Ngày thứ hai Lục Ngu đi trung tâm thương mại gần đó dạo một vòng, mua một ít quà về, Tống Giản Lễ hôm nay nghỉ phép ở nhà, số lần nhắn tin rõ ràng nhiều hơn hẳn.
Thoạt nhìn không có gì khác thường, Lục Ngu lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Buổi chiều lúc làm thủ tục lên máy bay Lục Ngu báo cho Tống Giản Lễ một tiếng, Tống Giản Lễ gửi tin nhắn thoại dặn cậu chú ý an toàn.
Giọng nói có chút khàn khàn, mơ hồ.
"Giản ca, em về đến nhà chắc có chút muộn, anh có thể ngủ sớm một chút." Lục Ngu vừa trả lời tin nhắn vừa kéo vali hành lý đi về phía cửa kiểm tra an ninh.
Một lúc lâu sau Tống Giản Lễ mới gõ chữ trả lời hắn: 【Phải đợi em】
Lục Ngu bất đắc dĩ cười, nhắn tin nói mình sắp lên máy bay, xuống máy bay sẽ trả lời hắn, Tống Giản Lễ không trả lời tin nhắn.
Dường như đang bận.
Nhưng lúc đó Lục Ngu sắp lên máy bay, nhiều lời hơn cũng không kịp hỏi ra.
---
Thành phố C tuyết đã ngừng rơi hai ngày trước, bây giờ tuyết tan, gió thổi vào mặt giống như dao nhỏ cứa vậy.
Người đến đón Lục Ngu là tài xế của gia đình, không thấy Tống Giản Lễ, Lục Ngu lập tức hỏi: "Giản ca đâu rồi ạ?"
Chưa đợi tài xế nói chuyện, Tống Giản Lễ đã gọi đến di động của Lục Ngu, vì thế Lục Ngu giơ tay ra hiệu tài xế lái xe, cậu nghe điện thoại.
"Giản ca, anh đang bận sao?" Tống Giản Lễ hiếm khi gọi WeChat cho cậu mà không phải gọi video, Lục Ngu theo bản năng cho rằng bên Tống Giản Lễ có người ngoài.
Không ngờ Tống Giản Lễ qua hơn nửa phút mới dùng hơi thở không trọn vẹn đáp: "Tang Tang......"
Hắn nghẹn ngào một chút, tiếp tục nói: "Bảo bối......"
Lục Ngu sững sờ, từ môi trường yên tĩnh bên Tống Giản Lễ phân biệt ra hắn hiện tại hẳn là một mình: "Giản ca, kỳ ph.át tì.nh đến sớm sao?"
Cậu đã đoán ra nguyên nhân.
Tống Giản Lễ dùng giọng mũi đáp lại Lục Ngu một tiếng, lại tiếp tục nói: "Tang Tang, anh không sao, em về chú ý an toàn."
Giọng nói đều đang run rẩy.
Lục Ngu: "Chuyện khi nào? Tối qua sao?"
"Là nửa đêm......" Giọng Tống Giản Lễ nghe giống như nhận lỗi vậy: "Anh đã tiêm thuốc ức chế rồi, có thể chống được đến khi em về."
Rõ ràng giọng nói đều đang run rẩy, còn có thể gạt bỏ lý trí để an ủi Lục Ngu, Lục Ngu nắm chặt điện thoại hơn một chút, cậu tránh ống nghe nói chuyện với tài xế hàng ghế trước: "Chú Mã, chú lái nhanh lên."
"Không cần đâu, Tang Tang, chú ý an toàn." Tống Giản Lễ vẫn nghe thấy lời Lục Ngu.
Lục Ngu không trả lời câu này của hắn: "Bên công ty đã nói chuyện chưa?"
"Chưa kịp......" Tống Giản Lễ ôm chiếc áo ngủ bên người vào lòng, tại sao mới đi mấy ngày đã không còn chút mùi nào? Tại sao? Hắn nghĩ không thông, Alpha trong kỳ ph.át tì.nh tâm lý rất yếu ớt, cảm giác an toàn cũng cực thấp, Lục Ngu không ở bên cạnh hắn đã dễ dàng nghĩ miên man.
Lục Ngu nói được: "Em sắp về đến nhà rồi, anh đợi em, bây giờ em cúp điện thoại trước, em gọi điện thoại cho thư ký của anh dặn dò một chút công việc hai ngày sau."
Khi Tống Giản Lễ trong kỳ ph.át tì.nh, Lục Ngu sẽ thay hắn đưa ra rất nhiều quyết định, đôi khi công việc công ty quá cấp bách, Lục Ngu còn sẽ tranh thủ lúc Tống Giản Lễ ngủ đi đến công ty một chuyến, đương nhiên trở về lại phải bị người nào đó không có cảm giác an toàn ôm chặt lăn lộn.
Sau đó kỳ ph.át tì.nh qua đi, ở mép giường sẽ xuất hiện một "chú chó lớn" ngồi xổm với khuôn mặt đầy áy náy.
"Không, không cần, bảo bối, không cần cúp điện thoại." Tống Giản Lễ sốt ruột kêu.
Lục Ngu cũng đau lòng, sớm biết thế đã không đi thành phố A, cậu không nghĩ tới kỳ ph.át tì.nh luôn luôn chuẩn xác của Tống Giản Lễ, sẽ trùng hợp như vậy mà đến sớm sau khi cậu rời đi, cậu nhẹ giọng trấn an: "Rất nhanh thôi, em mười phút nữa là về đến nhà rồi."
"Anh đi tìm trong ngăn kéo tầng dưới cùng của tủ quần áo xem, em ở đó để một lọ nước hoa có mùi rất giống tin tức tố của em, hẳn là có thể chậm lại." Cậu trấn an Tống Giản Lễ.
Tống Giản Lễ đang cuộn mình trên giường nhìn về phía tủ quần áo, hắn hít hít mũi hỏi: "Mười phút sẽ về đến nhà sao?"
"Sẽ." Cùng lắm thì chậm hai ba phút, hẳn là sẽ không ảnh hưởng lớn lắm, trước mặt vẫn là phải ổn định cảm xúc của Tống Giản Lễ trước.
Lúc này Tống Giản Lễ mới nói được.
Lục Ngu thử hỏi: "Vậy em cúp điện thoại nhé?"
Tống Giản Lễ không còn đáp lại cậu.
Lục Ngu lúc này mới cắt đứt điện thoại, sau đó tìm đến thông tin liên hệ của thư ký Tống Giản Lễ, gọi điện thoại cho đối phương, nói rõ đại khái tình hình của Tống Giản Lễ, thư ký hỏi Tống Giản Lễ khi nào có thể trở lại, Lục Ngu nghĩ đến Tống Giản Lễ ngày thường đều là ba ngày, lần này cậu đi công tác quá lâu, coi như bồi thường Tống Giản Lễ, cho nên Lục Ngu nói bốn ngày.
Cậu đại khái dặn dò một chút công việc xong mới cắt đứt điện thoại của thư ký.
Lục Ngu là 12 phút sau mới về đến nhà, cậu dặn người giúp việc trong bốn ngày đều không cần đến biệt thự làm việc.
Dặn dò xong công việc trong biệt thự xong Lục Ngu mới buông hành lý lên lầu.
Đi đến cửa cầu thang tầng hai đã nghe thấy mùi trà đắng nhàn nhạt, phòng ngủ của bọn họ ở tầng 3, có thể thấy được ở trong phòng mùi tin tức tố của Tống Giản Lễ hẳn là nồng đậm đến mức nào.
Tim Lục Ngu bắt đầu đập nhanh hơn.
Càng đi đến gần phòng ngủ của hai người, mùi tin tức tố trà đắng càng nồng đậm, kỳ ph.át tì.nh của Lục Ngu vào đầu tháng, hơn nữa cậu đối với tin tức tố cảm giác không cao, chịu ảnh hưởng cũng nhỏ, cho nên vẫn có thể mặt không đổi sắc mà trở lại phòng.
Phòng chỉ sáng lên một ngọn đèn bàn mờ nhạt, cậu theo quán tính nhìn về phía giường, lộn xộn, có vài món quần áo của cậu, giống như bị nước ngâm qua, sắc mặt Lục Ngu ửng hồng.
"Giản ca?" Cậu gọi một tiếng trong phòng, cậu theo mùi mà tìm tới, phòng có mùi đậm nhất thì chứng tỏ Tống Giản Lễ đang ở đó, Lục Ngu bằng mắt thường không thể thấy người, cậu sờ đến công tắc trên tường, "tách" một tiếng sau, phòng sáng chói mắt, Lục Ngu thấy cánh cửa tủ quần áo rộng mở.
Bên ngoài tủ quần áo là đống quần áo chất chồng lên nhau, không có một cái nào là của Lục Ngu, tất cả đều là của Tống Giản Lễ.
Nghĩ đến những lời mình nói trước khi cúp điện thoại, tim Lục Ngu đập thình thịch, bước nhanh đi đến trước tủ quần áo.
Dưới bóng tối, Tống Giản Lễ co mình trong tủ quần áo chật hẹp, không xa bên cạnh là chai nước hoa vỡ nát, mùi quế nồng đậm đến gay mũi, không dịu dàng như Lục Ngu tưởng tượng.
Bên cạnh Tống Giản Lễ toàn là quần áo của Lục Ngu, hắn đã chất đống đó bên người, trên người hắn còn mặc áo ngủ, nhưng bị mồ hôi làm ướt hơn nửa.
Lưng quần ngủ bị cởi ra kéo xuống một ít, trên đó để một chiếc qu.ần l.ót Lục Ngu đã mặc, ướt sũng.
Sắc mặt Tống Giản Lễ cũng đỏ bừng bất thường, trên mặt không biết là nước mắt hay mồ hôi, dính vào tóc mái, đồng tử lóe lên bọt nước.
Thấy Lục Ngu, mắt Tống Giản Lễ đầu tiên là sáng lên vài phần, ngay sau đó Tống Giản Lễ cụp mi mắt xuống, hốc mắt chảy ra nước mắt.
"Bảo bối...... Bảo bối." Tống Giản Lễ gần như bò đến chân Lục Ngu.
Lục Ngu bị mùi tin tức tố trà đắng nồng đậm hun đến chân mềm nhũn, tuyến thể bên sườn chân âm ỉ nóng lên, cậu sợ Tống Giản Lễ đụng phải mảnh vỡ chai nước hoa không xa bên cạnh.
Vì thế Lục Ngu vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy Tống Giản Lễ, ngay sau đó tin tức tố quế cũng bắt đầu lan tràn khắp phòng, cùng mùi hương trà đắng thoang thoảng giao hòa quấn quýt lấy nhau.
"Em về trễ, thật xin lỗi Giản ca." Lục Ngu đi hôn Tống Giản Lễ, tin tức tố quế rất nhanh bao trùm khoang mũi Tống Giản Lễ.
Tống Giản Lễ lắc đầu, bị tin tức tố dỗ đến an phận một chút, hắn nâng mặt Lục Ngu đi hôn đối phương, tay cũng bắt đầu không an phận, Lục Ngu vội vàng đi giữ chặt tay hắn: "Không được ở đây, lên giường đi anh."
Tống Giản Lễ nức nở một tiếng, lại bắt đầu ngắt quãng khụt khịt: "Em, em về trễ."
"Chậm ba phút." Giọng điệu thật sự đáng thương.
Bên ngoài là một nhân vật lớn ai cũng không dám đắc tội, giờ phút này trước mặt Lục Ngu lại giống một đứa trẻ vô tư lại tích cực.
Lục Ngu tự biết mình đuối lý, cậu đã quên kỳ ph.át tì.nh Tống Giản Lễ không chỉ mẫn cảm mà còn so đo, không nên hứa loại hứa hẹn kiên định này, cho nên Lục Ngu lấy lòng hôn hôn Tống Giản Lễ, bao phủ tay cậu lên: "Vậy trước tiên ra ngoài một chút được không, có phải anh đã nhịn lâu quá rồi không."
Tay hắn nhẹ nhàng cử động, Tống Giản Lễ kêu lên một tiếng, tay ôm Lục Ngu hơi hơi run rẩy, hắn kéo lấy cổ tay Lục Ngu: "Không cần, sinh cho anh một đứa con được không?"
Lục Ngu sờ mặt hắn, đẩy tóc chắn mắt hắn ra: "Em sinh không được mà, anh rất muốn con sao?"
Gia đình thật sự của cậu không tốt, nhiều bệnh từ nhỏ không dứt, không thể mang thai, Tống Giản Lễ vẫn luôn biết, hắn cũng chưa từng để tâm quá, bởi vì hắn vẫn luôn cảm thấy không ai quấy rầy thế giới hai người họ mới tốt.
Họ đã lâu không đề cập đến chuyện con cái, hiện tại Tống Giản Lễ đột nhiên nhắc đến, người buồn lòng nghĩ nhiều lại là Lục Ngu.
Tống Giản Lễ bị hơi nóng của kỳ ph.át tì.nh hành hạ đến đầu óc hoàn toàn không thanh tỉnh, căn bản không biết mình nói gì, trong nhà không có mùi Lục Ngu, lọ nước hoa kia cũng căn bản không phải mùi Lục Ngu, hiện tại Lục Ngu ở trong lòng hắn, đầu óc hắn chỉ có chiếm hữu đối phương.
Cho nên Tống Giản Lễ không trả lời lời nói, hắn ngang nhiên bế Lục Ngu lên đặt lên giường, Lục Ngu vừa mới bình tĩnh lại, Tống Giản Lễ đã cởi áo trên đè ép xuống.
Tống Giản Lễ chưa từng lơ là việc rèn luyện, hắn không biết từ đâu nghe nói, nếu muốn nắm giữ trái tim một Omega, nhất định phải có thân hình vạm vỡ cùng thể lực khác hẳn với người thường.
Lục Ngu chính là loại người bị hại bởi lời đồn này.
Đương nhiên cũng không hoàn toàn là, ví dụ như lúc Lục Ngu trong kỳ ph.át tì.nh, thể lực Tống Giản Lễ luyện ra đặc biệt hữu dụng, hơn nữa dáng người Tống Giản Lễ thật sự rất đẹp mắt, cơ ngực vạm vỡ, cơ bụng rõ ràng, đường nhân ngư từ eo kéo dài đến lưng quần, đương nhiên hiện tại là không thể thấy, từ khi cậu trở về nhìn thấy Tống Giản Lễ ánh mắt đầu tiên, chỗ đó vẫn luôn lộ ra bên ngoài, nhô lên rất cao.
Cậu quay đầu đi, mặc kệ Tống Giản Lễ cởi quần áo cho mình, rất nhanh hai người đã không còn gì trên người.
Tống Giản Lễ cúi đầu hôn cậu, vừa vội lại hung dữ, không cho Lục Ngu cơ hội thở d.ốc, khóe mắt người trong lòng tràn ra nước mắt si.nh lý.
"Anh rất nhớ em, anh rất nhớ em......" Tống Giản Lễ lẩm bẩm bên tai cậu.
Tin tức tố dụ dỗ đi nốt lý trí còn sót lại của Lục Ngu.
Lục Ngu khẽ thở d.ốc một tiếng nói em cũng vậy.
......
Giường lung lay suốt một đêm.
Nước chảy róc rách, khắp phòng đều là cảnh xuân vô hạn.
Tin tức tố dụ dỗ lẫn nhau.
Lục Ngu không nhớ rõ mình đã ngủ như thế nào, nhưng khi tỉnh lại Tống Giản Lễ lại bắt đầu.
Ngoài cửa sổ truyền vào tiếng chim hót, cành cây rung động làm rơi xuống tuyết vụn, ánh sáng xuyên qua rèm cửa chiếu vào, ít nhất cũng là buổi trưa rồi.
Lục Ngu chịu không nổi, cậu nâng cánh tay bủn rủn, vô lực xô đẩy người trên người cậu, mấp máy môi muốn bảo Tống Giản Lễ nghỉ ngơi một lát, phát ra tiếng lại là những âm không thành câu.
Thấy Lục Ngu tỉnh, động tác của Tống Giản Lễ lập tức không thu liễm nữa.
Lục Ngu khóc cũng khóc không ra......
Rất lâu sau, Tống Giản Lễ phát ra một tiếng thở d.ốc trầm thấp, lưng cũng bị để lại một vết cào.
"Đói bụng không?" Tống Giản Lễ tỉnh táo hơn nhiều, cậu cũng không biết Tống Giản Lễ nói gì, chỉ vô lực lắc đầu.
Tống Giản Lễ thờ ơ, hắn cúi người xuống hôn Lục Ngu: "Anh gọi cơm hộp rồi, uống chút cháo được không?"
Một buổi tối lăn lộn, Lục Ngu đích xác đói bụng, cậu gian nan gật đầu, Tống Giản Lễ lúc này mới buông Lục Ngu ra.
Lục Ngu nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng tính toán thời gian, còn ba ngày nữa......
Dứt khoát ngất xỉu đi thôi.
Như là nhìn ra ý nghĩ của Lục Ngu, Tống Giản Lễ cúi người hôn cậu: "Ngất đi thì làm tỉnh lại."
"Anh thật quá đáng." Giọng Lục Ngu đã khàn đi.
"Ai bảo em bỏ mặc anh lâu như vậy." Tống Giản Lễ ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là xé hai tờ giấy ướt lau những vết nước trên người Lục Ngu.
Lục Ngu mở bừng mắt: "Em đi công tác mà, anh đồng ý rồi mà."
"Dù sao ăn cơm xong lại tiếp tục." Tống Giản Lễ bắt đầu giở trò vô lại, vừa đến kỳ ph.át tì.nh là cứ như vậy, lựa chọn lờ đi sự việc.
Lục Ngu cũng quen rồi, nhưng nghe Tống Giản Lễ còn muốn tiếp tục, cậu kéo lại tay Tống Giản Lễ: "Giản ca, buổi tối được không?"
"Cho em nghỉ ngơi một chút." Lục Ngu gần như cầu xin nói.
Tống Giản Lễ vớt người vào lòng, cho cậu khoác một chiếc chăn lông lên người, sau đó vừa cọ xát vừa đi ra khỏi phòng: "Là anh đang động, em vẫn luôn nghỉ ngơi mà."
Chân Lục Ngu lại bắt đầu run rẩy.
Cậu không lời nào để nói.
Sau khi ăn xong, Tống Giản Lễ ôm cậu ở trên bàn cơm mà tiếp tục, khắp tầng một cũng không thoát khỏi......
.........
Sáu ngày sau ——
Lục Ngu gian nan lật người, bị cơn đau nhức ở eo làm đau tỉnh, cậu hiện tại toàn thân sạch sẽ sảng khoái, hẳn là đã được rửa sạch sẽ rồi.
Cậu mở to mắt, đập vào mắt lại là Tống Giản Lễ đang quỳ gối mép giường.
Lục Ngu khẽ ngửi một chút, mùi trà đắng đã nhạt đi.
Kỳ ph.át tì.nh của Tống Giản Lễ đã qua rồi.
Hắn trước kia cũng như vậy, nhưng chưa từng phải quỳ "thỉnh tội" đến mức này, cho dù chính hắn áy náy đến chết đi sống lại, Lục Ngu cũng sẽ không để hắn như vậy.
Cho nên thấy Tống Giản Lễ quỳ gối mép giường, Lục Ngu lập tức ngồi thẳng người, nhưng eo và bụng dưới cậu giống như không có tri giác, Lục Ngu thiếu chút nữa một lần nữa nằm trở lại, là Tống Giản Lễ tay mắt lanh lẹ đỡ cậu.
"Bảo bối, không sao chứ?" Hắn quan tâm một câu.
Lục Ngu túm tay hắn: "Không sao đâu Giản ca, em nguyện ý mà, mau đứng lên, sao lại quỳ vậy?"
Tống Giản Lễ hít hít mũi, hốc mắt lập tức đỏ hoe như là lại muốn khóc, trái tim Lục Ngu run rẩy, không phải kỳ ph.át tì.nh vẫn chưa qua đó chứ?
Tống Giản Lễ giải thích: "Đêm đó em về, anh đã nói những lời đáng chết."
"Anh không phải muốn con, anh cũng không phải nói em không sinh được con của chúng ta thì sao, đêm đó anh quá sợ hãi, em vẫn luôn không về nhà, anh cứ cảm thấy em không cần anh, anh rõ ràng biết em đi công tác, nhưng anh chính là nhịn không được nghĩ em có phải không cần anh không, anh nghĩ có phải có con, em sẽ không bao giờ không cần anh không......" Kỳ ph.át tì.nh của Tống Giản Lễ đã qua, đầu óc cũng trở nên thanh tỉnh.
Kỳ ph.át tì.nh trước kia hắn cũng sẽ nói lung tung, nhưng tất cả đều là lời "ngọt ngào", dùng để tán tỉnh thôi, hắn thích xem Lục Ngu bị chính mình nói đến mặt đỏ tai hồng, nhưng lần này hắn tỉnh rồi nhớ lại mấy ngày qua, câu nói này làm hắn từ trong mắt Lục Ngu thấy được sự khổ sở.
Khó trách trước kia Lục Ngu đều không cho hắn làm quá sâu, lần này chẳng những cho hắn làm tới tận cùng bên trong, còn cho phép hắn "ở lại" bên trong "ngủ".
Càng nghĩ càng khổ sở, Tống Giản Lễ lần này thật sự áy náy tới phát khóc.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi bảo bối, anh thật sự không có muốn con, anh cũng chưa bao giờ cảm thấy nếu giữa chúng ta không có con thì chẳng có gì là sai cả, em cứ coi như ngày đó anh bị bệnh, lời nói đều không thể tin được không?" Tống Giản Lễ nắm tay Lục Ngu cọ cọ lên mặt, khóe mắt thật sự chảy ra nước mắt.
Lục Ngu thở phào nhẹ nhõm, cậu còn tưởng chuyện gì.
"Như vậy à......" Lục Ngu tự hỏi một chút: "Vậy Giản ca ngày đó nói yêu em, cũng không thể tin sao?"
Tống Giản Lễ vội vàng nói: "Câu này là thật."
Lục Ngu lại nói: "Anh ngày đó cũng nói muốn cả đời chăm sóc em, cái này cũng không thể tin sao?"
Tống Giản Lễ: "Cái này cũng là thật."
"Thế thì......"
Tống Giản Lễ vội vàng che kín môi cậu: "Tóm lại chỉ có đoạn muốn em sinh con là giả, còn lại đều là thật."
Lục Ngu bất đắc dĩ cười cười, cầm tay hắn đang đặt trên môi mình xuống, sau đó nhẹ nhàng hôn hôn ngón tay Tống Giản Lễ: "Em biết rồi."
"Em đói bụng." Lục Ngu dang rộng hai tay về phía Tống Giản Lễ, Tống Giản Lễ vội vàng đứng dậy ôm người vào lòng: "Phải phạt anh làm cho em một cái pudding bơ."
"Tuân lệnh!" Tống Giản Lễ ôm Lục Ngu rời khỏi phòng.
Một tia nắng sớm chiếu vào phòng, ấm áp dễ chịu.
*Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau viết chút ít về kỳ ph.át tì.nh của Tang Tang, sau đó tuyến ABO sẽ kết thúc.