Cô không nghi ngờ gì về việc anh ta có thể sẽ động tay chân với cô.
Khi cô đang thấp thỏm không yên, một bóng người cao lớn đã nhanh chóng đứng trước mặt cô, chính là Lương Duy Chân.
“Quân Ngôn, cháu định làm gì?”
“Cậu, câu này cháu hỏi cậu mới đúng, đây là chuyện riêng của cháu với cô ấy, cậu tránh ra đi.”
Cậu…
Đầu Khương Khuynh Tâm đột nhiên như bị sét đánh trúng.
Cô nghe thấy cái gì đây?
Lục Quân Ngôn gọi Lương Duy Chân là cậu?
Cô thấy não mình không đủ dùng nữa rồi.
Anh ta là cậu, vậy Hoắc Hử là ai? Chết tiệt.
Lương Duy Chân cau mày cảnh
cáo, “Một vừa hai phải thôi, hôm nay là tiệc đính hôn của cháu đấy, đi lên đi.”
“Lễ đính hôn của cháu bị cô ta hủy hết rồi.” Lục Quân Ngôn tức đến mức mắt đỏ bừng lên, “Bao nhiêu năm như vậy, cháu đã nỗ lực vất vả để tạo nên thanh danh vậy mà đều bị hủy hết trong ngày hôm nay, ban nãy cậu có thấy ánh mắt bố cháu nhìn cháu không?”
“Là con bé hủy lễ đính hôn? Cậu thấy chính là mấy người hung hăng dọa người thì có.” Lương Duy Chân lộ ra thất vọng.
“Quân Ngôn, cháu có thể vì Lục Thị nỗ lực, nhưng không thể không có giới hạn. Thỏ gấp lên đều sẽ cắn người, những việc hôm nay cháu làm đã hoàn toàn khiến khương Khuynh Tâm không thể lưu lại giới hạn rồi!”
Trong lòng Khương Khuynh Tâm khẽ động, không ngờ người đàn ông này lại hiểu mình như vậy.
Nhập mật khẩu: 1234
Truy cập web nhayhȯ. čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!