• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Hử cười “ha” một tiếng, chỉ có người thân cận nhất với anh là Hạ Trì mới hiểu tiếng cười này có bao nhiêu tức giận, bình thường đây chính là báo hiệu cho một trận giông tố sắp ập đến.


Hề Chi vội vàng lôi một cái ghế ra ngồi vào cái ghế trống kia, giọng điệu đùacợt hỏi: “Tiều Tâm Tâm, côvà Lương tỗngcó quan hệ gì vậy, hai người sẽ không phải là…”


Sau khi tạm dừng một chút, nhanh chóng cháy mắt một cái


với Khương Khuynh Tâm, ý là mong cô nghĩ cách giải thích rõ một chút.


KhươngKhuynh Tâm cũng không muốn mình mang tội danh phản bội, thuận miệng giải thích: “Công ty tôi gần đây tiếp nhận hạng mục biệt thự của Lương tổng, chúng tôi đang bàn bạc công việc thôi.”


Hoắc Hử cười lạnh, bàn bạc còn phải cười cười nói nói, bàn bạc công việc mà phải đến nhà hàng Tây?


“Hạ thiếu có quen biết với Khuynh Khuynh?” Lương Duy


Chân khá bất ngờ.


“Đương nhiên, vòng quan hệ ở Đồng Thành lớn như vậy, tham gia tiệc hoặc đi ăn có gặp qua vài lần.” Hạ Trì cười hi hi nói, “Hôm nay có thể gặp được nhau cũng coi như có duyên, chúng ta ăn cùng nhau đi.”


Lương Duy Chân: “…”


Anh có thể nói không không, hẹn một buổi hẹn hò dễ sao.


Khương Khuynh Tâm:


Cô có thể trốn không, đối mặt với cái bản mặt như tu la của anh ta thật khó.


“Hai vị…hình như không chào đón cho lắm, là do chúng tôi làm phiền hai người rồi hả?” Hoắc Hử nhìn trái nhìn phải, giọng nói trầm ngâm đầy mê hoặc.


“Không có, chúng tôi rất vui.”


Lương Duy Chân gọi phục vụ mang menu qua để gọi món.


Chỉ là bốn người cùng dùng món, trên bàn còn thêm bó hoa hồng rõ ràng vô cùng chật chội.


Khương Khuynh Tâm định để hoa vào chỗ bên mình, nhưng Hoắc Hử nhanh tay hơn một chút, trực tiếp cầm hoa đưa cho nhân viên phục vụ.


“Cầm xa ra một chút, tôi bị dị ứng phấn hoa.”


Khương Khuynh Tâm tường rằng mình nghe nhầm rồi, bình thường


cô mua hoa về trang trí ở nhà thì không hề thấy anh ta bị dị ứng, rõ ràng là cố ý.


“Hóa ra luật sư Hoắc bị dị ứng phấn hoa.” Lương Duy Chân thật sự đang miễn cưỡng cười.


“Đứng vậy, đặc biệt là hoa màu hồng phấn.” Lương Duy Chân điềm tĩnh như thường mở menu, chậm chạp chọn món.


Sau khi gọi món xong, Lương Duy Chân gợi chủ đề: “Thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò, tại sao lần trước luật sự Hoắc lại từ chối vụ


kiện của tôi.”


Hạ Trì sợ Hoắc Hử nói khắc nghiệt, đắc tội hoàn toàn với Lương Duy Chân, giành nói trước: “Lúc đó bận quá.”


Khương Khuynh Tâm vẫn luôn im lặng cúi đầu ăn bánh nghe bọn họ nói chuyện, cô chưa từng tìm hiểu thân phận của Hoắc Hử, nhưng hiện tại cô đã biết anh là luật sư, xem ra cũng khá giỏi.


Cô thực sự muốn cầm một tấm sắt đâm chết mình cho xong.


Trên mạng nói sao nhỉ, trong mười ngành nghề thì luật sư chính là nghề nhất định không


nên gả nhất.


Kết hôn với luật sư, thì khi li hôn ngay cả cái quần cộc cũng không được chia, còn khi bạn nói đạo lí với anh ta thì, anh ta sẽ đào ra lỗ hổng luật pháp với bạn.


Chẳng trách anh ta chẳng lo gì mà nói là anh ta không đồng ý li hôn, ba mươi năm cô cũng đừng nghĩ đến việc lỵ hôn.


Chết tiệt, cô rốt cuộc đã chọc phải ác quỷ gì vậy hả?!


Đợi đã, con ác quỷ này đang làm gì vậy, anh ta vậy mà lại dùng


chân cọ xát chân cô dưới gầm bàn.


Khương Khuynh Tâm đỏ mặt đá lại chân anh ta một cái.


Ai bảo anh không an phận này, ai bảo anh giở trò lưu manh này!


Ai ngờ được ngay một khắc sau, Hoắc Hử mặt không biểu tình gì nhìn chằm chằm cô, “cô Khương, sao cô lại đá tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang