“Điện thoại rơi mất rồi, còn chưa làm sim.” Lâm Phồn Nguyệt nắm lấy tay cô, tràn đầy lo lắng: “Rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì? Cậu thật sự nằm vùng cho cảnh sát sao?”
Khương Khuynh Tâm lập tức hiểu ra, có vẻ như đồn cảnh sát đã tuyên bố ra ngoài: “Bây giờ bên ngoài đang nói thế nào?”
Lâm Phồn Nguyệt nhanh chóng di chuyển ánh mắt: “Có người tin cỏ người không tin.”
“Đó là đương nhiên, rất nhiều người sớm muốn nhìn thấy tớ bị chế nhạo.”
Điều tồi tệ nhất đều đã trải qua, Khương Khuynh Tâm ngược lại rất bình tĩnh, chỉ nói sơ qua với cô ấy về cuộc đấu thầu hôm qua.
Lâm Phồn Nguyệt tức giận hét lên: “Tên khốn Lục Quân Ngôn, quá cặn bã rồi, có phải là người không? Trước kia đối với cậu tốt như vậy, nói thay đổi là thay đổi, rốt cuộc Khương Như Nhân cho anh ta bùa mê thuốc lú gì chứ, vậy mà dám động tay đánh cậu.”
“Có lẽ là do trước kia anh ta không yêu tớ như vậy, thứ anh ta yêu chỉ là cô chủ được cưng chiều nhà họ Khương, là ai cũng không quan trọng.”
Khương Khuynh Tâm chế giễu nhún vai. “Cậu đừng tức giận, sáng nay tớ nghe tin tức mới phát
hiện hội trưởng Tiêu người phụ trách hội trường trung tâm văn hóa khoa học kỹ thuật đã nhiều lần tham ô nhận hối lộ, tạm thời bị đình chỉ chức vụ tiếp nhận điều tra. Cuộc đấu thầu hôm qua cũng không được tính. Trên mạng rất nhiều tin tức đều đang thảo luận xem kết quả của cuộc đấu thầu tối qua có phải là do Khải Phong đã đút lót cho hội trưởng Tiêu không.”
Khương Khuynh Tâm kinh ngạc: “Không thể nào.” “Tớ lừa cậu làm gì chứ, tớ cho cậu xem tin tức.”
Lâm Phồn Nguyệt vội vàng lấy
điện thoại tìm trang mạng ra cho Khương Khuynh Tâm xem.
Khương Khuynh Tâm vô cùng ngạc nhiên, cô luôn cảm thấy chuyện này xảy ra quá trùng hợp.
“Đây chính là người ác giả ác báo.”
Lâm Phồn Nguyệt vô cùng vui vẻ nói: “Cậu nghĩ xem, hôm qua có nhiều công ty trang trí quy mô lớn tham gia đấu thầu như vậy, người ta đã lãng phí nhân lực vật lực, vất vả chuẩn bị lâu như vậy, chắc chắn là đắc tội với người ta rồi.”
Khương Khuynh Tâm suy nghĩ
thấy cũng đúng, đây cũng là tin tốt, Khương Như Nhân coi như là xôi hòng bỏng không, đáng đời.
Công ty trang trí kiến trúc Khải Phong.
Khương Trạm tức đến nỗi trực tiếp ném gạt tàn trong phòng làm việc. Lần đầu tiên Khương Như Nhân nhìn thấy Khương Trạm tức giận như vậy, sợ đến nỗi không dám động đậy.
Tối qua một nhóm cấp cao của công ty đã đi ăn mừng thành công của cuộc đấu thầu với cô ta, hôm nay cô ta tràn đầy đắc ý đi
làm, không ngờ lại nhận được tin hội trường Tiêu bị bắt.
Nếu như chuyện hối lộ bị hội trưởng Tiêu khai ra, vậy phải làm thế nào đây?
“Mẹ.”
Cô ta hoảng sợ nhìn về phía Lạc Tâm Di. Lạc Tâm Di an ủi vỗ nhẹ vai cô ta: “Đừng lo, bố con ngồi ờ chức vị này lâu như vậy, chút chuyện này có thể giải quyết được.”
“Cho dù có giải quyết được, danh tiếng của Khải Phong cũng sẽ
nhận ảnh hưởng cực lớn.”
Khương Trạm tức giận nói.
Lạc Tâm Di trừng ông ta: “Vậy cũng không liên quan đến Như Nhân. Chuyện này đã làm rất tốt rồi, cho dù đổi thành bất kỳ công ty nào đi cũng sẽ gặp phải cục diện này. Nói trắng ra, có người muốn chỉnh hội trường Tiêu.”
“Tôi cũng không có ý trách con
bé.”
Khương Trạm vừa nói xong, giám đốc đã vội vàng chạy vào nói: “Chủ tịch Khương, hạng mục xây
dựng nhà thi đấu Khánh Hoa đã đàm phán trước đó, vừa rồi ban tổ chức bên đó gọi điện đến nói sẽ không hợp tác với chúng ta nữa. Ngoài ra khách sạn quốc tế Hải Xuyên cũng nói sẽ không xem xét đến chúng ta.”
Khương Trạm tức đến nỗi đầu óc choáng váng. Đây là hạng mục lớn mà Khải Phong tập trung nhất trong hai năm qua, vốn dĩ đã nằm trong bát rồi.