• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Giai Nhã cũng không ngờ được rằng người đàn ông lạ mặt này lại đi giúp Khương Khuynh Tâm, vội nói: “Cậu Hạ, người bạn này của anh vừa mới đến, có thể là không biết rõ tính cách thực sự của Khương Khuynh Tâm và Lâm Phồn Nguyệt.”
Đôi mắt phượng của Hạ Trì hơi híp lại, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng muốt: “Lâm Phồn Nguyệt thì tôi không rõ lắm, nhưng Khương Khuynh Tâm tôi đã từng
nghe danh qua, cô chủ nhà họ Khương, về vẻ ngoài còn nổi bật hơn những cô gái dễ nhìn các cô. Mười tám tuổi thi đỗ vào đại học danh giá ờ Mỹ, năm ngoái sau khi nhận bằng thạc sĩ về nước tận tuỵ làm việc ở Khải Phong.
Cô ấy không giống như các cô thường quanh quẩn lui tới các bữa tiệc như “đào hát” vậy.”
“Đào hát” hai chữ nói ra rất nặng nề, cũng giống như một bạt tai mạnh bạo tát thẳng vào mặt ba người Tần Giai Nhã.
Một lúc sau, Thang Tẩm nặn ra
một nụ cười gượng gạo: “Cậu
Hạ, tham gia tiệc tùng là phương thức kêu gọi nhân tài cùa người thừa kế gia tộc.”
Ý tứ rõ mồn một, kẻ như Khương Khuynh Tâm không phải người thừa kế, cũng không cần thiết phải thường xuyên tham gia các bữa tiệc.
Hoắc Hử híp mắt, ánh mắt loé lên sự lạnh lùng.
Hạ Trì cười nhạo: “Cô là cái thá gì mà nói chuyện với tôi.” sắc mặt Thang Tẩm trắng bệch, thảm hại. Khương Như Nhân gượng cười nói: “Đường đường là cậu
chủ nhà họ Hạ, hà cớ gì lại làm khó mấy người phụ nữ yếu đuối như chúng tôi.”
“Là các cô tự dâng mặt đến cửa, còn trách ai đây.”
Vẻ mặt Hạ Trì giễu cợt: “Tạm không nói đến việc cô Tần từ cấp hai đã được nhà họ Tần tốn tiền lót đường lên tận đại học, cô Khương kia học vấn không có, tư cách cũng không, lại muốn thừa kế một công ty đại chúng, nói hơi khó nghe chính là làm trò cười, nhà họ Khương không còn ai nữa à?”
Cả Khương Như Nhân và Tần Giai Nhã mặt đều tái mét. Khương Khuynh Tâm và Lâm Phồn Nguyệt bên cạnh suýt chút nữa đã vỗ tay cổ vũ, lời này thật sự quá độc địa, chính xác.
Một lúc lâu sau, Tần Giai Nhã với sắc mặt khó coi, cất lời: “Xem ra tối nay cậu Hạ định bảo vệ hai người này rồi. Thang Tầm, Như Nhân, chúng ta đi, đổi nơi khác ăn cơm.” Khương Như Nhân cũng không muốn ở đó nữa, gật đầu định rời đi cùng với Thang Tẩm.
“Đợi đã.”
Hoắc Hử bỗng lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK