Lâm Phồn Nguyệt thở dài: “Cậu yên tâm, lần này Khải Phong bị tổn thương nặng, giá trị thị trường ít nhất cũng bị giảm đi vài tỷ.”
Khương Khuynh Tâm thờ ơ, mặt không đồi sắc mà nói:” Phồn Nguyệt, một ngày nào đó tớ sẽ khiến những kẻ đã bắt nạt tớ phải trả giá.”
Lâm Phồn Nguyệt giật mình, cảm thấy cô đã khác trước rất nhiều. “Thật ra cậu có thể nhờ Hoắc Hử giúp cậu, cậu có cảm thấy… Anh ấy hình như có chút hứng thú với cậu không?”
Buổi tối, Hoắc Hử và Hạ Trì đi qua. Hạ Trì đặt giỏ hoa quả lên bàn uống nước, cười chào: “Chị dâu khá hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
Khương Khuynh Tâm lặng lẽ liếc nhìn Hoắc Hử bên cạnh, anh mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen, màu trầm lạnh khiến cho thần sắc
của anh giống như tượng đá, ngay cả ánh mắt cũng đầy lo lắng.
Khương Khuynh Tâm thành thật rũ mắt xuống: “Tôi xin lỗi, tôi lại gây rắc rối cho anh.”
“Cô biết là tốt rồi, chắc trong đầu cô chỉ toàn bã đậu.”
Hoắc Hử thấy thân hình mỏng cô như tờ giấy thì không hiểu sao thấy khó chịu, giọng điệu đặc biệt hung ác: “Đã nói với cô rồi, suốt ngày không bớt lo. Tôi không muốn một ngày nào đó cô chết, cảnh sát kiểm tra hồ sơ lại đến thẩm vấn tôi, cô có hiểu không?”
“Sau này sẽ không.”
Khương Khuynh Tâm cắn chặt đôi môi tái nhợt, ngăn không cho
nước mắt rơi.
Hoắc Hử thấy bực bội, anh không muốn mắng nhưng không muốn cô lại ngu ngốc. “Tại sao điện thoại tôi mua cho cô lại ở nhà họ Khương?”
“Bị mẹ tôi lấy.”
“Cô đúng là đồ con lợn.”
Khương Khuynh Tâm: “Anh nói đúng, sau này hãy gọi tôi là Khương lợn.”
II
II
Tiếng cười “phốc” của Hạ Trì khiến không khí căn phòng bỗng chốc thoải mái.
“Được rồi, cậu Hoắc, cũng đừng trách cô ấy. Ai có thể ngờ bố mẹ ruột lại độc ác như vậy.”
Khương Khuynh Tâm thân thể run lên. Hoắc Hử nhíu mày: “Sau này nếu muốn sống, hãy tránh xa gia đình đó.”
“Đúng vậy.”
Hạ Trì gật đầu: “Sau này nấu cơm cho cậu Hoắc của chúng ta là được rồi. Cô xem, mấy ngày
nay không được ăn đồ ăn của cô, tính tình anh ấy không tốt giống như người già rồi.”
“Hạ Trì.”
Hoắc Hử lạnh lùng liếc nhìn.
Hạ Trì vội vàng câm miệng, Khương Khuynh Tâm không khỏi nở nụ cười: “Tôi sẽ sớm khỏe nấu cơm cho” Hạ Trì vội vàng câm miệng, Khương Khuynh Tâm không khỏi nở nụ cười: Tôi sẽ sớm khỏe nấu cơm cho anh.”
“Cô im đi, tĩnh dưỡng cho tốt.”
Mặc dù giọng nói của người đàn ông vẫn gay gắt như mọi khi nhưng Khương Khuynh Tâm cảm
I I Á Á ị Á Ị