Lâm Phồn Nguyệt động viên cô: “Đừng nói nữa, dựa vào năng lực của cậu, cho dù không ờ Khải Phong cũng sẽ vượt trội hơn người.”
Vừa dứt lời, một nhân viên phục vụ chặn hai người lại. “Xin lỗi quý khách, cho hỏi hai người có đặt trước chưa?” “Có có, tỏi đã gọi cho quản lý Lưu của các anh.”
Lâm Phồn Nguyệt chào hỏi với quản lý đang ở trước quầy thu ngân. Quản lý Lưu lập tức đi qua: “Cô Lâm, tôi đã giữ sẵn cho hai cô một phòng riêng, giờ sẽ dẫn hai cô qua đó.” Lúc này, giọng nói của Tần Giai Nhã vọng đến. “Quản lý Lưu, tôi dẫn theo vài người bạn đến ăn cơm, cho hỏi còn phòng riêng không?”
Quản lý Lưu ngớ ra một hồi, sau
khi nhìn thấy Thang Tẩm ở phía sau cô ta, hai mắt sáng rực lên: “Đây chắc không phải là ca sĩ Thang Tẩm đang hot bỏng tay dạo gần đây chứ?”
Thang Tẩm mỉm cười, Tần Giai Nhã cười đáp: “Quản lý Lưu, mắt nhìn của anh thật lợi hại. Tôi nói với Thang Tẩm rằng món ăn nhà làm của các anh rất ngon, đúng lúc hôm nay cô ấy rảnh rỗi nên kịp thời dẫn cô ấy đến.”
Quản lý Lưu vừa mừng lại vừa lo: “Bài hát của cô Thang rất hay, tôi cũng là một fan trung thành của cô ấy, chẳng qua là phòng riêng
của chúng tôi hôm nay đều đã hết rồi.” “Không phải vừa nãy anh mới nói là giũ’ sẵn cho họ một phòng sao?”
Tần Giai Nhã liếc mắt về phía Khương Khuynh Tâm hai người họ. Lâm Phồn Nguyệt lập tức xù lông: “Đây là phòng chúng tôi đặt trước, cô muốn thì tự đặt một phòng đi.”
Quản lý Lưu nghĩ nát óc, hai người này đều là cô chủ ờ Đồng Thành, không dễ chọc vào.
Tần Giai Nhã cười nhẹ một cái, chỉ vào Khương Như Nhân nói:
“Quản lý Lưu, Thang Tẩm, tôi không giới thiệu nữa, anh đã biết rồi. Nhưng người này, e rằng anh vẫn chưa rõ, cô ấy là Khương Như Nhân, con gái của Chủ tịch hội đồng quản trị Công ty trang trí kiến trúc Khải Phong, sau này sẽ là người thừa kế Khải Phong.
Còn về vị khách cô Lâm dẫn đến này, chẳng qua chỉ là trợ lý quèn của cô Khương chúng tôi mà thôi.”
Quản lý Lưu ngớ người ra. Khải Phong là xí nghiệp nằm trong top 300 trong nước, ờ Đồng Thành cũng là công ty đại chúng tiếng tám lẫy lừng. Mà phía Tần Giai
Nhã cũng không ít người, Lâm Phồn Nguyệt bên này so ra thế lực vẫn còn kém xa.
Lâm Phồn Nguyệt mắng: “Ai là trợ lý quèn? Chẳng qua chỉ là một con điếm cướp đồ của người khác mà thôi.” Mặt Khương Như Nhân hơi biến sắc, Tần Giai Nhã nhìn chằm chằm quản lý Lưu, cười híp mắt, nói: “Quản lý Lưu, có phòng riêng cho chúng tôi không?”
“Có có.”
Quản lý Lưu trong nháy mắt đã quyết đoán: “Cô Lâm, thật ra tôi
nhớ ra là từ sớm đã nhận đơn đặt trước của cô Tần, hai người… lần sau lại đến vậy.”
Khương Khuynh Tâm híp mắt lại, ánh mắt bùng lên ngọn lửa giận: “Quản lý Lưu, anh xem chúng tôi là đồ ngốc sao?”
Lâm Phồn Nguyệt xắn tay áo lên: “Cảm thấy Lâm Phồn Nguyệt tôi dễ bắt nạt lắm sao? Có tin tôi gọi cho anh trai tôi, khiến cho quán các anh đóng cửa luôn không?” Khương Như Nhân mỉm cười nói: “Quản lý Lưu, đừng lo, có chuyện
gì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Quản lý Lưu nghe vậy, càng to gan hơn: “Cô Lâm, tuy tôi là kẻ làm công ăn lương nhưng cô cũng không thể cậy thế ức hiếp người khác. Mời cô rời khỏi đây ngay, đừng làm phiền khách quý của chúng tôi dùng bữa.”
“Tôi cậy thế ức hiếp người đó thì sao? Hôm nay tôi không ăn được, các người cũng đừng hòng ăn được.” Lâm Phồn Nguyệt tóm lấy bình hoa bên cạnh ném xuống đất.
Quản lý Lưu biến sắc, nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: “Đuổi họ ra ngoài cho tôi.”
Khương Khuynh Tâm vẫn chưa kịp phản ứng lại, cô và Lâm Phồn Nguyệt đã bị mấy tên phục vụ nam vai dày sức lớn kéo ra ngoài.
Những tên phục vụ đó vô cùng thô lỗ với họ, cô còn mang một đôi giày cao gót, trực tiếp bị kéo đến nỗi đứng không vững, té “ạch” ra đất.
Nhưng tên phục vụ giống như không nhìn thấy, không cho cô có cơ hội bò dậy, tiếp tục lôi kéo. Khương Khuynh Tâm chỉ cảm thấy mình giống như biến thành một cái bao tải, cánh tay, đầu gối,
toàn thân đều đau đến nỗi dường như đã không còn là của minh nữa.
I(n ? Ạ Á 1)
Bỏ cô ây ra.
Giọng nói của người đàn ông lạnh như băng bỗng nhiên vang lên. Trái tim cô đập hẫng đi một nhịp. Giọng nói này không phải là…
Khương Khuynh Tâm ngẳng đầu, vẫn còn chưa nhìn rõ, tên phục vụ đang kéo cô bị người đó dùng một chân đạp văng ra.
Một bóng người cao gầy to lớn tràn ngập ánh sáng ấm áp đi đến, người đó mặc một bộ âu phục có hai hàng nút được may thủ công màu xanh thẫm, khí chất khoan thai.
Các đường nét trên khuôn mặt càng vô cùng tinh xảo anh tuấn, người đàn ông như vậy cộng thêm đôi mắt đen láy sâu thẳm,
lông mày dài sắc bén đậm màu, lập tức tỏa ra khí chất mạnh mẽ vốn có.