Phòng tổng giám đốc công ty Kim Duệ.
Lục Quân Ngôn lo lắng gõ cửa đi vào, không ngờ Khương Khuynh Tâm lại lắp camera giám sát ờ căn phòng còn chưa xây xong trong biệt thự, cô ta bị bệnh hả.
Lương Duy Chân từ cửa sổ quay
người ra, “ba” tát một bạt tai lên mặt anh ta.
Tai Lục Quân Ngôn đau kêu “ù ù”.
Hôm qua ba anh vừa tát anh một bạt tai, hôm nay người cậu ruột lại tát anh một bên còn lại.
“Sao vậy ạ?” Lục Quân Ngôn không dám tin.
Cậu không phải thương yêu anh nhất sao, dù cho anh có làm gì ông cũng đều sẵn sàng giúp đỡ, bao dung và bảo vệ anh.
“Cháu nói xem?” Lương Duy
Chân kéo cổ áo, ánh mắt tràn ngập thất vọng, “Chỉ vì để báo thù một cô gái mà lợi dụng biệt thự của cậu làm bàn đạp, mày có để cậu vào mắt không?”
Lục Quân Ngôn không cam tâm, mắt đỏ lừ nói: “Cậu là vì Khương Khuynh Tâm phải không, cậu vì cô ta mà đánh cháu.”
“Câm mồm.” Lương Duy Chân hận không thể đánh một quyền nữa, “Chuyện đến ngày hôm nay mà mày vẫn không hối cải chút nào, được, vốn dĩ phương án hợp tác của tập đoàn với Lục Thị năm sau sẽ dừng lại toàn bộ,
những dự án trước đây cậu cũng rút vốn, về sau mày tự lo liệu đi.”
“Không được.” Lục Quân Ngôn nghe xong hoàn toàn cuống rồi.
“Cậu, cậu không thể làm như vậy, những năm nay nhờ sự nâng đỡ của nhà họ Lương, ba cháu mới không dám lạnh nhạt với mẹ con, con mới có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Lục, nếu cậu rút vốn thì đứa con riêng đó sẽ giành lấy chỗ của con mất.”
“Hóa ra cái gì mày cũng biết, thế sao vẫn còn chạm vào vảy ngược của cậu mày?” Lương
Duy Chân lạnh lùng nói, “Hôm nay mày có thề mua được thư kí riêng của cậu, làm sao biết được liệu mai mày có mua luôn cả cao tầng với thành viên hội đồng quản trị của công ty cậu không?”
“Cậu, cháu sẽ không làm, cũng không dám làm vậy, cháu chỉ muốn dạy cho Khương Khuynh Tâm một bài học thôi.” Lục Quân Ngôn không phục nói.
Không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến Lương Duy Chân lại không nhịn được cầm văn kiện trên bàn ném về phía anh ta.
“Chỉ vì hôm qua cô ấy lột trần bộ mặt thật của mày thì mày liền muốn người ta thân bại danh liệt, còn muốn tống cô ấy vào tù hả?”
“Cháu không phải.” Lục Quân Ngôn mặt trắng bệch phản bác lại.
“Không phải mày trăm phương ngàn kế khiến mẹ mày kéo ông ngoại qua đó, để mượn sức ép của ông à! Mấy âm mưu quỷ kế đường ngang ngõ tắt, cút, tao không muốn thấy mày nữa, sau này cũng đừng đến công ty tao nữa.”
Lương Duy Chân trực tiếp gọi bảo vệ kéo anh ta ra ngoài.
Từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu Lục Quân Ngôn bị đuổi ra khỏi tập đoàn Kim Duệ, cả người anh ta đều hoảng lên rồi.
Không qua bao lâu, ba Lục tức giận bừng bừng gọi điện thoại qua.
“Cái loại nghiệt tử, lại làm ra cái chuyện tốt gì rồi, đến cả cậu ruột cũng dám đắc tội, giờ Duệ Kim rút vốn rồi, mày về đây ngay cho tao.”
Sáng ngày hôm sau Khương Khuynh Tâm nhận được điện thoại của của Lương Duy Chân gọi qua.
“Có thời gian ăn cùng nhau bữa trưa không, tôi muốn nói chuyện với cô về việc ở biệt thự.”
“Được.”
“Tôi lái xe đến đón em nhé.” Lương Duy Chân dịu dàng nói, “Cửa hàng chúng ta đến tôi sợ em không biết đường.”
thay đổi xưng hô vì LDC có tình cảm với nữ chính
Khương Khuynh Tâm cũng chỉ có thể nghe anh ta sắp xếp.
12 giờ, xe của Lương Duy Chân
đúng giờ xuất hiện dưới lầu.