• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Giản Lễ co một chân lên, đầu gối mạnh mẽ chen vào giữa hai chân Lục Ngu, tay cũng vén vạt áo tắm dài của Lục Ngu lên, bàn tay nóng rực dừng lại ở bên hông Lục Ngu.

Lục Ngu ngẩng đầu, cuối cùng cũng tránh được nụ hôn của Tống Giản Lễ, giữa môi răng kéo ra một sợi chỉ bạc trong suốt: "Ca! Giản ca..."

Lời Lục Ngu chưa dứt, lại sợ Tống Giản Lễ ngậm lấy môi mình khiến cậu không nói được nên vội vàng mở miệng: "Đã nói rồi, cuối tuần..."

Vừa dứt lời, cậu lập tức hiểu ra ý tứ câu hỏi "ngày mai thứ mấy" của Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ đã sớm có ý định này khi hỏi cậu.

"Ưm... Anh thật quá đáng." Lục Ngu lúc này mới phát hiện mình bị gài bẫy.

Tống Giản Lễ bật cười, tiếng cười khàn khàn lại rất có từ tính, thổi qua màng tai Lục Ngu khiến tim cậu cùng nhau cộng hưởng.

"Tang Tang, anh có thể không?" Bàn tay Tống Giản Lễ đặt bên hông Lục Ngu chậm rãi di chuyển về phía trước.

Lục Ngu cong người lên, lắc đầu từ chối: "Không, không muốn..."

"Muốn Tang Tang." Tay Tống Giản Lễ không tiếp tục động, hắn lại cúi xuống hôn Lục Ngu, ngậm lấy môi dưới cậu nhẹ nhàng cọ xát.

Đôi môi vốn đã hồng nhuận giờ lại trở nên sưng đỏ.

Lục Ngu trốn không thoát, nước mắt lã chã rơi xuống.

"Giản ca..." Lục Ngu nức nở.

Tống Giản Lễ hôn vành tai cậu, tay lại xoa xoa eo cậu gầy nhưng rắn chắc: "Ừm, anh đây."

Không khí trở nên kiều diễm ái muội, như thể hòa lẫn thứ dược vật gì đó, len lỏi vào mọi ngóc ngách, thúc giục bọn họ tiếp tục.

(đoạn này lược bỏ 5000 chữ) 🤡

Tống Giản Lễ đã từng trải qua chuyện này một lần nên đêm nay cũng không quá dày vò Lục Ngu. Lần trước làm trước gương đã làm Lục Ngu kiệt sức nên hắn chỉ dỗ dành chạm vào cậu hai lần rồi buông tha.

Lần cuối cùng kết thúc trên chiếc giường mềm mại, Tống Giản Lễ cho cậu đủ sự dịu dàng và cảm giác an toàn, muốn nhẹ nhàng thì nhẹ nhàng, muốn chậm rãi thì chậm rãi, gần như toàn bộ quá trình đều dựa theo yêu cầu của Lục Ngu, cuối cùng Lục Ngu mệt đến ngón tay cũng không nhấc nổi, cả người ửng hồng, ướt đẫm mồ hôi, tóc dính bết vào mặt như vừa vớt ra từ trong nước.

Tống Giản Lễ tắm rửa và bôi thuốc cho cậu, rồi đặt cậu xuống một phòng ngủ sạch sẽ khác, sau đó mới ra ngoài dọn dẹp bãi chiến trường trong phòng tắm.

Đợi hắn trở về thì đã hơn hai giờ đêm, hắn phát hiện Lục Ngu vẫn chưa ngủ mà đang ngơ ngác ngồi quỳ trên giường, hai mắt thất thần nhìn hắn từ ngoài cửa bước vào.

Tống Giản Lễ nhanh chóng bước tới: "Không ngủ được sao?"

Lục Ngu chậm rãi lắc đầu, đưa hai tay lên, ý tứ rõ ràng không thể chối cãi, Tống Giản Lễ tiến lên ôm cậu vào lòng.

Lục Ngu tìm một tư thế thoải mái trong lòng hắn, lúc này mới an tâm nhắm mắt lại.

Giống như ăn một miếng mứt hoa quả, đầu tim Tống Giản Lễ quấn quanh một chút hương vị ngọt ngào, như kẹo bông gòn mềm mại, ngọt đến chết người.

Đoạn dịu dàng này không một lời nói, thậm chí một ánh mắt cũng không, chỉ có một hành động vô cùng đơn giản lại bình thường, nhưng đã quá đủ rồi.

Tống Giản Lễ nắm lấy tay cậu nhẹ nhàng hôn lên từng ngón tay, động tác rất dịu dàng, hắn ôm Lục Ngu cùng nhau nằm xuống giường.

Lục Ngu lúc đó đã sắp ngủ thiếp đi, người khác đã sớm mệt muốn chết rồi, cũng không biết vì sao có thể cố gắng đợi đến khi Tống Giản Lễ trở về mới chịu ngủ.

Cho nên hiện tại Tống Giản Lễ làm gì cậu cũng không biết, nhưng cậu giống một con mèo không có cảm giác an toàn, gắt gao túm lấy vạt áo Tống Giản Lễ, rúc vào lòng ngực hắn.

"Bé cưng." Tống Giản Lễ khẽ gọi Lục Ngu một tiếng.

Lục Ngu hơi hơi nhíu mày, không mở mắt ra, chỉ khẽ khàng đáp một tiếng "Ừm" từ cổ họng.

Giọng nói khàn khàn như tiếng mèo kêu.

"Ngủ đi." Tống Giản Lễ đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng Lục Ngu, xương sống mảnh khảnh như cánh bướm khẽ run lên, đôi chân khép hờ cũng run theo một chút, dáng vẻ bị ức hiếp thật đáng thương.

Nhưng rất nhanh người trong lòng đã ngủ say.

Sao Lục Tang Tang lại có thể ngoan như vậy? Tống Giản Lễ rũ mắt nhìn hàng mi dài run rẩy của Lục Ngu thầm nghĩ.

Hắn ôm Lục Ngu càng chặt hơn, cằm nhẹ nhàng cọ vào đỉnh đầu cậu, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

-------

Lục Ngu có một tật xấu, chính là sau khi ngủ luôn mơ, dù ngủ trưa nửa tiếng cậu cũng sẽ mơ, hơn nữa phần lớn đều là những giấc mơ không mấy tốt đẹp.

Không hẳn là ác mộng, nhưng cậu luôn mơ thấy những người mà cậu không muốn nhìn thấy, rõ ràng không còn ký ức về họ, nhưng vẫn cứ mơ thấy.

Cứ như vậy mãi, bản thân cậu cũng cảm thấy không sao cả.

Đêm nay cậu vẫn mơ, chẳng qua lần này giấc mơ khác với trước kia, cậu hiếm khi mơ thấy người khác và sự việc.

Đó là sau khi vào đại học, cậu quen biết những người bạn, mọi người tụ tập chơi trò chơi, đến tối Tống Giản Lễ đến đón cậu về nhà, hai người thoải mái nắm tay nhau rời đi, tất cả mọi người đều chúc phúc cho họ.

Lục Ngu đang cười trong lòng, trên đường về nhà không nhịn được hôn Tống Giản Lễ một cái.

Tống Giản Lễ ôm cậu lại rồi hôn đáp trả.

Nụ hôn thứ hai có chút sâu, Lục Ngu cuối cùng cũng nhấc được mí mắt nặng trĩu, từ cơn buồn ngủ tìm lại được một chút tỉnh táo, bên tai yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh, cậu mở mắt nhìn yết hầu nhô lên trước mắt.

Hiếm khi cậu có một ngày tỉnh dậy sớm hơn Tống Giản Lễ.

Tối qua Tống Giản Lễ hẳn đã tắm rửa cho cậu, hiện tại toàn thân cậu đều rất khô ráo, ngoại trừ một chỗ nào đó vẫn có chút kỳ lạ như lần trước, còn lại trải nghiệm đều rất tốt đẹp.

Cậu thật cẩn thận chui ra khỏi vòng tay Tống Giản Lễ, động tác nhẹ nhàng đến mức khó tin, sau đó lặng lẽ nhìn Tống Giản Lễ đang ngủ say.

Đèn đầu giường đã tắt, rèm cửa không kéo kín mít, để lại một khe hở, ánh sáng chói mắt từ khe hở đó lọt vào, không nghiêng không lệch vừa vặn chiếu ngang trên ổ chăn, rèm cửa không che hết ánh sáng, trong phòng lộ ra một cảm giác hoàng hôn.

Cậu sờ lấy điện thoại đầu giường nhìn thoáng qua, bây giờ là 8 giờ rưỡi sáng.

Nhưng cậu không biết có phải vì mơ một giấc mơ quá đẹp hay không, tóm lại hiện tại một chút buồn ngủ cũng không còn, Lục Ngu ngồi trên giường tỉ mỉ ngắm nhìn vẻ mặt ngủ say của Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ chưa bao giờ thiếu sự chú ý và yêu thích, Lục Ngu hiểu rõ điều này nhất, bởi vì chỉ riêng việc giúp người khác đưa thư tình cho hắn, cậu đã làm không dưới mười lần.

Bắt đầu từ giữa cấp hai, sau khi khai giảng học kỳ một lớp mười không lâu, Tống Giản Lễ lên sân khấu biểu diễn với tư cách học sinh trung học ưu tú, mức độ nổi tiếng của hắn lập tức tăng lên, vì thế Lục Ngu, người thân cận với Tống Giản Lễ nhất, trở thành lựa chọn tốt nhất để giúp đỡ đưa thư tình.

Cậu vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên giúp người khác đưa thư tình cho Tống Giản Lễ, vì lo lắng Tống Giản Lễ tức giận nên cậu nói chuyện lắp bắp, Tống Giản Lễ đối diện khi đó lại đột nhiên trở nên rất vui vẻ, hắn sáng mắt nhận lấy lá thư tình mà Lục Ngu đưa.

Thật ra, khi thấy Tống Giản Lễ vui vẻ như vậy mà nhận lấy thư tình, Lục Ngu kỳ thật có chút không vui, nhưng cậu không hiểu vì sao mình không vui nên giây tiếp theo đã quên đi chút khó chịu này.

Tống Giản Lễ ngay trước mặt cậu cẩn thận mở lá thư tình ra, nụ cười trên mặt vừa nhìn thấy nội dung thư lập tức khựng lại, vẻ mặt hắn dần dần lạnh đi, và đó cũng là lần đầu tiên sau khi lớn lên hắn gọi cả tên lẫn họ Lục Ngu: "Lục Ngu, đây là có ý gì?"

Tay Lục Ngu run lên, lắp bắp giải thích: "Tớ tớ tớ, lớp bên cạnh có một bạn nữ, nhờ, nhờ tớ đưa cho cậu..."

Tống Giản Lễ tức đến phổi muốn nổ tung, hắn lạnh mặt nhét cả giấy viết thư và phong bì vào lòng Lục Ngu rồi không quay đầu lại mà bỏ đi.

"Giản ca, Giản ca..." Lục Ngu vừa đuổi theo vừa gấp lá thư tình bỏ lại vào phong bì: "Giản ca, cậu chậm một chút, tớ đuổi không kịp."

Cậu nói năng không đầu không cuối, còn oán trách Tống Giản Lễ vì sao đột nhiên bỏ rơi cậu mà đi nhanh như vậy.

