một người bao nhiêu thì mới hận một người bấy nhiêu, tâm tình bây giờ của cô chính là như vậy.
“Khương Như Nhân nói cho anh biết tôi ờ đây sao?” Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của Lục Quân Ngôn Giờ này khắc này, bên trong ánh mắt quen thuộc của Lục Quân Ngôn lộ ra vẻ thất vọng. “Khuynh Tâm, mặc kệ em có tức giận thế nào đi nữa, đố kỵ thế nào đi nữa, nhưng sao em lại có thể làm chuyện như vậy với chị gái của mình được chứ?”
Khương Khuynh Tâm hơi sửng
sốt, nhưng cô đã hiểu ra rất nhanh, cô mỉm cười: “Cô ta nói với anh thế nào?”
“Còn cần cô ấy nói nữa sao? Có người đã đăng chuyện xảy ra ngày hôm nay lên trang cá nhân rồi.”
Giọng điệu của Lục Quân Ngôn khiển trách: “Để người khác xé váy của chị gái mình trước mặt bao nhiêu người, còn để cho cô ấy bị lôi ra khỏi nhà hàng một cái nhếch nhác. Không chỉ cô ấy, còn có cả Tần Giai Nhã nữa, bạn tốt Thang Tẩm của em, hành vi của em quả thật là khiến người khác
tức giận.”
Đôi môi mỏng của người đàn ông hé ra khép lại.
Khương Khuynh Tâm đã từng nghe thấy những lời nói yêu thương cảm động từ trong miệng anh ta không biết bao nhiêu lần, nhưng vào lúc này cô lại cảm thấy trong lòng nguội lạnh. “Đúng vậy đó, tôi xấu xa, vậy bây giờ anh đứng đây là muốn báo thù cho vợ sắp cưới của mình sao?”
“Đến bây giờ mà em còn không biết sai nữa.”
Lục Quân Ngôn tức giận nói: “Bác trai bác gái vốn đã rất bất mãn với em rồi, sao em còn không biết thu liễm lại một chút. Bây giờ bên ngoài đều nói em lòng dạ hẹp hòi, nhỏ nhen.”
“Đúng vậy, tôi chỉ là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, nhỏ nhen thôi.”
Khương Khuynh Tâm cực kỳ thoải mái thừa nhận: “Bà đây cũng không phải là đức mẹ Maria.”
“Khương Khuynh Tâm.”
Lục Quân Ngôn không nhịn được
mà tức giận đấm mạnh một cú lên xe.
“Em thực sự làm anh quá thất vọng. Vì tương lai của chúng ta, anh đã cố gắng chịu đựng, hơn nữa còn hy vọng có thể nắm vững nhà họ Lục càng sớm càng tốt. Mà em thì sao, em đang làm gì đây? Em không những rời khỏi Khải Phong, trở thành một kẻ không có việc làm, ngay cả danh phận cũng rất mơ hồ. Em có thể nỗ lực hơn một chút không? ”
“Tôi đang rất nỗ lực.”
Nỗ lực ngồi vững vị trí mợ nhỏ
của anh đó, tên đàn ông chó má.
Lục Quân Ngôn tức giận cười một tiếng: “Em nỗ lực ức hiếp Khương Như Nhân à? Nếu em mà cử như vậy, Như Nhân người ta cũng đã sắp vượt qua em rồi. Không sai, tuy cô ấy văn bằng thấp, lớn lên ờ nông thôn, nhưng cô ấy cũng rất thông minh, nỗ lực, mỗi ngày cô ấy đều học đến nửa đêm.”
“ồ, hóa ra trong mắt anh cô ta có nhiều ưu điềm như vậy.” Khương Khuynh Tâm cười mỉa mai. vốn Lục Quân Ngôn còn tưởng rằng cô đang ghen tỵ, nghe xong lời
này thì lập tức lộ ra vài phần bất lực: “Khuynh Tâm, bây giờ không phải lúc ghen tỵ, chắc em cũng biết trò chơi rùa thỏ chạy đua.”
“Ai ghen tỵ chứ? Lục Quân Ngôn, anh dựa vào đâu mà vứt bỏ tôi đi đính hôn với cô ta, mà tôi lại còn phải nỗ lực vì anh nữa. Vậy có phải là tôi không nỗ lực, chẳng phải anh sẽ từ bỏ tôi sao? Rốt cuộc thứ anh muốn là một người phụ nữ mà mình thích hay là một người phụ nữ có thân phận xứng đáng với anh, có thể trợ giúp cho anh?”
“Nếu không phải anh thích em thì
anh sẽ lãng phí thời gian ở đây tìm em sao? Nghe lời anh đi, trở về xin lỗi bác trai bác gái với cả Khương Như Nhân nữa, cố gắng trở lại Khải Phong sớm đi.”
Lục Quân Ngôn không kiên nhẫn nói. “Trở về Khải Phong làm gì? Cho dù có cố gắng thế nào đi nũ’a, chỉ một câu nói của Khương Như Nhân thôi thì tất cả những gì tôi cố gắng sẽ biến mất.”
Khương Khuynh Tâm đột nhiên bật cười: “Cũng đúng, trong mắt anh đó không phải là kết quả của tôi, đó là do anh giúp tôi giành được.”
Lục Quân Ngôn bị lời nói hùng hổ hăm dọa của cô làm cho phát cáu: “Nếu không phải nhờ anh thì em có thể giành được khách sạn về tay sao? Tại sao em không tự kiểm điểm lại khuyết điểm của mình, chẳng trách tất cả mọi người cũng không làm việc được với em.”
“Đúng vậy, vậy anh tránh xa tôi ra một chút.”
Khương Khuynh Tâm tức đến hàm răng phát ngứa, cô giật mạnh cửa xe ra, hằn học nói: “Sau này đừng có đến tìm tôi nữa, nhìn thấy bộ dạng bây giờ
của anh làm cho tôi thấy ghê tởm.”
“Em nói cái gì?”
Vẻ mặt cao ngạo của Lục Quân Ngôn trầm xuống lạnh lẽo như bảng: “Lúc em trách cứ anh không cầm gương ra soi thử mặt mũi lúc này của mình sao?”
“Đúng vậy, mặt mũi tôi xấu xí, không xứng với cậu chủ Lục cao quý anh.”
Khương Khuynh Tâm cười lạnh một tiếng, cô đóng mạnh cửa lại, khởi động xe rồi rời đi.