đổi hơn 20 kênh nhưng không có kênh nào lọt vào mắt xanh của anh cả.
Anh vớ lấy chiếc điều khiển ném sang một bên, nhìn xem thời gian thì thấy đã hơn mười giờ rồi.
Giỏi lắm, anh đã đợi rồi…không phải, anh mới không có đợi.
Anh đã về nhà được cả tiếng rồi mà Khương Khuynh Tâm vẫn chưa về, đến cả Phạn Phạn cũng không thèm quan tâm nữa, thật muốn lên trời rồi đúng không.
“Đi, Phạn Phạn, anh đưa mày đi mua hoa quả.”
Hoắc Hử ôm Phạn Phạn vào lòng.
Phạn Phạn phát lên tiếng kêu “meo meo” tỏ ý kháng nghị, thật lòng nó không muốn đi mà chủ nhân hoàn toàn không thèm nghe
nó.
Bước ra khỏi cửa của tiểu khu là thấy đầy cửa hàng, Hoắc Hử tùy ý bước vào một cửa hàng trái cây, lựa lựa chọn chọn, mua cái gì bây giờ?
Sao Khương Khuynh Tâm vẫn chưa về nữa?
Cô chủ cửa hàng trái cây đứng ờ cửa thầm đánh giá chàng trai trẻ ồn ào lộn xộn này.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, đã đi loanh quanh tiệm trái cây 5-6 vòng rồi vẫn chưa mua được gì,
còn luôn liếc mắt về phía cửa, không phải là nhìn trúng mình muốn bắt chuyện nhưng không đủ dũng khí đấy chứ.
Mặt cô bắt đầu có hơi gượng gạo, cố gắng lấy hết can đảm bước tới.
Ai ngờ mặt chàng trai đột nhiên sa sầm, đột nhiên bước thật nhanh đến ra khỏi cửa.
Mặt cô cứng ngắc, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một chiếc xe địa hình Rolls-Royce đậu bên đường, một cô gái xinh đẹp từ trong xe bước ra.
Đù, hóa ra là người đàn ông này đang đi bắt gian.
Đẹp trai như vậy mà lại bị cắm sừng, quá thảm rồi đi.
ở bên kia đường.
Khương Khuynh Tâm vừa nói lời cảm ơn và tạm biệt với Lương Duy Chân xong, vừa quay người liền nhìn thấy Hoắc Hử đang bước đến.
Ánh trăng sáng trên đầu phủ lên vai anh, tôn lên một khuôn mặt
tuấn tú và vô cùng u ám như tu la địa ngục.
Khương Khuynh Tâm:
Không phải bình thường anh ta đều phải mười hai giờ mới về nhà sao.
Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ, cứ mỗi lần có đàn ống đưa cô về nhà là đều sẽ bị anh ta bắt được.
Nếu như không phải biết rõ là anh ta không thích mình thì cô đã hoài nghi liệu có phải anh ta cắm điểm
kiểu dạng đóng cọc chờ
ở cửa không rồi đấy.
Nhưng nghĩ là biết tiếp theo nhất định cô sẽ bị anh ta làm nhục và vu khống tàn nhẫn.
Vì vậy cô giành mở miệng trước Hoắc Hử: “Hôm nay tôi cảm thấy không khỏe, nếu anh muốn mắng tôi thì để đến mai rồi mắng.”
Hoắc Hử tức đến sùi bọt mép, vừa mở miệng liền mất đi lí trí.
“Tôi thấy cô không phải là không khỏe mà là chơi với đàn ông bên
ngoài mệt rồi, sao, lần trước là Porsche cử anh về, lần này là lại đổi thành Rolls-Royce rồi. Khương Khuynh Tâm, cô được lắm, bám đàn ông người sau lại càng cao cấp hơn người trước, nhưng chỉ là họ có biết cô là loại phụ nữ chỉ vì trèo lên giường của đàn ông mà có thể làm ra những việc ghê tởm, bất chấp mọi thủ đoạn không?”
Khương Khuynh Tâm vừa mới truyền dịch xong, đầu cô lẽ ra đã khá hơn, nhưng giờ lại bị mắng, hai bên thái dương lại đau như kim châm.
Cô rất mệt.
Không phải trước kia anh ta quý lời như vàng sao, hiện giờ sao lại nói nhiều như vậy?
“Tôi không thích cãi với anh.”
Mỗi lần gặp mặt là lại cãi nhau, cô quá mệt rồi.
Mà còn biết được rằng anh giao dự án biệt thư cho Khương Như Nhân, cô đã hoàn toàn chết tâm với anh ta rồi.
Cô ấy cúi đầu bỏ đi.
vẻ ngoài hờ hững của cô càng làm cho Hoắc Hử tức giận, anh liền túm lấy cô.
“Ý gì đó, có phải là có cành cao mới rồi nên đến cả nói cũng không muốn nói với tôi đúng không, cô ngày nào cũng dày vò đến nửa đêm mới về đến nhà, tôi không thể nói được cô nữa.”
Tay Khương Khuynh Tâm bị nắm rất đau nhưng cô không có sức để giãy giụa nữa.
Cô chỉ là rất lạnh, rất mệt.
Cô ngẩng đầu nói: “Tôi về sớm
hay muộn liên quan gì đến anh, không sai, tôi ở nhà anh, nhưng trước đây tôi cũng nấu cơm cho anh, dọn dẹp vệ sinh, cũng vì anh dối tôi rằng vì tôi nên dạ dày Phạn Phạn mới xảy ra vấn đề. Giờ nó đã ổn rồi, chỉ là có thai, tôi không cần chịu bất kì trách nhiệm nào nữa, cũng không đến mức là tôi làm bụng một con mèo to ra chứ.”