Nhưng Tống Giản Lễ chỉ giảm tốc độ, chứ không dừng lại đợi cậu, khi hai người sắp về đến nhà, đầu óc nhỏ bé của Lục Ngu cuối cùng cũng phản ứng lại, Tống Giản Lễ đang tức giận.

Lục Ngu không biết Tống Giản Lễ vì sao tức giận, nhưng cậu tin rằng đối phương đang giận, hơn nữa cho đến tận bây giờ Lục Ngu vẫn chưa suy nghĩ kỹ nguyên nhân Tống Giản Lễ đột nhiên nổi giận.

Tống Giản Lễ quá được chú ý, Lục Ngu trước đây không dám nghĩ Tống Giản Lễ sẽ thích mình, sau này thì không nghĩ như vậy nữa, Lục Ngu có một chuyện không nói cho Tống Giản Lễ, ngày hôm đó cậu xúc động tỏ tình, thật ra trong lòng đã đoán được Tống Giản Lễ sẽ không từ chối mình.

Vì sao ư? Không biết, Lục Ngu thật sự không biết.

Nhưng cậu trước nay vẫn chắc chắn Tống Giản Lễ sẽ không dễ dàng thích người khác, tất cả mọi người nói Tống Giản Lễ ôn nhu khiêm tốn, cư xử lại lễ phép, tự chủ và ưu tú, cũng không bao giờ nổi nóng với ai, là hình mẫu "con nhà người ta".

Nhưng chính vì như vậy, Lục Ngu mới chắc chắn Tống Giản Lễ có lẽ thích mình, vì sao ư? Bởi vì Tống Giản Lễ sẽ tức giận vì cậu kén ăn và ngủ muộn, sẽ cau mày dùng giọng nghiêm nghị nói cậu hư, sẽ vì cậu đột nhiên gầy đi và bỏ đi không lời từ biệt mà khóc như một đứa trẻ, còn sẽ cùng cậu ngủ nướng, nghịch ngợm và cũng sẽ động tình chỉ vì một cái ôm của cậu.

Tất cả những cảm xúc mà người khác nhận thấy ở Tống Giản Lễ đều xuất phát từ chính cậu, Lục Ngu mới xác định Tống Giản Lễ hẳn là thích mình.

Cậu nhìn chằm chằm vào sườn mặt Tống Giản Lễ, nghĩ rất nhiều chuyện cũ, càng nghĩ càng nhiều, cảm xúc mềm mại trong lòng càng thêm sâu sắc, cậu cúi người xuống lặng lẽ nhìn đôi môi mỏng mềm mại của Tống Giản Lễ, trên đó có một vết rách nhỏ, là do Lục Ngu tối qua vì tuyệt vọng mà cắn, cậu muốn làm cho Tống Giản Lễ đang đắm chìm trong tình ái tỉnh táo lại một chút, nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng sau khi cậu cắn rách môi đối phương, Tống Giản Lễ lại càng làm dữ dội hơn.

Chuyện tối qua không dám nghĩ lại, nghĩ đến toàn là chi tiết, hai tay Lục Ngu ôm chặt trái tim đang đập thình thịch, đợi tim đập chậm lại cậu mới cúi người lặng lẽ đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên vết thương trên môi kia, sau đó chuẩn bị rời giường đi vận động một chút tay chân.

Lại không ngờ rằng khi cậu vừa muốn đứng dậy, một cánh tay rắn chắc đột nhiên quấn lên eo cậu, ghì chặt eo sau của Lục Ngu xuống, người vốn đang ngủ say trên giường giờ phút này xoay người một cái lập tức đè Lục Ngu xuống dưới thân, sau đó tăng thêm nụ hôn buổi sáng sớm này.

Lục Ngu đưa tay lên ôm lấy cổ đối phương nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn, Tống Giản Lễ hôn vẫn gấp gáp như thường lệ, đầu lưỡi đã quen đường cũ mà cạy mở hàm răng Lục Ngu tiến sâu vào bên trong, Lục Ngu không kịp chuẩn bị mà phát ra tiếng thở d.ốc đầy tình ý, cuối cùng nụ hôn sâu này dừng lại trước khi chuyện không thể miêu tả sắp xảy ra, Lục Ngu lúc này mới mở to mắt thở d.ốc.

Tống Giản Lễ không biết tỉnh dậy từ lúc nào, nhưng chắc chắn không phải lúc cậu trộm hôn, bởi vì đôi mắt Tống Giản Lễ bất ngờ tỉnh táo.

Lục Ngu lần đầu tiên trộm hôn đã bị bắt quả tang, tự nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, cậu vùi mặt nóng bừng vào ngực Tống Giản Lễ, không nói một lời.

Tống Giản Lễ cũng không định buông tha cậu, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, đưa tay dùng ngón cái và ngón trỏ bóp lấy mặt Lục Ngu khiến cậu phải đối diện với anh.

Đôi mắt Lục Ngu giống như loại hổ phách màu rất nhạt, màu xám nhạt, sáng ngời, cuốn hút người.

"Làm chuyện xấu bị anh bắt quả tang." Tống Giản Lễ cố ý trêu chọc nói.

Lục Ngu bị bóp mặt, nhưng lực đạo đối phương không mạnh, chỉ là làm cậu không có cách nào giấu mặt đi mà thôi, cho nên cậu vẫn có thể nói chuyện đàng hoàng, cậu có chút tức giận: "Anh đã tỉnh từ lâu rồi!"

"Nếu anh không tỉnh thì làm sao bắt được Lục Tang Tang làm chuyện xấu?" Ánh mắt Tống Giản Lễ hơi tối lại, lộ ra trên cổ có không ít vết đỏ ái muội, Lục Ngu quá rõ nguồn gốc của những dấu vết này.

Lục Ngu lập tức chột dạ phản bác: "Em không có làm chuyện xấu."

"Ừm, không làm chuyện xấu sao lại lén lút?" Lục Ngu hiện tại thật sự cho Tống Giản Lễ một loại cảm giác trưởng thành, không phải vẻ ngoài tuổi tác mà là sự trưởng thành trong tâm lý, là cái loại cảm giác chín chắn từ trong ra ngoài, Tống Giản Lễ chỉ nhìn thôi đã cảm thấy khô miệng khô lưỡi, sợ lại cọ xát với Lục Ngu nữa sẽ muốn đi sâu hơn, chỉ có thể trước buông tay ra lật người lại, để Lục Ngu cũng ngồi dậy.

Hai người mặt đối mặt ngồi, mặt Lục Ngu đỏ bừng, tim đập nhanh lạ thường: "Em có chỗ nào lén lút? Em là quang minh chính đại."

Kỳ thật Tống Giản Lễ đã tỉnh vào lúc Lục Ngu vừa động đậy lần đầu tiên, hắn rất bất ngờ khi Lục Ngu tỉnh dậy sớm như vậy, còn tưởng rằng cậu có chuyện gì, nhưng cậu chỉ quan sát hắn rất lâu sau đó lại hôn hắn một cái.

Tống Giản Lễ mềm lòng đến rối bời.

"Được, Lục Tang Tang quang minh chính đại, có thể hôn anh thêm một chút nữa không?" Tống Giản Lễ hơi nghiêng đầu về phía trước, Lục Ngu vội vàng né tránh.

Cậu xoay người xuống giường, chân vừa chạm đất vì quá bủn rủn mà suýt chút nữa không đứng vững, cậu loạng choạng đi về phía trước một chút, Tống Giản Lễ vội vàng đỡ lấy cậu.

Lục Ngu khẽ hắng giọng, che giấu sự xấu hổ của mình: "Khụ khụ, em muốn đi hít thở không khí trong lành buổi sáng."

