Khương Khuynh Tâm hít một hơi thật sâu, mọi thứ quá đột ngột, cô không kịp chuẩn bị.
Nhưng Lâm Phồn Nguyệt đã sẵn sàng chuẩn bị đồđề giúp cô rồi.
Cô đứng bên đường với tâm trạng hừng hực và mongđợi,
xong rồi, cô có cần chuẩn bị gì không?
Hơn nữa cô vẫn chưa từng có kinh nghiệm, đến lúc đó Hoắc Hử uống say rồi, không thể chỉ có mỗi mình cô đi.
“bíp bíp.”
Tiếng còi xe vang lên mấy lần, cô hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình nênkhông nghe thấy.
Hoắc Hửnhìn nữ nhân bên đường lúc thì đứng ngẩn người, lúc thì xấu hổ che mặt, cực kỳ
cạn lời.
Cũng không biết cô ta đang nghĩ cái gì nữa, điếc rồi hả.
Hạ Trì nháy mắt cười đen tối, “Lão Hử, tôi cảm thấy vợ cậu đang nghĩ đến hình ảnh gì đó không trong sáng đó, mà đối tượng trong đó phần trăm lớn là cậu…”
“Cậu tưởng cô ấy giống cậu hả.” Hoắc Hử lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc.
“Đừng nói nữa, càng nhìn chị dâu
càng thấy đáng yêu. Rõ ràng là tôi ờ cùng thành phố với cô ấy, vậy sao lại bị anh ra tay trước…”
Lời còn chưa nói xong, một làn khí lạnh đã bao trùm lấy anh ta.
Hoắc Hử không cảm xúc cảnh cáo: “Bỏ cái ý đồ đó với cô ấy đi, cô ấy không phải là người phụ nữ mà anh tùy tiện chơi đùa.”
Nói xong, anh trực tiếp mở cửa xuống xe, đi đến trước mặt Khương Khuynh Tâm.
Trong lúc, Khương Khuynh Tâm còn đang bối rối suy nghĩ về việc cô phải tiếp tục tồn tại như thế nào, bỗng một bóng đen đột nhiên xuất hiện bao phủ lấy cô.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông quen thuộc, Khương Khuynh Tâm sợ hãi lùi lại hai bước, đôi giày cao gót xiêu vẹo sang một bên.
Thấy cô sắp ngã, Hoắc Hử vòng tay qua thắt lưng của cô, ôm cô vào lòng mình để cô đứng vững.
Nếu như bình thường, Khương Khuynh Tâm sẽ có chút chột dạ, nhưng vừa rồi trong đầu cô chỉ toàn là dáng vẻ không một mảnh vải trên người Hoắc Hử, hiện tại chóp mũi lại kề sát ngực anh, trong nháy mắt khuôn mặt xinh xắn lập tức đỏ như trái đào.
“Tôi đáng sợ như vậy sao?” Hoắc Hử nhướng mày.
“Không có, tôi vừa rồi là đang nghĩ chuyện khác thôi.” Cô nhanh chóng lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với anh.
“Lên xe.”
Hoắc Hử mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Khương Khuynh Tâm thấy có người ngồi vào ghế cạnh tay lái nên cô ngồi xuống ghế sau, cô cảm thấy thật sự xấu hổ, không thể bình tĩnh đối mặt với Hạ Trì.
“Hì hì, chị dâu, đang suy nghĩ cái gì vậy, em bóp còi nửa ngày cũng không thấy chị ra nha.” Hạ Trì lộ ra một nụ cười xấu xa: “Nhìn chị như vậy, chắc hẳn là đang suy nghĩ về lão Hoắc rồi.”
” Đúng vậy, đang nghĩ anh ấy.” Câu nói như phá vỡ bầu không
khí xung quanh, Khương Khuynh Tâm nói bằng giọng nhẹ nhàng, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
Phía trước, Hoắc Hử đang lái xe trong lòng cảm thấy một trận ngứa ngáy, liếc mắt nhìn người phụ nữ trong gương chiếu hậu, đang cúi đầu xuống, bên dưới mái tóc đen lộ ra hai vành tai đã chuyển sang màu đỏ, thật biết làm người khác khó chịu.
Khóe miệng anh thản nhiên nhếch lên một đường.
Hạ Tri “oa nga” một cái, khoanh tay trước ngực, chán nản nói:
“Đáng ra ngươi không nên hỏi, hại em bị nhét một mồm đầy cơm chỏ, nhưng Lão Hoắc tính tình lẫn tính tình đều không tốt, thói hư tật xấu rất nhiều. Chị rốt cuộc thích lão Hoắc ở điểm nào? ”
Nội tâm Khương Khuyng Tâm âm thầm tán thưởng Hạ Tri nói rất đúng.