Lưu Tử Tây hoảng hốt vội vàng ngồi dậy.
Hoắc Hử cảm thấy buồn nôn khi thấy thân hình to mập của anh ta, lướt mắt nhìn qua tình huống trên giường thấy hai bên má Khương Khuynh Tâm đang sưng lên đỏ bừng, quần áo trên người lỏng lẻo, quần áo chỗ kín bị xe rách.
Một cơn tức giận xông lên não, Hoắc Hử hung hăng đấm anh ta một cú thật mạnh.
“Tao phải tống mày vào tù.”
Sức lực anh vốn lớn lại đánh rất hung ác, rất nhanh liền đánh Lưu Tử Tây nằm chết dí dưới đất. Hoắc Hử nhanh chóng bước tới tháo máy quay phim ra đập lên đầu Lưu Tử Tây, sau đó nhanh chóng cời áo vest bao bọc cho người phụ nữ trên giường. “Khương Khuynh Tâm, cô thế nào rồi?”
Anh không dám chạm vào khuôn mặt sưng đỏ của cô, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng cô hỏi. “Đừng… Đùng chạm vào tôi.”
Đầu óc Khương Khuynh Tâm vẫn còn đang mơ màng, cô phát hiện có người đang chạm vào mình, theo bản năng cô liền run rẩy môi chống cự, nước mắt cũng từng giọt từng giọt lớn rơi xuống.
Từ trước đến giờ, cô vốn dĩ là kiêu ngạo, xinh đẹp, nghịch ngợm. Mặc dù có lúc làm anh phải hận đến nghiến răng, nhưng thấy cô trở nên như vậy, trong lòng Hoắc Hử xuất hiện một cảm giác khó chịu vì sự ngu ngốc của cô, nhưng nhìn thấy cô lại đau lòng, thương tiếc.
“Đừng sợ, là tôi, không có ai tổn
thương cô.”
Anh nhẹ nhàng sờ đầu cô một chút. Khương Khuynh Tâm ngửi thấy một mùi hương nam tính dịu dàng, rất quen thuộc, khiến cho cô cảm thấy rất an tâm.
Đôi đồng tử giãn ra của cô từ từ tìm lại được tiêu điểm, thấy rõ người trước mặt là ai: “Hoắc Hử … Hoắc Hử, có phải là tôi đang nằm mơ không?” Trong mơ thật sự có người tới cứu cô.
“Không phải mơ, cô không bị sao cả.”
Hoắc Hử nhẹ nhang lau đi nước mắt bên khóe mắt của cô, sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng động. Anh quay đầu, liền thấy Lưu Tử Tây đang chật vật cố hết sức bò dậy muốn len lén chạy trốn.
“Cô ở đây chờ tôi.”
Anh nhẹ nhàng đặt Khương Khuynh Tâm xuống, con mắt u ám: “Vừa rồi mày đã làm gì với cô ấy?”
Lưu Tử Tây bị dọa sợ đến nỗi chân mềm nhũn, hai chân tức tốc muốn chạy thì một cái ghế từ
phía sau đập tới, đủ cho anh ta hoàn toàn không thể đứng dậy nồi nữa.
Nhìn thấy người đàn ông cao lớn càng lúc càng bước đến gần mình, Lưu Tử Tây sợ hãi, anh ta không biết sau lưng của Khương Khuynh Tâm tại sao lại có một người đàn ông giống như Tu La.
“Tôi không có chạm vào cô ấy, tôi chỉ mới vừa xé rách quần áo của cô ấy thì anh đã đến rồi. Thật sự, tôi thề.”
“Mày đánh cô ấy phải không?”
Hoắc Hử lôi kéo anh ta từ dưới mặt đất đứng lên, giương tay tát cho anh ta mấy bạt tai.
Chỉ một lát sau, Lưu Tử Tây từ một khuôn mặt to béo trở nên sưng phù lên giống như một quả bóng vậy.
“Nhờ phúc của mày, đây là lần đầu tiên tao dùng bạt tại đánh người đấy.”
Hoắc Hử buông anh ta ra, ngay lập tức mấy cảnh sát bên ngoài cũng đi vào đem Lưu Tử Tây mang đi.
Khương Khuynh Tâm yếu ớt ngồi trên giường chứng kiến toàn bộ cảnh này, đến khi Hoắc Hử quay đầu lại, cô cố hết sức nhìn anh mà nở một nụ cười, sau đó trước mắt liền tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Hoắc Hử ôm cỏ vội vàng bước ra ngoài.
Hạ Trì chạy tới liền thấy cảnh này, sợ hết hồn: “Cô ấy… Cô ấy không sao chứ?”
“Điều tra nhanh một chút chuyên tối nay, tôi không muốn nhìn thấy người kia được thả ra.”
Hoắc Hử chịu đựng lửa giận dặn dò một chút, rồi nhanh chóng đi đến bệnh viện. Tại nhà họ Tần, Tần Giai Nhã thấy cảnh phát sóng trức tiếp đột nhiên bị cắt đứt, trong lòng liền dâng lên một dự cảm xấu.
Hình như vừa rồi ở trong video phát sóng trực tiếp đột nhiên xuất hiện một bóng lưng giống với bóng dáng người đàn ông thần bí mà ngày đó đã xuất hiện ở phòng bao của quán ăn.
Sau ngày đó cô ta đã cho người đi điều tra về người này, kết quả thì chỉ là một luật sư mà thôi. Mặc
dù đã nghe nói người này là nhân vật đứng đầu trong giới luật sư, nhưng dù sao thân phận của anh ta cũng không thể so với nhà họ Tần được.