Cậu nói xong thì lê đôi chân run rẩy đi ra khỏi phòng, dáng đi của cậu có chút kỳ quặc, chủ yếu vẫn là do một chỗ nào đó bị xâm phạm quá độ.

Ánh mắt Tống Giản Lễ dần tối lại, cũng xuống giường theo, khi Lục Ngu chưa kịp phản ứng đã cúi người bế xốc cậu lên theo kiểu công chúa.

Lục Ngu kêu lên một tiếng, Tống Giản Lễ đã ôm cậu hướng về phía phòng khách.

"Đi đâu, sân trước hay sân sau?" Tống Giản Lễ cầm lấy chiếc áo khoác mà tối qua cả hai đã cởi ra trên sô pha.

Tay Lục Ngu rất tự giác ôm lấy cổ Tống Giản Lễ: "Ưm... sân trước đi."

Lục Ngu tạm thời không dám nhìn thẳng vào suối nước nóng ở sân sau.

Tống Giản Lễ ôm cậu ra sân trước, lót áo khoác của mình lên mặt ghế tắm nắng, mới cẩn thận đặt Lục Ngu lên.

Động tác nhẹ nhàng như thể Lục Ngu là một con búp bê sứ dễ vỡ, bất quá Lục Ngu hiện tại cũng không khác gì búp bê sứ, làn da trần lộ dưới cổ gần như khắp nơi đều bao phủ dấu hôn và dấu cắn, sau cổ còn có dấu tay Tống Giản Lễ lưu lại khi đỡ để hôn.

Rõ ràng trước khi làm đã thề không để lại một chút dấu vết nào, nhưng hắn thích nhìn Lục Ngu mang trên mình những dấu vết do hắn để lại, giống như công khai tuyên bố chủ quyền với người ngoài, cũng giống như công khai bày tỏ tình yêu với Lục Ngu.

Hắn luôn không nhịn được muốn làm với Lục Ngu những chuyện quá đáng hơn, tối qua không dùng bao, hắn mấy lần đều muốn làm bên trong, chỉ là nghĩ đến cơ thể Lục Ngu không tốt, trải qua một phen lăn lộn như vậy, Lục Ngu e rằng sẽ sốt lâu, lúc này hắn mới nhịn xuống được cơn xúc động này.

Trước khi ngủ, Tống Giản Lễ suy nghĩ kỹ một chuyện, hắn có lẽ có bệnh nhưng Lục Ngu nhất định là thuốc.

Tóc Lục Ngu có chút rối, nhưng không hề mất đi vẻ đẹp, Tống Giản Lễ mặc áo khoác cho cậu rồi hôn lên trán đối phương mới nói: "Em ngồi đây một lát, anh đi làm bữa sáng."

Lục Ngu thoải mái dễ chịu cọ mình vào ghế tắm nắng, nằm xuống tư thế thoải mái: "Giản ca, muốn ăn bánh, không ăn rau xà lách."

"Không được kén ăn." Tống Giản Lễ dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đẩy trán Lục Ngu một chút, Lục Ngu bĩu môi, ngoan ngoãn nằm trên ghế tắm nắng.

Bờ biển lúc này mát mẻ nhất, gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua người Lục Ngu, không lạnh chút nào, Lục Ngu nghe tiếng thái rau trong bếp, lại nghe tiếng sóng biển vỗ bờ bên ngoài, trái tim phiêu bạt của cậu cuối cùng cũng tìm được nơi thuộc về.

Tống Giản Lễ cho cậu một mái nhà.

Cậu không phải là không có nhà để về, cũng hoàn toàn không còn là người không có người thân.

Thật tốt.

Lục Ngu đưa tay lên xòe năm ngón tay, cậu nhìn lên bầu trời xanh thẳm qua kẽ ngón tay, hải âu bay lượn trên không trung, gió thổi tung mái tóc trên trán cậu, tóc bị thổi càng thêm rối.

Tống Giản Lễ đang rửa rau trong bếp, từ vị trí của hắn chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Lục Ngu bên ngoài, hắn thấy Lục Ngu đang nghịch điện thoại, khóe môi nở nụ cười sâu sắc, hai chân khẽ đung đưa.

Lúc Lục Ngu vừa rời khỏi Lục gia, cũng là một buổi sáng như thế này, Lục Ngu ngồi trên ghế ở ban công biệt thự ngắm nhìn những chậu hoa trên ban công, buổi sáng hôm đó gió không lớn như bây giờ, nhưng Tống Giản Lễ cứ cảm thấy Lục Ngu như thể giây tiếp theo sẽ bị gió thổi đi, giây tiếp theo hắn sẽ vĩnh viễn mất đi Lục Ngu.

Tống Giản Lễ sợ hãi, vội vàng chạy đến bên Lục Ngu ôm cậu trở lại biệt thự.

Sau ngày đó, cửa sổ ở ban công tầng hai được lắp thiết bị chống trộm, chậu hoa đều được chuyển xuống tầng một, thậm chí nếu không phải Lục Ngu yêu cầu, cánh cửa kính thông ra ban công sẽ luôn bị khóa.

Mà hiện tại là tình hình không khác gì ngày đó, Tống Giản Lễ không còn cái loại ảo giác lo được lo mất nữa, bởi vì hắn chỉ cảm thấy hiện tại Lục Ngu là chân chân thật thật tồn tại, dù sóng gió lớn đến đâu cũng không cuốn đi được Tang Tang của hắn.

------

Tống Giản Lễ xin cho Lục Ngu ba ngày nghỉ, kế hoạch của hắn là tận dụng tốt cả ba ngày này.

Nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, bởi vì buổi chiều Lục Ngu vùi đầu vào lòng ngực hắn rầm rì nói eo mình đau, nếu tối nay lại làm một trận nữa, Lục Ngu khóc có lẽ thật sự là vì đau.

Hơn nữa tối qua trước khi ngủ Tống Giản Lễ cũng đã kiểm tra cho Lục Ngu, chỗ đó của cậu sưng lên khá nhiều, ít nhất trong thời gian ngắn không thích hợp làm lại.

Vì thế Tống Giản Lễ vừa xoa bóp eo cậu vừa cố ý nói: "Lục Tang Tang, em thật là yếu đuối."

"Rõ ràng là anh quá đáng." Lục Ngu tức giận muốn chui ra khỏi lòng ngực hắn, Tống Giản Lễ vội vàng cười kéo cậu vào lòng, dỗ dành nói: "Tại anh tại anh, tại anh không biết nặng nhẹ, tại anh chiều Lục Tang Tang quá mức."

Lục Ngu nghe được vừa xấu hổ vừa tức giận, nhướn người lên cắn vào cổ hắn, nghe thấy Tống Giản Lễ khẽ kêu "Shh" một tiếng mới lui ra, cậu cho rằng mình cắn không mạnh, không ngờ đợi khi cậu lui ra cẩn thận nhìn mới phát hiện vết cắn hơi sâu.

Cậu lập tức cảm thấy áy náy, lại nhíu mày đau lòng dùng ngón tay sờ vào chỗ mình vừa cắn: "Giản ca thực xin lỗi, em cắn anh đau không?"

Tống Giản Lễ không cảm thấy đau, Lục Ngu cắn chẳng khác gì mèo cào, thấy vẻ mặt áy náy của Lục Ngu, anh hôn lên môi cậu: "Không đau."

"Em cắn anh mạnh hơn chút nữa cũng không đau." Rõ ràng giây trước còn đang tức giận, giây sau đã áy náy vì mình cắn quá mạnh, Tống Giản Lễ vĩnh viễn mê muội vì Lục Tang Tang như vậy.

Lục Ngu ngoan ngoãn để Tống Giản Lễ hôn mình, một lúc lâu sau, cả hai đều có chút cảm giác, Tống Giản Lễ không muốn lại khơi dậy ngọn lửa d.ục v.ọng, lúc này mới luyến tiếc buông Lục Ngu ra.

Lục Ngu ngoan ngoãn rúc vào lòng ngực hắn thở d.ốc, hàng mi ướt át, đôi mắt cũng ướt sũng, vẻ quyến rũ trên người cậu càng thêm đậm, có đôi khi Lục Ngu chẳng làm gì cả, chỉ ngồi ở đó thôi cũng khiến Tống Giản Lễ hô hấp nóng rực.

"Giản ca, ngày mai em muốn ra ngoài chơi." Lục Ngu nằm ở nhà một ngày, bờ biển có thể ngắm cũng đã ngắm gần hết, cậu có chút muốn đi chơi ở những nơi khác.

Lục Ngu bị hôn đến cạn kiệt sức lực, hơi thở còn chưa đều, cậu khó khăn nói.

Tống Giản Lễ vén mái tóc bên tai cậu, khẽ nắn vành tai ấm áp như ngọc của đối phương, chậm rãi nói: "Được, muốn đi đâu chơi? Hay chúng ta đi công viên trò chơi trước đây?"

"Được nha! Đúng rồi còn có cái này." Lục Ngu vươn tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, mở một đoạn video ngắn, là trailer của một bộ phim điện ảnh trinh thám: "Buổi tối chúng ta lại đi xem phim này."

"Đều nghe Tang Tang." Bàn tay Tống Giản Lễ xoa bóp eo Lục Ngu vẫn không ngừng lại.

Bên ngoài có tiếng chim hót, khi một nhóm người trẻ tuổi đi ngang qua cũng có thể nghe thấy tiếng cười của họ, trong phòng cũng có âm thanh, tiếng TV và tiếng nói chuyện của Lục Ngu xen lẫn.

Sau 1 giờ, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng, sưởi ấm toàn bộ phòng khách, Tống Giản Lễ trơ mắt nhìn Lục Ngu vừa nói chuyện vừa ngáp, giọng điệu cũng ngày càng mơ hồ, nhưng cậu vẫn còn chuyện chưa nói xong, thế cho nên cuối cùng cậu cũng không nhận ra rằng những lời phía sau mình gần như là đang nói mê sảng.

"Nếu ăn kem... cùng cà ri tương xào chung sẽ rất khó ăn..." Đây là câu cuối cùng của Lục Ngu trước khi ngủ.

Tống Giản Lễ nghiêm túc cân nhắc những lời này một chút, khẽ cười một tiếng rồi nhẹ giọng đáp lại người đã ngủ say: "Đúng là rất khó ăn."

 

*Tác giả có lời muốn nói:

Tôi đã chỉnh sửa lại bản nháp phía sau một chút, cảm thấy việc xóa bỏ cảnh nóng cuối cùng cũng không ảnh hưởng đến mạch truyện, ngược lại vì muốn viết cảnh nóng đó mà kéo dài một hai chương cốt truyện, lãng phí tiền Tấn Giang của mọi người.

Cho nên tôi đã sửa lại cốt truyện phía sau một chút, đưa cảnh nữ trang vào ngoại truyện (bởi vì ngoại truyện có một tình tiết hợp lý để Tang Tang mặc váy), dù sao cảnh nữ trang này sẽ có, nhưng sẽ không được tung ra trước khi chính văn kết thúc.

Cuối cùng là chính văn sắp kết thúc rồi nhé ~

Sao sao, ngoại truyện vẫn có thể tiếp tục gợi ý tình tiết! Tôi sẽ chọn một số tình tiết mà tôi cũng cảm thấy hứng thú để viết, trừ cảnh nóng ra, cái này để tôi tự biên (tay run).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK