Quân Ngôn?”
“Trong lòng cô rất hận Quân Ngôn, tôi không muốn cô vì thân phận của tôi mà có cái nhìn phiến diện về mình.” Lương Duy Chân nghiêm túc nói, “Tôi là thưởng thức cô từ tận đáy lòng mình!”
Khương Khuynh Tâm hít một hơi thật sâu, “Vậy tôi xin phép mạo muội hỏi một câu, Lục Quân Ngôn ngoài cậu ra có còn người cậu nào nữa không?”
Lương Duy Chân sửng sốt, cười rồi lắc đầu, “Không có.”
Khương Khuynh Tâm:
Cô cảm thấy não của mình bị kích thích thiếu oxy sắp ngất đi mất.
Ai nói Hoắc Hử là cậu cơ?
Lâm Phồn Nguyệt đâu rồi?
Cô đảm bảo sẽ không kéo cô ấy ra và đánh chết! Mà cô tuyệt đối phải lột từng lớp từng lớp da của cậu ấy!
Là ai lúc đầu đã thề thốt là tuyệt đối không sai, để rồi đưa cô vào tình cảnh thảm không nỡ nhìn
như vậy.
“Cô…không sao chứ?” Lương Duy Chân nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, cảm giác như cô có thể ngất ngay đi được.
“Không sao, có lẽ là do sức chiến đấu bùng nổ ban nãy khiến tôi kiệt sức rồi, tỏi phải quay về nghỉ ngơi, ổn định lại một chút.”
Khương Khuynh Tâm bước ra khỏi thanh máy, cô muốn điên rồi, sụp đổ rồi.
“Đẻ tôi đưa cô về.” Lương Duy Chân không yên tâm nói.
“Không, tôi tự lái xe.” Khương Khuynh Tâm xua xua tay.
Cậu à, cầu xin cậu tha cho tôi đi, hiện tại cô nhìn thấy anh sợ là sẽ không chịu được mà hối hận quá đi nhảy sông đấy.
“Vậy được, cô chú ý chút, đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho tỏi.” Lương Duy Chân đỡ cô lên xe.
Khương Khuynh Tâm lái xe ra khỏi khách sạn xong thì trực tiếp gọi điện cho Lâm Phồn Nguyệt.
“Đang đâu?”
“Vừa thi xong, chuẩn bị tìm chỗ để ăn, buổi chiều còn một môn nữa, đúng rồi, tớ vừa gọi điện thoại cho Bồi Viễn, cậu thật ngầu nha…”
“Giờ tôi qua tìm cậu, tôi có chuyện cần nói với cậu, đúng rồi, tốt nhất là cậu nên mua quần áo giáp sắt cuốn cả người lại, tỏi sợ là tôi không nhịn được đánh chết cậu, gây ra án mạng.” Khương Khuynh Tâm ảm đạm nói.
Lâm Phồn Nguyệt giật mình: “ Mình chọc giân cậu rồi sao?”
“Cậu không chọc giận tớ, mà là hại tớ rơi vào hố sâu không đáy!” Khương Khuynh Tâm không nhịn được hét lên một tiếng: “Hoắc Hử căn ản không phải là cậu của Lục Quân Ngôn! Cậu nhận nhầm rồi chị hai ạ!”
Lâm Phồn Nguyệt:” … Không thể nào?”
” Hôm nay tớ nhìn thấy chú nhỏ của Lục Quân Ngôn, là Lương
Duy Châu. Trước đó tớ vừa tiếp quản dự án biệt thự Sơn Đường Thủy viên của anh ấy.” Khương Khuynh Tâm rơm rớm nước mắt:”Đến cuối cùng là do cậu lầm tưởng nhận sai người rồi, chị cả.
“…..”Lâm Phồn Nguyệt run
rẩy, cô không hiểu, cô làm sao có thể nhận sai người, rõ ràng là anh cô nói như vậy.
Nửa giờ sau, Khương Khuynh Tâm nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô với tốc ánh sáng.
Lâm Phồn Nguyệt mượn tạm một cái mũ bảo hiểm xe máy: “Được rồi, cậu muốn làm gì tớ thì làm nhưng đừng đánh vào mặt tớ.”
Khương Khuynh Tâm cười nói: “Tớ sẽ không đánh vào mặt cậu, tớ ông cậu đi nhảy cầu được chứ?”
Lâm Phồn Nguyệt bộ dáng trông đau khổ, đáng thương.
“Vừa rồi, trong lúc đứng đợi cậu 30 phút trong mưa gió. Tớ nhớ lại hình ảnh khi anh trai tớ chỉ cho tớ cậu của Lục Quân Ngôn. Khi đó, có hai người đàn ông đang
đứng cạnh nhau. Hoắc Hử cũng ở đó. Anh ấy có một loại khí chất rất mạnh mẽ, giống như một bậc vương giả vậy…”
” Vậy nên cậu tự nhận đó là cậu của Lục Quân Ngôn, phải không? ” Khương Khuynh Tâm ngắt lời cô bằng một lời chế nhạo.
Lâm Pồn Nguyệt cúi đầu cắn ngón út: “Không đúng sao, người đàn ông bên cạnh có khí chất yếu hơn Hoắc tiên sinh nên…”
“Người đàn ông bên cạnh anh ta lúc này trông như thế này sao?”
Khương Khuynh Tâm tìm thấy bức ảnh chụp của Lương Duy Châu cô không may chụp được hỏm biệt thự khởi công.
“Ồ, lúc đó tớ cũng không để ý lắm.” Lâm Phồn Nguyệt nhíu mày suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Hình như có chút giống, đúng vậy, là anh ấy, vậy anh ấy là chú nhỏ của Lục Quân Ngôn?”
Khương Khuynh Tâm đặt tay lên ngực như muốn thổ huyết vậy.
” Chị hai à, chỉ vì của sự si mê nhất thời của cậu, tớ đã đánh mất cuộc hôn nhân của chính mình
đó, cậu có biết tớ làm thế nào đểsống sót qua những ngày này không? Mỗi ngày, tớ đều phải nghe những lời từ tên đàn ông miệng lưỡi độc địa bịbệnh thần kinh kia, tớ mỗi ngày còn giặt giũ, nấu ăn, làm ấm giường, sắp biến thành bảo mẫu đến nơi rồi!