Khương Khuynh Tâm ngẩng người, hoàn toàn không ngờ nhanh như vậy lại đụng mặt người đàn ông này.
Hơn nữa còn ở tình huống bản thân nhếch nhác khó coi. Tiêu rồi, anh vốn đã chán ghét mình rồi, lần này sợ là lập tức bị kéo đến Cục dân chính ly hôn mất.
Hạ Trì ở bên cạnh đi tới, rất
nhanh đã nhìn thấy rõ dáng vẻ của Khương Khuynh Tâm, anh ta lập tức nhận ra. Trước đây anh ta đã từng gặp ở buổi tiệc thương nghiệp tại Đồng Thành, cộng thêm việc Khương Khuynh Tâm là người đẹp được giới thượng lưu Đồng Thành công nhận, anh ta cũng đã nghe danh qua.
Chẳng qua là dáng vẻ nhếch nhác này thật sự hiếm thấy.
Anh ta cười tinh nghịch: “Hoắc Hử, đây chẳng phải là…” Hoắc Hử đưa mắt cảnh cáo anh ta.
Hạ Trì cũng không lên tiếng nữa. “Khuynh Tâm, cậu không sao
chứ?”
Lúc này, Lâm Phồn Nguyệt vội vàng đẩy tên phục vụ ra, chạy đến đỡ cô dậy.
“Vẫn ổn.”
Khương Khuynh Tâm khó chịu liếc nhìn Hoắc Hử.
Lâm Phồn Nguyệt cũng nhận ra, tuy sớm đã biết Hoắc Hử rất ưa nhìn, nhưng ngắm nhìn vẻ đẹp này lúc thanh thiên bạch nhật ở cự ly gần thế này, thật khiến phụ nữ muốn hét lên phạm tội.
Không chỉ cô ấy, đến cả Tần Giai Nhã, Khương Như Nhân, Thang Tẩm ba người bọn họ cũng dán chặt mắt vào người anh, vẻ ngoài lịch lãm, khí chất cực phẩm này quả thật là lần đầu nhìn thấy.
Anh ta rốt cuộc là ai?
Hoắc Hử rất thản nhiên, nhíu mày, đôi mắt đen chuyển ánh nhìn sang người quản lý Lưu.
“Nhà hàng các anh bình thường ức hiếp phụ nữ thế này sao?”
Quản lý Lưu sớm đã sợ run người, tuy không quen biết Hoắc
Hử nhưng người này khí thế mạnh mẽ, Hạ Trì bên cạnh anh ta còn là cậu chủ số một của Đồng Thành, vốn không phải là người mà những nhân vật cỏn con như họ có thể chọc vào nồi.
Đang lúc không biết phải làm sao, Tần Giai Nhã mỉm cười tiến về trước: “Cậu Hạ, đây là bạn anh nhỉ? Hai người có điều không biết, tối nay tôi đã sớm đặt phòng riêng với quản lý Lưu để mời hai cô bạn thân ăn cơm, nào ngờ lúc này, cô Lâm và cô Khương cứ khăng khăng đòi quản lý Lưu đưa phòng cho bọn họ.”
“Tần Giai Nhã, cô có còn chút mặt mũi nào không? Rõ ràng là phòng riêng đã được chúng tôi đặt trước, là ba người các cô cậy thế ép người.”
Lâm Phồn Nguyệt phản bác mãnh liệt: “Quản lý Lưu cũng thấy chúng tôi ít người yếu thế dễ bắt nạt.”
Quản lý Lưu hoang mang nói: “Cậu Hạ, cậu đừng nghe họ nói bậy, tôi làm việc dựa theo quy tắc của nhà hàng, là hai cô ấy làm loạn ờ nhà hàng, tôi đây mới hết cách.”
Khương Như Nhân cũng yếu đuối cất lời: “Em gái, chị biết em không ưa với chị, nhưng cũng không cần làm khó quản lý Lưu, anh ấy cũng là người làm công, không dễ dàng gì.”
Khương Khuynh Tâm cười khinh, đáp: “Mỗi ngày cô đều bày ra vẻ mặt làm bộ làm tịch không buồn nôn sao?”
Hạ Trì bị đám phụ nữ này năm mồm mười miệng ong hết cả đầu, xoay đầu nhìn Hoắc Hử: “Cậu nghĩ thế nào?” Khương Khuynh Tâm ngây người, ánh mắt sa sầm xuống. Hiện giờ
Hoắc Hử chắc chắn hận mình tận xương tuỷ, sao có thể ra tay giúp mình chứ.
Hoắc Hử đảo mắt nhìn về phía Khương Như Nhân, người phụ nữ này tuy ngoài mặt nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng mỗi lời cô ta nói ra thực chất đều là đâm chọt Khương Khuynh Tâm hẹp hòi nhỏ nhen, không nể tình chị em ruột, hơn nữa còn cậy thế ức hiếp người. “Đây là nhà hàng mà cậu vẫn luôn giới thiệu cho tôi sao?”
Giọng nói trầm thấp không hề che đậy sự mỉa mai nơi đáy mắt:
“Quản lý nhà hàng a dua nịnh hót, bỏ qua các quy tắc cơ bản của nhà hàng, người như thế này có tư cách gì gánh vác chức vụ quản lý.”
Ánh mắt Khương Khuynh Tâm bỗng sáng lên, nhìn Hoắc Hử với ánh mắt rất khó hiểu Hoắc Hử tóm được biểu cảm này của cô vào tầm mắt, rất không hài lòng.
Cô ấy bày ra ánh mắt này sao?
Lẽ nào cho rằng mình không phân biệt rõ đúng sai?
“Cậu Hạ…”
Quản lý Lưu vô cùng hốt hoảng: “Thật oan cho tôi quá, cô Tần, cô phải nói giúp tôi.”