đi, để cô tadiễnđi, lát nữa chúng ta qua bên kia xem quần áo của BURBERRY, nói thật thì, tôi vẫn nghĩ đồở đây rẻ quá, có thể anh tôi không thích.”
“Cũng đúng.” Thang Thấm chớp mắt hiểu ý của cô ấy, nghĩ đến chút nữa được nhìn dáng vẻ Khương Khuynh Tâm quẹt thẻ sau đó không có tiền, mất mặt, cô liền vui mừng không thôi.
Khương Khuynh Tâm liếc mắt nhìn họ, bày ra bộ dạng quý bà nhiều tiền đầy kiểu ngạo.
Quẹt thẻ thuận lợi xong, nhân
viên phục vụ ôm quần áo đã đóng gói xong chạy qua, “Đây là hóa đơn và quần áo của tiểu thư
ạ.”
Huhu, cô thật sự không ngờ đến là Hoắc Hử lại đưa cho cô thẻ có hơn 1 triệu trong đó, cảm động.
“Được rồi, đi thôi!”
Không nhìn thấy Khương Khuynh Tâm mất mặt, Tần Giai Nhược nắm lấy tay Thương Thấm, không vui rời đi.
Lâm Phồn Nguyệt huých vào cánh tay Khương Khuynh Tâm, “Được đó nha, không ngờ Hoắc chủ tịch của chúng ta thậtrộng lượng với cậu đó.”
Khương Khuynh Tâm thì không cách nào vui vẻ, trong đầu đang đè nặng một tảng đá, cầm quần áo một triệu bước ra khỏi quán, chân cô đã mềm nhũn.
“Xong rồi, anh ấy nhất định sẽ nghĩ tớ tiêu sai lãng phí, tớ có cảm giác là bản thân cách vị trí mợ ngày càng xa rồi.”
“Không đến nỗi như vậy chứ,
Hoắc Hử trị giá cũng mấy chục tỷ, có chút tiền này chắc chẳng là gì đối với anh ta.”
“Cậu không hiểu thôi, anh ta tiết kiệm lắm, nhiều tiền như vậy vẫn ở căn nhà hơn trăm mét vuông, lái cái xe hơn 3 trăm nghìn tệ, dùng giấy được trạm xăng tặng miễn phí, tay thì đeo cái đồng hồ giả, không nhìn ra là của hãng nao.
“Vậy thì anh ta thật là…một nam nhân biết tận hưởng cuộc sống.” Lâm Phồn Nguyệt rất ít khi gặp kiểu người giàu như vậy, “Hay là tớ cho cậu vay trước 1 triệu.”
“cũng được, để tớ về nhà xem xem, nếu không được thì trả anh ta 1 triệu, sau đó từ từ trả cậu.”
Tiếp theo, Khương Khuynh Tâm cũng không còn tâm trạng đi mua sắm, cô cũng không muốn gặp lại hai tiểu tiện nhân Tần Giai Nhược..
Cùng Lâm Phồn Nguyệt ăn món cua cay, hơn 10 giờ Khương Khuynh Tâm mới vội vội vàng vàng về đến nhà.
Sợ làm ảnh hưởng đến người trong nhà nên cô cũng không dám bật đèn.
“Cô về nhà thật sớm.”
Trước cửa phòng ngủ, thân hình cao lớn cường tráng của Hoắc Hử đột nhiên xuất hiện, mang theo vẻ châm chọc khó chịu.
Khương Khuynh Tâm bị dọa, cả người đều chột dạ áy náy.
Không phải anh ta đợi ở nhà lâu như vậy là để hỏi xem 1 triệu đi đâu rồi chứ.
“Con gái đi dạo phố mà, đi quên cả thời gian luôn.”
Hoắc Hử bật đèn phòng khách, sau khi ánh mắt dừng lại hai giây trên mặt cô, anh đi tới trước mặt cô, đưa tay ra.
“Anh muốn làm gì?”
Khương Khuynh Tâm nín thở
không dám nhúc nhích, dưới ánh đèn, bóng người của anh đổ xuống trên người cô, không khí loãng đến khó hiểu, nhất là sau khi ngón trỏ nóng bỏng của anh chạm vào khóe miệng cô, bầu không khí mơ hồ đến cực điểm.
Đây chẳng lẽ…là ám hiệu gì?
Hoắc Hử trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, đưa ngón trỏ tới trước mặt cô.