi sáng ngoài cổng mà không thấy anh đi đâu cả!"
"Nếu Giản ca ghét em thì cứ nói thẳng ra... đừng để em giống như một đứa ngốc, suốt ngày nghi ngờ bản thân có làm gì sai khiến anh giận... Em muốn xin lỗi anh nhưng anh lại không chịu nói chuyện với em... Anh luôn nói mình bận học, nhưng đến cả chút thời gian để nói chuyện với em cũng không có sao?"
"Em biết tính em không tốt, lại còn hay quấn lấy anh, anh ghét em chỉ là chuyện sớm muộn thôi..." Lục Ngu càng nói càng xúc động, nước mắt không ngừng tuôn rơi, căn bản không thể kiềm lại, khóc đến mức khuôn mặt đỏ ửng, vành mắt cũng đỏ hồng, lông mi ướt nhẹp dính vào nhau, mồ hôi và nước mắt lấm tấm bám vào tóc mái, trông thật đáng thương.
Cậu còn chưa nói hết thì đã bị một cái ôm lạnh lẽo mà đầy kìm nén kéo vào lòng.
Giọng Tống Giản Lễ tràn ngập áy náy vang lên từ đỉnh đầu: "Xin lỗi Tang Tang, là anh sai rồi..."
"Anh chưa từng ghét Tang Tang." Tống Giản Lễ nghiêm túc nói, sau đó lại nén giọng, đau khổ nói: "Người anh ghét là chính mình."
"Anh không nên né tránh em, cũng không nên lơ em đi. Anh chỉ là... chỉ là có quá nhiều chuyện chưa nghĩ thông." Chỉ riêng việc phải đối diện với đoạn tình cảm không thể nói ra khỏi miệng này cũng đủ khiến hắn choáng váng tại chỗ một thời gian dài.
Tống Giản Lễ thở dài một hơi, cảm nhận được vết ướt trên ngực do nước mắt thấm qua, Lục Ngu vẫn còn đang khóc, vài câu vừa rồi rõ ràng không dỗ được cậu.
Tính cách Lục Ngu thường ngày rất mềm mỏng, cũng không dễ tức giận với người khác, nhưng chính kiểu người mềm mỏng này, một khi đã chấp niệm điều gì, nếu chưa làm rõ thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Tống Giản Lễ rất hiểu điều đó.
Chỉ là lần này, hiếm khi thấy Lục Ngu không truy cứu đến cùng. Cậu khóc chán chê rồi mới ngẩng đầu từ lòng Tống Giản Lễ lên, sau đó nhỏ giọng nói: "Anh có bí mật, em cũng có bí mật, nhưng em chưa bao giờ vì những bí mật đó mà làm tổn thương người bên cạnh. Lần này anh thật sự quá đáng lắm!"
Nghe ngữ khí dường như không còn tức giận, Tống Giản Lễ âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Ừm, xin lỗi, là anh sai."
"Nhưng mà..." Tống Giản Lễ vẫn phải nói ra điều cần nói: "Nhưng mà Tang Tang lớn rồi, thật sự không thể ngủ cùng anh nữa."
"Nếu chỉ là không ngủ cùng thì đương nhiên được, nhưng anh không được lơ em, sau này vẫn phải đến nhà em chơi." Lục Ngu không còn khóc nữa, giọng nói cũng mang theo chút tự tin, giống như đang trách móc Tống Giản Lễ.
Tống Giản Lễ gật đầu đồng ý.
Không sao cả.
Tang Tang không biết gì hết, vậy thì sao hắn lại phải làm ra những chuyện tổn thương cậu chỉ vì muốn né tránh cảm xúc của chính mình? Thôi, cứ chờ một thời gian nữa vậy.
Chờ đến khi Lục Ngu gặp được người mà cậu thích, có lẽ hắn sẽ thật sự buông được mối tình này. Vừa lau nước mắt cho Lục Ngu, Tống Giản Lễ vừa nghĩ.
——
Về sau nữa là lúc Lục Ngu lên lớp 12.
Sau lễ khai giảng lớp 12, Lục Ngu hoàn toàn trở thành học sinh cuối cấp.
Cậu và Tống Giản Lễ từ năm lớp 10 đã không học cùng lớp, thành tích của Tống Giản Lễ cao hơn cậu một chút, tuy khoảng cách không lớn, nhưng cũng đủ để tạo nên một khoảng cách như cách nhau vài trường học.
Lục Ngu nhìn điểm kiểm tra hàng tháng của mình và Tống Giản Lễ, quyết tâm phải đuổi kịp, nhưng con đường đó không hề suôn sẻ, luôn có rất nhiều chuyện xảy ra khiến cậu bị phân tâm.
Ví dụ như hôm nay, cậu nghe bạn cùng bàn nói rằng Tống Giản Lễ và Ôn Từ vừa từ văn phòng trở về cùng nhau. Hai người đó đều tham gia cuộc thi viết văn cấp thành phố, đều là những học bá của khối.
Lục Ngu không cảm thấy có gì, dù sao Tống Giản Lễ cũng đã tham gia rất nhiều cuộc thi như vậy.
Nhưng câu tiếp theo của bạn cùng bàn lại khiến cậu khựng lại: "Hơn nữa nghe nói Ôn Từ hình như thích con trai đấy, có người từng thấy cậu ta dắt tay một nam sinh về nhà."
"Tớ với anh trai hồi trước cũng từng dắt tay nhau mà." Lục Ngu nói như vậy, nhưng tay thì buông cây bút xuống.
Bạn cùng bàn hỏi: "Hai người thân quá hóa dại rồi hả?"
Lục Ngu lập tức lắc đầu: "Tất nhiên là không."
"Thế thì đúng rồi, Ôn Từ người ta từng công khai có bạn trai đấy, chỉ là sau đó chê người yêu học dở nên chia tay. Tống Giản Lễ thì học giỏi, lại đẹp trai, không biết chừng Ôn Từ có thích Tống Giản Lễ thật."
Bạn cùng bàn tỏ vẻ hóng chuyện vô cùng.
Tâm trạng Lục Ngu ngay lập tức tụt xuống.
"Tống Giản Lễ sẽ không thích cậu ta đâu." Lục Ngu theo bản năng nói.
Bạn cùng bàn: "Sao cậu biết? Chẳng lẽ Tống Giản Lễ có người thích rồi? Hoặc là cậu ấy chỉ thích con gái? Nếu rơi vào hai trường hợp này thì nghe còn hợp lý. Nhưng mà phải nói thật, Ôn Từ đúng là khá xinh."
Bạn cùng bàn tiện thể khen Ôn Từ một câu.
"Dù sao thì anh ấy cũng sẽ không thích Ôn Từ..." ... phải không?
Lục Ngu thì thầm trong lòng, không chắc chắn lắm.
Thật không công bằng. Tống Giản Lễ biết kiểu người mà cậu thích, vậy mà chưa bao giờ nói cho cậu biết hắn thích người như thế nào.
Trong lòng Lục Ngu vừa mới dâng lên chút chua xót thì sực nhận ra — khoan đã? Sao cậu lại cảm thấy buồn như vậy?
Cậu kéo tay bạn cùng bàn, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Mục, tớ có một người bạn, thật đó, chỉ là một người bạn thôi nhé..."
Tác giả có lời muốn nói: Yêu các cậu nhiều.