nhất.” Hoắc Hử vô cùng kinh ngạc, anh từ nhỏ đã nhìn thấy quá nhiều người tranh giành lợi ích đến nỗi anh chết tôi sống, rất ít người có thể nhìn thấy được như cô. Anh cúi đầu nhìn cô gái đang cúi lưng, lần đầu tiên anh có chút ngưỡng mộ nhìn cỏ.
“Đừng nhặt nữa.”
“Không được.”
Khương Khuynh Tâm không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Vứt đi nhiều tờ rơi như vậy mà để ông chủ phát hiện thì chết chắc. Công ty vốn dĩ đã không lớn, tôi không
thể lười biếng được. Hơn nữa, ném hết ở đây thì công nhân vệ sinh cũng khó quét dọn.”
Cô vừa nói xong, một bàn tay thon dài nhặt tờ rơi đưa đến trước mặt cô. “Tôi giúp cô.”
Hoắc Hử ngồi xuống, khi anh đưa tay ra thì lộ ra đồng hồ trong tay áo, là nhãn hiệu cô chưa từng thấy qua. Phong cách đơn giản, dây đeo màu nâu kết hợp với mặt sau bằng đá sapphire, nhưng vẫn tôn quý vào thanh nhã hơn những ngôi sao đại diện trên những áp phích.
Cô lại nhìn trộm đôi chân của người đàn ông trước mặt, chiếc quần màu xanh bởi vì ngồi xuống mà để lộ dấu vết căng chặt. Cô đột nhiên nhớ đến cảnh tượng cô làm rơi khăn tắm của anh tối hôm đó, gương mặt nhanh chóng nóng hừng hực.
A a a. Bây giờ cô đang nghĩ cái gì vậy chứ, quá vô liêm sỉ rồi.
“Cô làm sao vậy? Sao mặt đỏ như vậy?” Hoắc Hử nâng mắt lên nhìn cô.
“Tôi… Tôi… nóng quá, có lẽ là bị
say nắng.” Khương Khuynh Tâm
cúi đầu lắp bắp, không dám nhìn lung tung nữa.
Hoắc Hử nhíu mày: “Cô ngồi dưới tán cây đi.”
“Không cần.” Khương Khuynh Tâm vội vàng lắc đầu. Không ngờ đại ma vương cũng có lương tâm, thật ra ngoài miệng thì độc địa, còn nhỏ mọn, nhưng anh vẫn rất tốt.
Nhặt khoảng năm phút mới nhặt hết toàn bộ tờ rơi. Khi Khương Khuynh Tâm đứng dậy, đầu óc đột nhiên hơi choáng váng, cả người ngã về phía trước.
Thấy cô sắp ngã xuống, một bàn tay mãnh mẽ kéo cô lại. Cô đứng vững, đối diện với ánh mắt dò xét của Hoắc Hử. “Vừa rồi ngồi lâu quá, có chút thiếu máu.”
Khương Khuynh Tâm lau mồ hôi trên trán: “Hơn nữa có lẽ là do nóng quá.”
“Lên xe.” Hoắc Hử quay người mờ cửa xe: “Tôi đưa cô về.”
“Không không, tôi còn chưa phát tờ rơi xong, nghỉ ngơi một chút rồi lại phát tiếp.” Khương Khuynh Tâm quả quyết lắc đầu.
Hoắc Hử thấy phiền, cô gái này quá không biết tốt xấu rồi, cứ phát tiếp là muốn bị say nắng sao?
“Bây giờ sắp đến trưa rồi, Phạn Phạn phải ăn cơm, không phải cô nói sẽ không làm chẫm trễ ba bữa ăn của nó sao?” “Sáng nay ở nhà tôi làm cho nó bữa trưa rồi mới ra ngoài.” Khương Khuynh Tâm cong miệng, còn cho rằng anh có lương tâm đau lòng cho mình nữa. Hoắc Hử nhíu mày:
“Cô dám để cho nó ăn đồ lạnh sao?”
u
»
Mèo không phải ăn đồ lạnh sao? Đây là nuôi mèo hay nuôi con gái vậy, Phạn Phạn cũng không khác người như anh ta.
Cô nhận lệnh lên xe. Nửa đường nhận được điện thoại của ông chủ, cô chỉ đành nói dối: “Bất động sản bên đó không có nhiều người, tôi đổi sang nơi khác rồi.”