Nếu như là vế trước thì thôi đi, nhưng nếu là vế sau, vậy thì cô thật sự không chấp nhận được.
Anh rõ ràng biết nhà họ Khương suýt nữa lấy mạng cô, còn ân oán của cô với Khương Như Nhân chính là đến chết mới ngừng.
“Dù cho có cũng chẳng sao, tôi cũng không đòi anh phải để cho tõi thiết kế nhà.” Cô nửa đùa nửa thật nói.
“Tôi nói không có chính là không có.” Hoắc Hử dứt khoát đáp.
Khương Khuynh Tâm nắm chặt đũa, đổi chủ đề khác, “Vậy gần đây…anh có phải tham gia lễ gì không, có thiếu bạn nữ đi tham gia cùng không….”
“Không thiếu.” Những người ở Đồng Thành này thân phận khá thấp, căn bản không đáng để anh hạ mình đi tham gia.
Khương Khuynh Tâm: “…Được, anh không thiếu, nhưng tôi thiếu.”
Hoắc Hử để đũa xuống, nhướng mày nhìn thẳng vào cô, “Rốt cuộc cô đang muốn nói gì?”
“Cuối tháng là sinh nhật lần thứ 80 của bà tôi, bữa tiệc sinh nhật đó được tổ chức cùng lúc với lễ đính hôn của Lục Quân Ngôn và Tưởng Như Nhân, tôi không thể không về. Từ khi còn bé bà đã rất tốt với tôi, anh có nguyện ý đi cùng tôi không?”
Khương Khuynh Tâm dùng cả thể diện đề đánh canh bạc này,
cô ngẩng đầu đầy hy vọng nhìn vào anh.
Hoắc Hử nghĩ một chút liền hiểu mục đích của nhà họ Khương rồi.
“Tôi nhớ là trước khi nhận giấy chứng nhận kết hôn thì tôi có nói sẽ không gặp người nhà cô.”
“Nhưng dù sao thì anh cũng phải tham dự lễ đính hôn,” cô buột miệng nói ra.
“Sao tôi lại phải đến tham dự?” Hoắc Hử cảm thấy khó hiểu, anh căn bản không quen biết bọn họ.
Khương Khuynh Tâm mở miệng, suýt chút nữa nói ra “Anh không phải là cậu của Lục Quân Ngôn sao?”
Nhưng nếu nói ra lời như vậy, Hoắc Hử có thể sẽ đoán ra cô mang mục đích khác tiếp cận anh, “Bởi vì…bởi vì rất nhiều quyền quý ở Đồng Thành này đều đến tham gia, tôi tường anh cũng sẽ…”
“Xin lỗi nha, mấy trường hợp cấp thấp như vậy tôi không tham gia.”
Khương Khuynh Tâm:”…”
cấp thấp?
Chỉ vì tiệc đính hôn của cháu trai cấp thấp mà không tham dự.
Anh cao cấp lắm hả, chẳng lẽ người từ nước ngoài trờ về đều kiêu ngạo như vậy sao?
Khương Khuynh Tâm một mặt hoang mang.
“Hơn nữa, tôi khuyên cô tốt nhất đừng có đi, nếu lại xảy ra chuyện gì tôi sẽ không quản nữa đâu.” Hoắc Hử nghiêm túc nhìn cô cảnh cáo.
Suy nghĩ cuối cùng trong lòng Khương Khuynh Tâm là”anh ta có lẽ không động lòng với cô chút nào” lập tức biến thành bong bóng.
Vách đá này đúng là một khối đá, cô có lẽ không có cách nào làm lay chuyển hắn rồi.
Chẳng còn hứng thú ăn nữa, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lâm Phồn Nguyệt để than thở.
[Chẳng phải cậu nói anh ta có chút thích tớ à, xin lỗi chứ tớ chẳng cảm nhận thấy, tớ lúc nào cũng tức hộc máu.]
Nguyệt Nguyệt:[ây ya, bình tĩnh nào, có muốn ra ngoài ăn gì không, lâu lắm rồi không ăn đêm với cậu.]
Khương Khuynh Tâm: [Sợ là không được đâu, đợi chút nữa tớ ra ngoài anh ta nhất định sẽ nói
tớ.”
Nguyệt Nguyệt: [đủ rồi nha, cậu cũng chẳng phải bảo mẫu của anh ta, anh ta cũng không đưa sinh hoạt phí cho cậu, cậu chiều anh ta quá rồi đó.]
Khương Khuynh Tâm lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh,
người thậm chí không thèm thu dọn bát đũa sau khi ăn xong, cô cảm thấy chán nản không thể giải thích được.
Mệt quá đi, cô chỉ muốn làm một người mợ thôi, không phải muốn làm bảo mẫu vạn năng đâu.
Miễn cưỡng đi thu dọn bát đũa, rửa bát xong liền nói: “Chút nữa tôi ra ngoài một lát…”