Cô ngượng ngùng cười, sợ làm tổn thương lòng tự tôn đàn ông của anh.
Hoắc Hử bất ngờ, nhận ra ý cô là quần áo anh mặc quá rẻ.
Ánh mắt của anh dần trở nên kì
quái, “Sự hiểu biết của các cô bình thường đều nông cạn như vậy hả.”
Đến cả thứ gọi là “Thương hiệu định chế tư nhân” cũng không biết.
Bộ quần áo nào cùa anh cũng là có một không hai có được không hả.
Khương Khuynh Tâm mù mờ, không hiểu gì.
“Không sao, sau này cô sẽ hiểu.”Hoắc Hử xoa đầu cô đầy thông cảm sau đó bước vào
phòng.
Khương Khuynh Tâm hoàn toàn bối rối, nhưng tại sao anh talại véo vào mặt cô rồi lại xoađầu cô, khiến hai người giống như một cặp tình nhân vậy, thật là xấu hổ.
Ngày hôm sau, khi Hoắc Hửmặc bộ vestmàu nâumà cô muabước ra từ phòng thay đồ, Khương Khuynh Tâm đã mất hồn một lúc.
Tuy rằng cô nhìn thấy anh mặc nhiều kiểu vest khác nhau, nhưng vì bộ này nên là cô mua nên
trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác khác lạ.
Có chút ngọt ngào, còn có chút ngẩn ngơ.
Như thể vào khoảnh khắc này, anh là chồng thực sự của cô.
Hoắc Hửliếc nhìn cô, thấy cô đang nhìn anh một cách ngu ngốc, tâm trạng cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu.
Trước giờ anh luôn cảm thấy quần áo mấythương hiệu này không được maytheo đúng số đo của mình thì không được thoải
mái, nhưng nhìncô thích như vậy thì cứ miễn cưỡng mặc đi.
Lúc ra khỏi cửa, anh chợt nhớ ra điều gì đó, “Tối hôm qua côkhông mua quần áo?”
“Không có, tôi chỉ lo mua cho anh thôi đó.” Khương Khuynh Tâm lộ ra vẻ “mua quần áo cho người đàn ông mình yêu” ngập tràn hạnh phúc.
“Tôi thấy cô lo ăn đồ ăn đêm thì có.” Hoắc Hử hừ một tiếng, không thương tiếc vạch trần cô.
“Ây ya, sao anh lại nói về em như
vậy chứ.” Để che giấu sự xấu hổ của mình, Khương Khuynh Tâm kéo dài giọng làm nũng.
Cổ họng Hoắc Hử ngứa ngáy, mở ra hai cúc cổ áo trên cùng nói, “Có thời gian thì cầm thẻ của tôi đi mua vài bộ quần áo, coi như là tiền công cho việc cô làm bảo mẫu nấu cơm quét dọn.”
Nói xong liền đi đến công ty.
Trong văn phòng của công ty luật, Ngôn Hách vừa bước vào liền sững sờ khi nhìn thấy quần áo trên người anh, vội vàng nói: “Hoắc thiếu gia, quần áo của
anh…”
“Tối qua Khương Khuynh Tâm dạo phố mua cho.” Hoắc Hử lật mở văn kiện.
Hạ Trì vừa đi đến cửa nghe thấy lời này, “aiyo, gặp quỷ rồi, chẳng mấy khi anh được mặc quần áo mua trên đường.”
Hoắc Hử liếc qua với đôi mắt u ám và lạnh lùng, “Một ông chủ công ty luật của anh sáng nào cũng đến tìm tôi, rảnh rỗi đến phát hoảng hả?”
“Không rảnh, nhưng nếu một
ngày không gặp anh, sẽ cảm thấy rất khó chịu.” Hạ Trì nhìn bộ vest của anh, trên mặt nở nụ cười, “Không phải lúc nào anh cũng chỉ mặc phiên bản giới hạn của DG à, không phải là vì do Khương Khuynh Tâm mua cho nên…”
Một văn kiện đập thẳng vào mặt anh, đôi môi mỏng của Hoắc Hửchỉphun ra mộtchữ “cút”.