• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ba ba." Lục Ngu nhìn thấy Lục Ứng Lâm thì nước mắt càng lăn dài không dứt. Đây là lần đầu tiên Lục Ứng Lâm đi công tác xa lâu đến vậy. Hôm nay ông lặng lẽ trở về là muốn tạo bất ngờ cho cả nhà, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện bất trắc với Lục Ngu như thế này.

Lục Ứng Lâm cúp máy, đưa điện thoại trả lại cho giáo viên chủ nhiệm rồi dùng ánh mắt chăm chú nhìn đứa trẻ một cái trước khi đi tới bên giường, xoa đầu Lục Ngu, giọng dịu dàng: "Con ngoan, ba đã về rồi."

Vu Trúc Y cũng không kiềm được nước mắt. Chỉ cần nhìn thấy băng vải quấn trên đầu Lục Ngu là lòng bà lại đau nhói, chỉ mong bản thân có thể thay con chịu đựng vết thương ấy gấp trăm lần.

Từ khi sinh ra, Lục Ngu chưa từng phải chịu tổn thương hay tủi thân như thế này. Khi còn mang thai Lục Ngu, hai vợ chồng từng đi xem một vị thầy, người đó nói rằng đứa bé sinh ra có thể mang thể chất yếu ớt, hay đau ốm. Lời nói ấy khiến Lục Ứng Lâm sợ đến mức quỳ lạy từ chân núi lên đến miếu Quan Âm trên đỉnh núi, chỉ mong cầu được một tấm ngọc bình an cho con. Đến nay, miếng ngọc Quan Âm đó vẫn luôn được đeo trên cổ Lục Ngu.

Họ chưa từng mong muốn Lục Ngu phải tài giỏi hay bản lĩnh gì như những đứa trẻ khác, chỉ cần con được bình an suốt đời, không bệnh tật, không tai họa là đủ rồi. Nhưng giờ đây chỉ cần nghĩ đến vết sẹo trên đầu Lục Ngu, Vu Trúc Y lại thấy tim đập dồn dập, lo sợ không nguôi.

Nếu lỡ chẳng may bị thương đến mắt thì sao? Nếu lỡ đâm trúng vật sắc nhọn hơn thì thế nào? Bà không dám nghĩ thêm nữa, nước mắt cứ thế trào ra.

"Em à, chuyện này anh sẽ xử lý. Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không tha cho bọn họ." Lục Ứng Lâm nắm lấy tay Vu Trúc Y, bà thuận thế tựa vào lòng chồng mà khóc nức nở.

Lục Ngu vội nắm lấy tay Vu Trúc Y, an ủi rằng mình không sao.

Bảo mẹ đừng khóc nữa.

Lục Ngu hiểu chuyện đến mức khiến người ta xót xa.

Chưa đến nửa tiếng sau, Lý Bất Minh dẫn theo Lý Thuật và vợ cùng đến bệnh viện. Họ mang theo trái cây đắt tiền và sữa, Lý Bất Minh lập tức bước lên muốn bắt tay với Lục Ứng Lâm, khom lưng xin lỗi liên tục, nhưng Lục Ứng Lâm làm như không thấy bàn tay đưa ra của ông ta.

Vu Trúc Y lập tức hất rơi hộp trái cây và sữa xuống đất, rồi đứng lên nói với Lục Ứng Lâm: "Chúng ta ra ngoài giải quyết, đừng làm phiền Tang Tang nghỉ ngơi."

Lục Ứng Lâm gật đầu đồng ý rồi bước ra khỏi phòng trước. Lý Bất Minh liếc mắt cảnh cáo Lý Thuật với vẻ mặt lo lắng, rồi cũng đi theo ra ngoài. Thầy giáo chủ nhiệm cũng rời phòng sau đó.

Nhưng Lý Thuật và mẹ nó vẫn chưa rời đi. Mẹ Lý Thuật kéo tay con trai bước lại gần giường bệnh, bà ta ấn nhẹ vào gáy khiến nó phải cúi đầu xin lỗi, sau đó cũng cúi người thật sâu, nói với Lục Ngu đang nằm trên giường: "Xin lỗi con, Lục Ngu, Lý Thuật tính tình bướng bỉnh, nhưng thật sự nó không cố ý..."

"Ra ngoài." Vu Trúc Y quay đầu lại, trừng mắt nhìn hai mẹ con một cái.

