Bảy giờ ngày hôm sau.
Hoắc Hử theo đồng hồ sinh học của bản thân mở cửa bước ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy người phụ nữ đang đánh răng trong phòng tắm.
“Hoắc Hử, chào buổi sáng, anh có định đi chạy bộ không?”
Ánh mắt Khương Khuynh Tâm rơi vào bộ quần áo thể thao màu đen rất bình thường trên người anh.
Anh mặc bộ quần áo này mang lại cảm giác giống như anh chính là người đại diện cho thương hiệu quần áo này vậy.
Tuy tính cách của người đàn ông này không tốt nhưng ngoại hình thực sự đẹp trai không chê vào đâu được.
Hơn nữa, thói quen sinh hoạt của anh cũng rất tốt, còn biết chạy bộ sáng sớm nữa.
“ừ.”
Hoắc Hử hơi kinh ngạc.
Bình thường các cô gái ờ độ tuổi của cô đều thích ngủ nướng, nhưng cô lại dậy khá sớm. “Vậy anh đừng ăn sáng ở bên ngoài, tôi sẽ nấu cho anh.”
Khương Khuynh Tâm giống như một người vợ tốt nói: “Đồ ăn bên ngoài không vệ sinh lắm.”
Hoắc Hử nhíu mày: “Không cần đâu, cô định khi nào thì dọn ra ngoài?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Khuynh Tâm đờ ra, Hoắc Hử nói thẳng: “Mặc dù chúng ta đã kết hôn, nhưng tôi không muốn liên quan đến cô quá nhiều, cho nên cô không cần phải lãng phí thời gian dành cho tôi, tôi hoàn toàn không có chút hứng thú nào với cô.”
Anh nói xong thì mở cửa đi ra ngoài.
Khương Khuynh Tâm khó chịu
vén tóc lên, hốc mắt hơi đau xót.
Cô đứng trong phòng khách một lúc, sau đó lấy lại can đảm để làm bữa sáng.
Hoắc Hử chạy một vòng quanh công viên rồi trở về, mùi bánh nướng thơm giòn từ trong bếp bay ra, khiến bụng anh nhất thời réo vang đói bụng.
“Tôi làm bữa sáng rồi, có bánh quẩy, sủi cảo tôm.”
Trên đầu Khương Khuynh Tâm buộc một bông hoa cúc màu xanh lá cây nhạt trông rất trẻ con,
bước ra khỏi phòng bếp.
“Tôi không ăn bữa sáng kiểu truyền thống.”
Hoắc Hử lạnh lùng từ chối, trước đó anh nói chuyện rất thẳng thừng, cứ tưởng rằng cô sẽ không chịu nổi rồi bỏ đi, nhưng không ngờ cô vẫn ở lại nấu đồ ăn sáng.
Đồ ăn sáng do cô làm có thể ăn sao?
Loại phụ nữ như cô thoạt nhìn chính là được nuông chiều từ bé, mười đầu ngón tay chưa bao giờ
đụng vào bếp núc.
Anh đã nhìn thấy rất nhiều rồi.
Anh mở tủ lạnh ra, lấy từ trong đó ra một hộp sữa tươi.
Khương Khuynh Tâm nhếch môi. Không ăn sáng kiểu truyền thống có nghĩa là muốn ăn đồ kiểu Tây. Đã sính ngoại mà còn có mặt mũi ăn nói hùng hồn như vậy. Anh không muốn ăn nhưng cô muốn ăn.
Cô quay người trở lại phòng bếp tiếp tục chiên bánh quẩy. Hoắc Hử cũng đi vào phòng bếp hâm
nóng sữa, đúng lúc nhìn thấy Khương Khuynh Tâm đang nhào một miếng bột nhỏ hình chữ nhật thả vào chảo dầu, một lúc sau, một miếng bánh quẩy vàng óng nằm trên mặt dầu, tỏa ra mùi thơm phức. Đôi mắt đen của anh xuất hiện một tia ngạc nhiên.
Nhìn vào sự khéo léo của cô, chắc chắn cô không phải kiểu người chỉ mới biết nấu ăn trong một sớm một chiều. Nhìn đến nồi hấp ờ bên cạnh đang dùng lửa lớn hấp xíu mại. Hơi nóng phả ra khiến hai má cô đỏ bừng, làn da của cô rất tốt, trên mặt còn có chút da thịt, trông có chút đáng
yêu, không giống với khuôn mặt gầy gò nhọn hoắc của mấy người đang nổi tiếng trên mạng hiện nay.
Nhìn thấy ánh mắt chăm chú của anh, Khương Khuynh Tâm nghịch ngợm cầm lấy một miếng bánh quẩy vàng ươm lắc lắc: “Hoắc Hử, anh thật sự không muốn nếm thử sao?”
“Không có hứng.” Hoắc Hử dời tầm mắt, cho sữa vào lò vi sóng, sau đó khéo léo nướng hai miếng bánh mì rồi kẹp với thịt ba chỉ và rau diếp, làm xong anh ngồi xuống bàn ăn bắt đầu ăn sáng.
Chỉ là khi đang ăn thì anh lại nghĩ đến những miếng bánh quẩy chiên vàng óng ánh, bỗng nhiên cảm thấy hương vị của bánh mì nướng trong miệng trở nên vô cùng nhạt nhẽo.
Anh khó chịu phết một thêm một lớp mứt dày lên bánh mì nướng.
Lúc này, Khương Khuynh Tâm đã mang bữa sáng ngon lành bao gồm bánh quẩy chiên, sủi cảo tôm, xíu mại, bánh dứa, sữa đậu nành đặt lên bàn ăn trước mặt.
Hàng lông mày của Hoắc Hử nhíu lại, Khương Khuynh Tâm tỏ
ra vô tội chớp mắt: “Hoắc Hử, anh sẽ không có ý kiến gì về bữa sáng kiểu truyền thống của tỏi đúng không?”
Hoắc Hử yên lặng nhìn cô bắt đầu diễn trò.