• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Ngu không ổn, thật sự rất không ổn.

Ở trong xe làm ầm ĩ một lát sau, về đến nhà cũng cho phép Tống Giản Lễ làm cậu, làm tư thế gì cũng đồng ý, sướng thì sướng nhưng Tống Giản Lễ cũng có chút bất an.

Cho nên lúc Lục Ngu đòi Tống Giản Lễ lại đến một lần nữa, hắn từ chối.

Trong phòng tràn ngập mùi tin tức tố trà đắng nồng đậm, hiếm hoi mà mùi tin tức tố quế cũng nồng đậm như vậy.

Tống Giản Lễ vớt người vào lòng, từ đầu giường xé hai tờ giấy ướt lau vết nước trên người Lục Ngu, dỗ hôn vài câu hỏi: "Hôm nay sao lại ngoan vậy? Hả? Có phải đã phạm lỗi gì không?"

Lục Ngu mặt đỏ bừng, mồ hôi dính vào tóc nhạt của cậu, môi mỏng bị hôn đến sưng, mắt hiện tại vẫn còn ở trạng thái mơ màng, nghe Tống Giản Lễ hỏi, cậu chậm vài giây mới ôm cổ Tống Giản Lễ, nằm trên vai hắn khẽ đáp: "Không có phạm lỗi."

"Thích Giản ca." Cậu lại ngẩng đầu lên đi đòi hôn, Tống Giản Lễ chỉ hôn cậu hai cái thì buông ra: "Không hôn, lại làm một lần nữa."

Đầu óc Lục Ngu phản ứng còn tương đối chậm chạp, nhưng nghe Tống Giản Lễ nói vậy, ngoan ngoãn mở chân ra một chút, dấu răng trên tuyến thể một vòng lại tiếp một vòng, sưng đỏ nghiêm trọng, những thứ ở lại bên trong từ từ trượt ra, tai Lục Ngu nóng lên, vùi đầu xuống, Tống Giản Lễ vỗ mông cậu một cái: "Dỗ anh vui vẻ đi, nói xem muốn thương lượng gì với anh, nếu không thì sẽ không hôn em, cũng sẽ không ôm em."

Hắn nói xong thì buông tay đang ôm ngang eo Lục Ngu ra, Lục Ngu vội vàng dính lấy, cọ cọ mặt Tống Giản Lễ mới nói: "Hôm nay có một nhà sưu tập đến phòng vẽ tranh tìm em, tên HeDda, anh biết ông ấy chứ?"

Lục Ngu nói đến đây thì ngước mắt nhìn về phía Tống Giản Lễ, Tống Giản Lễ nhướng mày tỏ vẻ mình có chút ấn tượng, thấy vậy Lục Ngu mới tiếp tục nói: "Ông ấy tìm em để làm cho ông ấy một bức tranh, lại mời em đi thành phố A tham gia triển lãm tranh của ông ấy, em nhớ ông ấy mời không ít thầy trong nghề, em muốn mượn cơ hội này đi ra ngoài cùng bọn họ làm quen một chút."

Tống Giản Lễ nhíu mày, tổng kết ý của Lục Ngu: "Em muốn đi thành phố A? Đi bao lâu?"

"Khoảng chừng...... Một tuần." Lục Ngu thấy Tống Giản Lễ không vui, vội vàng đi ôm cổ Tống Giản Lễ hôn hắn, Tống Giản Lễ tránh đi nụ hôn của cậu, có chút bất mãn nói: "Những cái danh nhân họa sĩ gì đó, em muốn gặp ai anh đều có thể sắp xếp, em một mình đi cái nơi xa lạ đó, nếu gặp phải người xấu có ý đồ bất chính thì sao?"

Lục Ngu nhéo nhéo vành tai hắn: "Chúng ta trước đây không quen biết, em cũng luôn bôn ba khắp nơi mà, anh nghĩ em yếu ớt quá rồi."

Tống Giản Lễ bắt lấy tay cậu: "Em không yếu ớt? Anh dùng chút sức mà em đã vừa khóc vừa nháo bảo anh nhẹ chút, mạnh hơn còn chưa dùng tới đâu."

Lục Ngu lại nghe tai nóng lên, cậu vỗ nhẹ ngực trần của Tống Giản Lễ một cái, oán trách: "Cái này có thể giống nhau sao? Anh đừng có đánh đồng hai việc!"

"Anh cảm thấy giống nhau." Tống Giản Lễ thuận thế bắt lấy tay cậu đưa lên môi hôn một cái.

Lục Ngu ôm hắn, nói: "Em nhất định rất nhanh sẽ về nhà mà, sau đó làm gì cũng báo cáo với anh, được không Giản ca?"

Tống Giản Lễ không chịu nổi Lục Ngu nói chuyện với hắn như vậy, hắn giơ tay sờ sờ mặt đối phương: "Lại làm nũng."

"Ừm, vậy Giản ca đồng ý sao?" Lục Ngu cũng không phản bác, dù sao cậu nói gì Tống Giản Lễ cũng sẽ nói cậu làm nũng.

"Kêu dễ nghe một chút." Tống Giản Lễ đã nhả ra, Lục Ngu hôn hắn hắn cũng không né tránh.

Lục Ngu lật người ngồi khóa trên đùi hắn, tự mình đỡ ngồi xuống: "Ưm, anh trai ơi...... Vẫn có thể, tới một lần."

Thái dương Tống Giản Lễ và chỗ đó cùng nhau giật giật, khiến Lục Ngu thiếu chút nữa ngồi không vững, hắn vỗ mông Lục Ngu một cái, không nói gì, đỡ eo Lục Ngu mà trực tiếp thúc vào.

......

Hai loại tin tức tố hương vị đan xen, mùi tì.nh dụ.c trong phòng đạt đến cao trào.

——

Tống Giản Lễ cho rằng Lục Ngu có thể ở nhà vài ngày rồi mới đi, nhưng đến ngày thứ ba hắn về nhà thì thấy Lục Ngu đang thu dọn hành lý, mặc dù đã vô số lần nói với chính mình là Lục Ngu đi công tác, chưa đầy một tuần sẽ về nhà, nhưng Tống Giản Lễ thấy cái vali đó là lại không vui nổi.

Điều này làm Tống Giản Lễ nhớ lại lúc họ còn chưa ở bên nhau.

Hắn nương rượu lấy dũng khí tỏ tình với Lục Ngu, trước khi ngủ rõ ràng nhớ Lục Ngu đã đồng ý hắn, kết quả sáng hôm sau tỉnh lại người bên gối không thấy, gọi điện thoại cũng không nghe, đến chỗ ở của Lục Ngu tìm cậu, phát hiện vali không có, quần áo đều thiếu hơn một nửa.

Tống Giản Lễ ngồi xổm trong nhà Lục Ngu khóc òa lên nửa tiếng, cho rằng Lục Ngu đồng ý chuyện đó là hắn nằm mơ, sự thật là hắn tỏ tình làm người ta sợ chạy mất.

Tổng tài đại nhân lần đầu tiên trong đời cảm nhận được thất bại.

Cho đến khi nhận được một số điện thoại lạ, đối diện truyền đến giọng Lục Ngu: "Giản ca, anh tỉnh rồi à, tối qua em quên nói với anh, hôm nay em phải đi công tác, sáng đi vội quá điện thoại hết pin, giờ mượn điện thoại của một chị gái gọi cho anh, tối qua anh uống say, giờ đỡ hơn chưa?"

Tống Giản Lễ lập tức hồi phục đầy máu, hai mắt sáng ngời ngồi thẳng người, nếu hắn có cái đuôi, cái đuôi cũng nhất định sẽ vẫy lên: "Vậy em sẽ trở về sao?"

"Đương nhiên rồi, bạn trai em không phải vẫn còn ở thành phố C sao?" Lục Ngu bất đắc dĩ nở nụ cười.

Tống Giản Lễ đầu óc không kịp chuyển: "Em có bạn trai? Em không phải không có sao? Em tìm được khi nào?"

Lục Ngu tiếp tục cười: "Trước kia là không có, từ tối qua thì có rồi, bạn trai em thật tàn nhẫn, tỏ tình xong thì ngủ rồi, vẫn là em đỡ anh ấy về khách sạn."

Lần này Tống Giản Lễ mới phản ứng lại, hóa ra tối qua Lục Ngu đồng ý ở bên hắn không phải nằm mơ, đó là thật.

Hắn vừa muốn khóc, nhưng trước mặt Lục Ngu hắn vẫn nhịn được, cho đến bây giờ Lục Ngu cũng không biết, đã từng có Tống Giản Lễ cho rằng Lục Ngu bị chính mình dọa chạy, trốn trong nhà Lục Ngu khóc òa nửa tiếng.

Hiện tại thấy Lục Ngu đang thu dọn vali Tống Giản Lễ thì phản ứng lại, hắn tiến lên nhìn thoáng qua đồ trong vali, hai bộ quần áo có lông vũ, còn có hai chiếc áo khoác, cùng một ít áo sơ mi, quần dài, tiểu Bảo ngồi xổm trong một góc vali, giống như muốn cùng Lục Ngu cùng nhau rời đi vậy.

"Chỉ mang ít như vậy?" Tống Giản Lễ ngồi xổm bên cạnh Lục Ngu giúp cậu xếp quần áo.

Lục Ngu nhìn thoáng qua vali, nói: "Không ít đâu, em không phải đi nghỉ phép, ở bên đó một tuần cũng không đến."

Cậu ôm tiểu Bảo ra khỏi vali, đưa cho Tống Giản Lễ ôm: "Em không ở nhà, mấy ngày này anh phải ăn cơm đầy đủ, cùng tiểu Bảo ngoan ngoãn ở nhà chờ em đó."

Tống Giản Lễ ôm tiểu Bảo vuốt lông cho nó: "Tiểu Bảo, con nghe thấy không? Ba con không cần hai chúng ta nữa rồi."

"Anh nói gì với nó vậy? Đâu có không cần các anh, chỉ là đi công tác, tiểu Bảo đừng nghe cha con nói bậy." Lục Ngu làm bộ muốn đi bịt tai tiểu Bảo lại.

Phương pháp này cũng gần giống như bịt tai trộm chuông, Tống Giản Lễ bị hành động đáng yêu này của Lục Ngu làm cho vui vẻ, hắn một tay ôm được mèo, tay kia bắt tay Lục Ngu mà hôn hôn: "Tang Tang ngốc."

Lục Ngu khẽ hừ một tiếng, đột nhiên nhớ ra gì đó, lại tiếp tục nói: "À đúng rồi, kỳ ph.át t.ình của anh hẳn là còn hơn một tuần, em nhìn lại thời gian trước đây của anh, ừm, trước kỳ ph.át t.ình của anh em hẳn là về rồi."

"Thật không?" Thời gian kỳ ph.át t.ình của Tống Giản Lễ vẫn luôn rất ổn định, trừ mấy tháng đầu mới kết hôn.

Hắn cùng Lục Ngu yêu đương lúc đó chỉ là kéo tay nhỏ, hôn môi nhỏ, không có động tác gì nhiều, đêm tân hôn khai trai làm kỳ ph.át t.ình đến sớm, sau này mấy tháng chỉ cần cùng Lục Ngu làm thì sẽ tái phát kỳ ph.át t.ình, rất không có quy luật, Lục Ngu lo lắng có hại đến cơ thể Tống Giản Lễ, trước kỳ ph.át t.ình thì cậu kiên quyết không ngủ cùng Tống Giản Lễ, Tống Giản Lễ tự mình nhịn hai tháng rồi đã bình thường trở lại.

Cho đến bây giờ cũng không xảy ra ngoài ý muốn, cho nên Lục Ngu mới có thể yên tâm trước tám ngày kỳ ph.át t.ình của Tống Giản Lễ mà đi công tác.

"Ừm, kỳ ph.át t.ình của anh em vẫn muốn ở bên anh mà, giống như anh ở bên em vậy." Lục Ngu chủ động hôn môi Tống Giản Lễ, ý cười tăng thêm.

Tống Giản Lễ bị nụ hôn này làm cho đầu óc choáng váng.

Ngày thứ hai Lục Ngu bắt đầu đi công tác.

Cậu dậy đặc biệt sớm, động tác cũng rất nhẹ, sau đó đắp lại góc chăn cho Tống Giản Lễ, ôm tiểu Bảo đang ngủ trên eo Tống Giản Lễ đến chỗ cậu vừa ngủ, tiểu Bảo khẽ vẫy chân, cuộn tròn lại tiếp tục ngủ.

Cho nên Tống Giản Lễ mở mắt, theo thói quen vươn tay ôm người bên cạnh, nhưng chỉ ôm được một con mèo mập mạp, hắn cùng tiểu Bảo mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, đều rất ghét bỏ nhau mà quay mặt sang một bên.

Tống Giản Lễ cầm lấy điện thoại, nửa tiếng trước Lục Ngu đã gửi cho hắn tin nhắn cuối cùng: 【Em lên máy bay rồi, đừng lo cho em, xuống máy bay em sẽ nhắn cho anh ngay lập tức. 】

Trước đó Lục Ngu cũng đã gửi rất nhiều tin nhắn, chỉ là nhắc nhở Tống Giản Lễ phải mặc thêm quần áo, phải nhớ ăn cơm đúng giờ, còn nhắc nhở hắn phải về biệt thự bên đó gặp ba mẹ.

Tống Giản Lễ thở dài, Tang Tang mới đi được một tiếng, đã nhớ em ấy rồi.

——

Mọi chuyện ở thành phố A đối với Lục Ngu đều rất thuận lợi, triển lãm tranh có rất nhiều danh gia họa gia, Lục Ngu được ông HeDda giới thiệu cho bọn họ làm quen, Lục Ngu mấy ngày nay bận tối mắt tối mũi, nhưng dù sao cũng thu hoạch không ít.

Hiện tại Lục Ngu đã đi công tác được năm ngày, Lục Ngu nhìn thoáng qua vé máy bay, sớm nhất cũng là ngày mai chiều 6 giờ máy bay, cậu trên đường nói chuyện này với Tống Giản Lễ, Tống Giản Lễ cũng vừa từ công ty trở về, hai người nhắn tin không cùng tần, về khách sạn Lục Ngu nhắn tin cho Tống Giản Lễ nói mình đi tắm.

Thành phố C không đổ tuyết, nhưng thành phố A tuyết lại rơi lất phất.

Lục Ngu sấy khô tóc nằm trở lại trên giường, cầm lấy điện thoại phát hiện Tống Giản Lễ vẫn không trả lời tin nhắn của cậu, lập tức gửi một tin nhắn thoại qua: 【Giản ca? Anh đang bận sao?】

Tin nhắn vừa gửi đi Tống Giản Lễ đã gọi video đến, tay Lục Ngu run lên thiếu chút nữa không giữ vững điện thoại, cậu ngồi dậy để mặt mình lộ ra màn hình, mà giao diện điện thoại của hắn chỉ có phòng làm việc, Tống Giản Lễ lại để màn hình quay mặt về phía bên kia.

Cậu cho rằng Tống Giản Lễ vì mình về nhà quá muộn mà giận, ôn hoà mà dỗ đối phương: "Giản ca, anh giận sao?"

"Vé máy bay......" Lời còn chưa dứt, màn hình bên Tống Giản Lễ đột nhiên động một chút.

Tiếp theo Lục Ngu nghe được trong điện thoại truyền đến tiếng thở d.ốc rất nhẹ.

"Ưm......" Còn có tiếng nước kỳ lạ.

Lục Ngu sững sờ vài giây, lập tức phản ứng lại Tống Giản Lễ đang làm gì, cậu theo bản năng im tiếng không dám nói tiếp nữa.

Nhưng đối diện tiếng thở d.ốc tăng thêm sau đó dường như vẫn không thỏa mãn, vì thế Tống Giản Lễ rốt cuộc nói chuyện: "Tang Tang, gọi anh đi."

"Giản ca." Lục Ngu bị giọng nói từ tính lại khàn khàn của Tống Giản Lễ câu đến tim gan ngứa ngáy.

Đối diện tiếng hít thở tăng thêm một chút.

Lại truyền đến âm thanh: "Tiếp tục, Tang Tang."

Kẹp theo hơi thở nặng nề và tiếng thở d.ốc trầm thấp.

Bụng dưới Lục Ngu căng thẳng, kẹp chặt chân lại kêu: "Giản ca, anh trai ơi."

Theo một tiếng gầm nhẹ, tiếng hít thở ẩn nhẫn bên kia rốt cuộc bình phục xuống, một trận sột soạt sau màn hình lập tức hướng về phía mặt Tống Giản Lễ, mặt Lục Ngu đỏ bừng, nhìn mặt Tống Giản Lễ còn có chút ngượng ngùng: "Giản ca......"

"Nhớ Tang Tang." Tống Giản Lễ trắng trợn nói.

Lục Ngu nhìn mặt Tống Giản Lễ hơi hơi phiếm hồng, chần chờ một chút liền hỏi: "Có phải kỳ ph.át t.ình đến sớm không?"

"Chắc không phải, chỉ là hôm nay đặc biệt nhớ em, tuyến thể không có vấn đề." Giọng Tống Giản Lễ nghe qua thế mà có chút đáng thương.

"Em ngày mai sẽ về nhà, về nhà hôn hôn anh được không?" Kỳ thật có đôi khi cậu cảm thấy chính mình đối với Tống Giản Lễ giống như dỗ trẻ con vậy.

Tống Giản Lễ: "Anh cho trực thăng ở nhà đến đón em, về nhà sớm một chút được không?"

Lục Ngu: "Nhưng mà em hẹn mấy thầy cùng về nhà, đột nhiên quyết định mình đi trước không được lễ phép lắm."

Tống Giản Lễ nhẹ giọng đồng ý, hai người lại ở trong điện thoại dính một trận mới cắt đứt điện thoại, Lục Ngu cảm thấy Tống Giản Lễ hình như càng ngày càng dính người, nhưng mà cũng đúng, từ khi hai người kết hôn, bọn họ chưa từng tách ra lâu như vậy, cho dù Tống Giản Lễ đi công tác, hắn cũng sẽ đưa Lục Ngu đi cùng, khi đó Tống Giản Lễ làm việc xong sẽ đưa Lục Ngu đi khu thắng cảnh gần đó chơi.

Chỉ là vừa rồi trong điện thoại nhìn thấy, cậu cảm thấy Tống Giản Lễ hình như có chút không quá thích hợp, nhưng Tống Giản Lễ lại nói kỳ ph.át t.ình không đến sớm, không biết có phải là ảo giác của Lục Ngu hay không.

Cũng may sắp về nhà, Lục Ngu thoáng an tâm một ít.

 

*Tác giả có lời muốn nói:

ABO còn hai chương kết thúc (khoảng chừng)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK