“Bà ơi, bà lại đang nghĩ về dì sao.” Bà Khương ngồi lẩm bầm một mình với không khí như không nghe thấy.
Khương Khuynh Tâm chịu khó
ngôi cạnh bà một lúc.
Cho đến mười hai giờ, Khương Trạm đi tới, gọi: “Đẩy bà nội ra ăn cơm đi.”
“Bà nội đã thế này, để tôi cho bà ăn ở đây.” Khương Khuynh Tâm cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy sắc mặt của những người này.
“Nếu con không muốn bà đi ra con cũng phải ra. Hôm nay nhất định gia đình chúng ta phải cùng ăn xong bữa tiệc này, nếu không ta sẽ khiến con cả đời không gặp được bà cụ.” Khương Trạm tàn nhẫn nói.
Khương Khuynh Tâm trái tim như tro tàn, khi ông ta nói “gia đình của chúng ta”, từ tận đáỵ lòng mình ông ta muốn cô không tồn tại trong đó.
“Được rồi, tôi đi.”
Cô lặng lẽ đẩy bà nội Khương đi ra, ngồi cùng bàn với vợ chồng Khương Trạm, Lục Ngôn Quân ngồi vị trí chủ bàn tiệc.
Nhập mật khẩu: 1234
Truy cập web nhayhȯ. čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!