Lý Thuật đã bị cảnh tượng này làm cho choáng váng. Trên đường tới đây, Lý Bất Minh đã mắng nó đến nơi đến chốn, giờ nhìn thấy Lục Ngu nằm trên giường, nó mới nhận ra vấn đề nghiêm trọng đến mức nào.

Mẹ nó còn định nói thêm gì đó, nhưng Vu Trúc Y lại nhấn mạnh lần nữa: "Tôi nói là ra ngoài."

Cửa phòng khẽ vang lên một tiếng, phòng bệnh giờ không còn ai ngoài.

Chỉ còn lại tiếng nước nhỏ tí tách vang lên.

Trên áo Tống Giản Lễ vẫn còn dính vết máu của Lục Ngu. Trên lớp áo màu nhạt, vết máu như nở ra một đóa hoa quỷ dị.

"Anh ơi, xin lỗi, có phải anh cũng bị hoảng sợ rồi không?" Lục Ngu chưa từng thấy vết thương của mình, nhưng cậu cảm nhận được. Nhìn thấy nhiều máu chảy ra dính cả lên người Tống Giản Lễ, trong lòng cậu cảm thấy có lỗi.

Tống Giản Lễ lắc đầu, ánh mắt vẫn dừng ở vết thương nơi thái dương của Lục Ngu.

Lục Ngu nắm lấy tay hắn, nói: "Lúc mới bị thì đau lắm, giờ thì đỡ hơn rồi, vẫn còn hơi đau nhưng anh đừng lo cho em. Nó sẽ sớm khỏi thôi, đúng không?"

"Ừ, rất nhanh thôi sẽ khỏi." Sắc mặt Tống Giản Lễ vẫn không mấy khá lên.

Hắn cảm thấy là do mình sai, không nên xuống trễ như vậy để tìm Lục Ngu, cũng không nên tách lớp với Lục Ngu...

Lục Ngu cúi đầu nhìn vào mắt Tống Giản Lễ, quả nhiên thấy ánh mắt hắn loé nước, vội cúi người ôm lấy Tống Giản Lễ, sau đó hôn một cái lên mặt hắn: "Anh ơi, anh đừng buồn nữa."

"Thật sự không sao đâu mà." Lục Ngu lại hôn thêm một cái lên má.

Tống Giản Lễ thở phào nhẹ nhõm, trước kia mỗi lần Lục Ngu muốn thân thiết với hắn, hắn đều từ chối. Nhưng thực ra trong lòng hắn rất không nỡ từ chối. Giờ Lục Ngu bị thương, lại là người chủ động đến gần, thì hắn càng không nỡ đẩy ra.

Hắn chỉ khẽ hỏi bằng một giọng hơi nghẹn: "Em dỗ người khác cũng như vậy sao?"

"Không có đâu, em chỉ thơm thơm anh thôi." Lục Ngu thấy sắc mặt Tống Giản Lễ đã dịu đi một chút, tâm trạng của cậu cũng tốt hơn.

Tống Giản Lễ hỏi: "Trước đây em luôn không kể với anh chuyện trong lớp, giờ có thể nói được chưa?"

Lục Ngu bĩu môi, vẻ mặt có chút buồn: "Cũng chẳng có gì hay ho. Trong lớp ngày nào cũng ồn ào, em thấy thầy cô cũng chẳng nghiêm túc giảng dạy. Còn có cái người Lý Thuật kia, thật đáng ghét. Thực ra em không vui chút nào, nhưng em không muốn để anh với mẹ biết, vì sợ mọi người lo rồi cũng không vui theo."

"Tang Tang vui thì bọn anh mới vui được." Tống Giản Lễ nói.

Lục Ngu mới học lớp 5, nhưng cũng đã xem không ít phim truyền hình và truyện, cậu cảm thấy câu nói của Tống Giản Lễ nghe cứ như là lời tỏ tình, nên sau khi nghe xong tim cậu đập hơi lạ một chút.

Nhưng cậu nghĩ chắc là Tống Giản Lễ không có ý gì khác.

Để xua đi sự ngại ngùng, Lục Ngu chuyển đề tài nói là mình muốn ăn táo.

Vì vậy, Tống Giản Lễ cầm dao gọt hoa quả ra gọt vỏ cho cậu, còn Lục Ngu thì nghiêm túc nhìn từng động tác của hắn.

...

Cùng lúc đó, bên ngoài.

"Chuyện này không thể chỉ xin lỗi là xong, từ đầu đến cuối các người chưa từng có thái độ nghiêm túc. Nếu người bị thương không phải là con trai tôi, các người dám chắc đã coi trọng chuyện này như vậy không?" Lục Ứng Lâm nói.

"Tóm lại, từ nay trở đi, tất cả các hợp tác giữa các người và Lục gia sẽ bị chấm dứt. Nếu các người vẫn muốn tiếp tục làm ăn ở thành phố Lâm Khải này, thì hãy để con trai các người ra mặt, trước toàn thể lớp học xin lỗi Lục Ngu và xin lỗi tất cả các bạn đã từng bị nó bắt nạt!"

Giọng Lục Ứng Lâm cực kỳ cứng rắn, thể hiện rõ lập trường không thể thương lượng. Lý Bất Minh biết mình sai, vẫn cúi đầu khép nép cầu xin Lục Ứng Lâm cho họ một cơ hội. Nhưng rất rõ ràng, Lục Ngu là máu mủ của ông.

Đụng đến Lục Ngu, thì có là ông trời xuống cũng không thoát được một trận lột da.

Ai cũng biết Lục Ứng Lâm chỉ có một đứa con trai duy nhất, từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng. Vì lo lắng con bị kẻ thù làm ăn trên thương trường của mình trả thù, ngay cả ở trường học cũng không công khai thân phận của Lục Ngu là con mình. Chính vì muốn bảo vệ con, mà ông mới che giấu như vậy, nhưng điều đó lại tạo cơ hội để người khác bắt nạt Lục Ngu.

Camera lớp học đã ghi lại hết, nhà Lý Thuật dù có cãi cũng không thể chối được.

Vu Trúc Y nói: "Bình thường đã quen bắt nạt bạn học, các người nghĩ mình dạy con giỏi lắm sao? Hôm nay nếu không phải là con tôi bị bắt nạt, đổi lại là con nhà khác, chắc gì các người đã không lấy tiền bịt miệng?"

Những gì Vu Trúc Y nói không sai. Nếu đổi là học sinh bình thường, thì có lẽ Lý Bất Minh chưa cần ra mặt, mà giáo viên chủ nhiệm đã giúp họ bao che xong hết rồi.

May mà lần này đụng nhầm Lục gia, cuối cùng chuyện bẩn thỉu này cũng được phơi bày.

Chuyện xảy ra sau tuần học thứ hai, Lục Ngu nghỉ ngơi ở nhà một thời gian rồi mới quay lại trường.

Hôm đó, Lý Thuật đứng trên bục giảng xin lỗi Lục Ngu, cũng xin lỗi cả lớp. Sau tiết học thứ hai, nó bị chuyển lớp. Không chỉ vậy, giáo viên chủ nhiệm cũng bị thay thế, đổi thành một cô chủ nhiệm nhẹ nhàng và quan tâm học sinh hơn.

Ngay tiết học đầu tiên, cô giáo mới đã sắp xếp lại chỗ ngồi, để những bạn nữ nhỏ con ngồi lên hàng trước, rồi lập ra nội quy mới cho lớp. Những bạn được làm cán bộ lớp nhờ có quan hệ cũng bị bãi nhiệm, sau đó lớp tự bầu lại cán bộ mới.

Cả tiết học đó, lớp học trông như được thay máu.

Tan học, các bạn trong lớp lập tức ùa đến bên Lục Ngu, ai cũng hỏi thăm tình hình của cậu. Vết thương thì đã không còn đau, nhưng để hết sẹo hoàn toàn thì vẫn cần thời gian và phải đi bệnh viện điều trị đều đặn.

Phải mất ít nhất hơn hai tháng thì mới khỏi hẳn.

"Tớ không sao nữa rồi, mọi người nhìn xem tớ còn mập lên đây này. Anh tớ ngày nào cũng mang bánh kem cho tớ ăn, bây giờ tớ chẳng thấy đau gì hết!" Lục Ngu thử giơ tay làm động tác khoe cơ bắp, dù tay cậu chỉ toàn là thịt trắng trẻo, nhưng các bạn cũng yên tâm phần nào.

Bạn cùng bàn tặng cho cậu một quả táo: "Lục Ngu, đây là quả táo to nhất nhà tớ chọn riêng cho cậu, ăn vào nhất định sẽ mau khỏe lại."

"Còn tớ mang theo khoai tây chiên nè!"

"Tớ có cả que cay!" Bạn nam ngồi bàn trước lôi ra một gói que cay.

......

Rất nhanh bàn học và hộc bàn của Lục Ngu đã bị nhét đầy đồ ăn vặt. Cậu ngạc nhiên và vui mừng, nói: "Cảm ơn mọi người! Ngày mai tớ sẽ mang bánh kem nhỏ cho các cậu ăn, là dì ở nhà làm đó, ngon lắm luôn!"

"Vậy tớ muốn ăn vị dâu tây."

"Tớ muốn vị sầu riêng, nhưng mà tớ cũng muốn ăn vị dưa hấu nữa..."

"Vậy thì ăn hai cái đi!" Lục Ngu rất hào phóng, giơ tay ra làm dấu số hai.

Trong lớp giờ đã không còn đứa học sinh quậy phá hay giáo viên chủ nhiệm vô trách nhiệm nữa, không khí học tập lập tức thay đổi hẳn. Đây là lần đầu tiên kể từ khi vào lớp này, Lục Ngu cảm thấy việc đi học thật thú vị.

Tan học, Lục Ngu đeo chiếc cặp nặng trĩu toàn đồ ăn vặt ra khỏi lớp. Tống Giản Lễ đã đợi sẵn ở cửa, thấy Lục Ngu ôm cả đống đồ, còn mang balo sau lưng, hắn hơi trầm ngâm rồi đi tới lấy số đồ ăn vặt trên tay Lục Ngu cho vào balo của mình.

Sau đó, hắn còn định lấy luôn cặp của Lục Ngu đeo giúp, nhưng bị cậu từ chối: "Không nặng đâu! Em tự đeo được mà."

Tống Giản Lễ cuối cùng cũng hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Em tan học có đi siêu thị à?"

Lục Ngu lắc đầu: "Không có! Đống này đều là bạn trong lớp tặng em."

"Em cũng có nhiều bạn trong lớp thế à?" Giọng Tống Giản Lễ nghe có chút ghen tuông, nhưng Lục Ngu ngây ngô, hoàn toàn không hiểu ý đó.

Cậu còn vui vẻ đáp: "Đúng rồi đúng rồi, ai cũng thích em hết!"

Tống Giản Lễ nhìn cậu với vẻ khó tả, rồi đột ngột bước nhanh hơn. Lục Ngu phải lật đật bước theo, vừa chạy vừa than: "Anh đi nhanh quá!"

"Em có thể đi chung với mấy người bạn đó mà." Tống Giản Lễ không quay đầu lại, nhưng quả thật hắn đã bước chậm hơn. Lục Ngu nhanh chóng bắt kịp, vừa thở hổn hển vừa nói: "Nhưng mà anh ơi, ngày nào tan học em cũng đi với anh mà! Giờ anh bắt em đi với ai đây?"

Vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ của cậu trông chẳng khác gì đang thật sự cân nhắc nên chọn ai đi cùng về.

Tống Giản Lễ tức đến đứng khựng lại, quay đầu nhìn đôi mắt to ngây thơ của Lục Ngu, nhưng lại không giận nổi. Cuối cùng chỉ tự tức mình rồi nói: "Từ giờ tan học chỉ được đi với anh."

"Dạ, em chỉ đi với anh!" Lục Ngu vừa tung tăng chạy theo Tống Giản Lễ, vừa cười tươi như hoa, giọng nói trong trẻo vui vẻ, hoàn toàn không nhìn ra là ai kia đang bực bội.

Tống Giản Lễ chỉ biết âm thầm ghi hận trong lòng.

 

Tác giả có lời muốn nói:

Âm thầm ghi hận, sau này sẽ tìm cách đòi lại.

Truyện này thuộc nhánh if tuyến, định viết kiểu "siêu xe" luôn, sẽ kết nhanh. Mai là giai đoạn Lục Ngu học cấp 3, lúc đó cậu sẽ nhận ra mình thích Giản ca, sau đó âm thầm ghen tuông rồi thì... À mà nói chung là có cảnh "siêu xe", vì là phiên bản ngoài lề nên mình sẽ để Lục Ngu chủ động với Giản ca (kể cả về mặt thể xác). Bạn nào không thích thì có thể chờ mình quay lại bổ sung vào bản chính văn nhé.

Mình sẽ báo trước khi đăng phần mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK