Hạ Trì lấy thiệp mời đặt lên bàn.
Hoắc Hử cau mày, Đồng Thành dạo này thật nhiều sinh nhật tám mươi tuổi.
“Đúng rồi, tốt nhất là đưa thêm một bạn nữ đi.” Hạ Trì nhắc nhở, “Cậu biết em gái tôi rồi đấy, si mê cậu đã nhiều năm rồi, còn có ông tôi nữa, lúc nào cũng muốn mai mối cho cậu.”
Hoắc Hử day day lông mày, bạn nữ, tìm ai?
Khương Khuynh Tâm?
Hai ngày tiếp theo, Khương Khuynh Tâm vừa thiết kế phương án biệt thự, vừa nghĩ cách làm sao mới có thể gạo nấu thành cơm với Hoắc Hử.
Hay là tối nay làm một bữa tối dưới ánh nến?
Nhưng tửu lượng anh ta thế nào?
Có khi nào cô say rồi mà anh vẫn chưa say không .
Đang phiền não thì Hoắc Hử gọi điện thoại đến: “Cô đang ở đâu?”
“Công ty.”
“Gửi địa chỉ cho tôi, hai mươi phút nữa tôi đến đón cô, cùng tôi đi tham gia một bữa tiệc sinh nhật.”
Cơ hội đến rồi.
Khương Khuynh Tâm hai mắt
sáng lên, nhưng cô cũng lập tức bất mãn, “Anh không muốn tham gia tiệc sinh nhật của bà tôi, tại sao tôi phải đi cùng anh.”
“Cô không muốn đi, vậy thôi đi, tôi tìm người khác…”
Điện thoại sắp tắt thì Khương Khuynh Tâm đành nhận thua: “Tôi đi tôi đi, ai bảo ở trong tình yêu ai yêu trước người ấy thua chứ, tôi thua anh triệt để rồi, anh lợi hại.”
Nói xong cô liền cầm bình nước uống một ngụm trà, cô thả thính quá chuyên nghiệp rồi, cô còn bị
chính mình làm rung động.
Vài giây sau, giọng nói bất lực của Hoắc Hử truyền đến điện thoại: “Điện thoại của tôi kết nối với Bluetooth của ô tô, Hạ Trì đang ngồi bên cạnh.”
“Phụt.” Khương Khuynh Tâm phun hết cả ngụm trà mới uống lên màn hình máy tính.
Ngay sau đó, giọng nói của Hạ Trì truyền đến: “Được đó, chị dâu, không nhìn ra chị biết thả thính như vậy, chẳng trách lão Hử nhà bọn em…”
“Tôi đến rồi.”
Điện thoại trực tiếp ngắt kết nối.
Khương Khuynh Tâm nằm bò ra bàn xấu hổ muốn chết.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc và đi xuống cầu thang, cô lại nhận được một cuộc gọi từ Lâm Phồn Nguyệt.
“Sao rồi, tối qua có gạo nấu thành cơm với chồng cậu chưa.”
“Chưa nhưng tối nay anh ấy bảo tớ đi tham gia tiệc sinh nhật cùng anh ấy, tớ thấy có cơ hội đó,
nhưng bình thường buổi tối anh ấy đi xã giao tớ cũng chưa từng thấy anh ấy uống say bao giờ…”
Khương Khuynh Tâm thở dài, Hoắc Hử người này rất lí trí.
“Tiệc sinh nhật?” Lâm Phồn nguyệt giật mình, “Không phải là sinh nhật 80 tuổi của ông Hạ Trì chứ, mình cũng phải đi.”
“Có vẻ là anh ta với Hạ Trì chơi rất thân.”
“Như vậy là tốt nhất rồi, tối nay tớ sẽ gọi vài người đến chúc rượu anh ta và cố gắng làm cho anh ta
say. Nếu không được, tớsẽ mang theo một gói thuốc …”