• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô vừa lên xe thì Lương Duy Chân đưa cô một cốc trà sữa nói, “Xin lỗi, hôm qua khiến em chịu ủy khuất rồi.”


Trà sữa cũng không phải thứ gì đắt nên Khương Khuynh Tâm cũng không từ chối mà nhận luôn.


“Bị người thân đâm một nhát, tôi tin rằng Lương tổng cũng không thấy thoải mái gì.”


“Em thật thông minh.” Đáy mắt Lương Duy Chân vô cùng đau


khổ, nhưng trong lời nói của anh thật sự có sự thưởng thức,


“Quân Ngôn khiến tôi thật thất vọng, trước đó nó không như thế đâu.”


Khương Khuynh Tâm tiu nghỉu, đâu phải cô không nhận ra điều đó chứ?


Không biết từ bao giờ mà người thanh mai trúc mã như ánh nắng của cô lại thay đổi thành như vậy.


Lương Duy Chân khởi động xe, “mọi hợp tác giữa Kim Duệ chúng tôi với Lục Thị đều đã hủy hết


“Vậy thì sợ đây là đả kích không nhỏ đối với Lục Quân Ngôn đó.” Khương Khuynh Tâm suýt xoa, vị trí người thừa kế mà Lục Quân Ngôn luôn khao khát sợ là ngồi không vững rồi.


Cô đột nhiên cảm thấy có chút tổn thương.


Loanh quanh một hồi, không ngờ đến cuối giúp cô hành Lục tra nam kia vẫn là cậu anh ta, chỉ là không phải Hoắc Hử thôi.


Cỏ ngược lại lại tò mò, nếu như Lục Quân Ngôn không được thừa kế Lục Thị vậy Khương Như


Nhân có còn tiếp tục bên cạnh anh ta không?


Nếu như Khương Như Nhân đá anh ta để leo lên cành cao hơn, vậy thì càng thú vị rồi.


“Em không vui hả?” Lương Duy Chân vẫn luôn chú ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trong sáng của cô, nhìn thấy cỏ thở dài một hơi, rồi lại khóc không ra nước mắt, thật đáng yêu.


“Vui thì có vui nhưng cô Lương nhất định sẽ lại tìm đến anh để cầu tình cho mà xem.”


Lương Duy Chân cười nhìn cô, “Ai đến cầu tình cũng vô dụng, ai bảo nó xuống tay tàn nhẫn với em như vậy.”


Đôi mắt của người đàn ông tràn đầy tình cảm, Khương Khuynh Tâm giật mình, không dám nhìn anh ta nữa.


“Hay là…hôm nay để tôi mời cơm đi, cảm ơn anh đã xử lí công bằng.”


“Không, nếu như xử lí công bằng thì tôi đã giao cho cảnh sát rồi, cho nên để tôi mời, để tôi tạ lỗi với em.”


“Không có, dù sao cũng là người thân, anh có thể xử lí đã là vượt qua cả kì vọng của tôi rồi.”


“Cho tối một cơ hội để mời cơm em cũng không được hả.” Lương Duy Chân nháy mắt với cô, dùng giọng điệu như nói đùa nói.


Khương Khuynh Tâm cũng không tranh với anh ta nữa.


Nửa tiếng sau xe dừng ở trước một nhà hàng món Tây cao cấp của Đồng Thành.


Tim Khương Khuynh Tâm loạn nhịp, một nam một nữ đến nhà


hàng Tây ăn cơm cũng hơi ám muội rồi đi.


“Đi thôi.” Lương Duy Chân đã giúp cô mở cửa bên ghế lái phụ.


Khương Khuynh Tâm cũng chỉ có thể bất lực theo anh đi vào.


Lương Duy Chân rõ ràng đã đặt bàn trước rồi, nhân viên phục vụ dẫn họ đến chiếc bàn cạnh cửa sổ sáng rỡ, bên trên còn đặt những bông hồng tươi mới chuyển từ nước ngoài về.


“Hoa hồng đỏ, đại biểu cho nụ cười rạng rỡ của em.” Lương


Duy Chân cầm hoa hồng lên tặng cho cô, ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng, “Khuynh Khuynh, tôi làm như vậy có thể rất mạo muội, nhưng tôi nhất định phải nói cho em biết, tôi đã rung động với em rồi, những ngày tháng qua, em đã chịu nhiều khổ cực, những ngày tháng sau này, tôi hi vọng có thể che mưa chắn gió cho em.”


Khương Khuynh Tâm rốt cuộc hoảng loạn rồi, cô không ngờ Lương Duy Chân sẽ tỏ tình với mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK