Nhưng sao anh ta lại ở đây, Khương Khuynh Tâm trong nháy mắt có ý định xúc động là cầm túi bỏ trốn.
“Luật sư Hoắc, Hạ thiếu.” Lương Duy Chân kinh ngạc đứng dậy, bắt tay với hai người.
Chỉ là khi anh đưa tay đến trước mặt Hoắc Hử, Hoắc Hử lại lười biếng nhếch nhếch hai hàng mi
dày.
Sau vài giây, Lương Duy Chân cũng cảm thấy xấu hổ, cho rằng anh ta sẽ không bắt tay mình, Hoắc Hử lại đưa tay ra bắt tay, “Xin lỗi, hôm nay tâm trạng tôi không được tốt lắm.”
Lương Duy Chân với vị luật sư Hoắc này cũng có liên hệ vài lần, đặc biệt là lần trước còn nhờ anh ta ra tay giúp mình giải quyết một vụ kiện kinh doanh, ban đầu bàn bạc vẫn khá ổn, nhưng sau đó bên luật sư lại nói không rảnh.
Nói thật thì, anh không hài lòng
về Hoắc Hử lắm.
Nhưng Hoắc Hử là nhân vật truyền kì trong giới luật sư, danh tiếng ờ đây, nên cho thể diện thì vẫn phải cho, mà biết đâu tương lai vẫn có cơ hội hợp tác.
Vậy nên anh cười hỏi: “Ai đắc tội luật sư Hoắc rồi?”
Những ngón tay tinh tế của Hoắc Hử lấy ra một bông hồng trong bó hồng ở trên bàn nghịch, “Phụ nữ có phải đều thích mấy thứ tầm thường như này không?”
Khương Khuynh Tâm có một loại
dự cảm vô cùng không tốt.
Vẻ mặt nho nhã của Lương Duy Chân đông cứng lại, suy cho cùng thì đây cũng là hoa anh vừa tặng cho Khương Khuynh Tâm, vừa tặng chưa bao lâu thì bị người khác gọi là “thứ tầm thường”, đây hoàn toàn là không nể mặt anh ta.
“Đối với luật sư Hoắc thì có thề nó là thứ tầm thường, thô tục nhưng đối với bất kì người phụ nữ nào thì hoa có thể mãi mãi là tâm ý tốt nhất.”
“Chẳng trách.” Hoắc Hử thu lại
ánh mắt, hàng lông mi dày che đi sự âm lãnh trong đôi mắt, “Có lẽ chính vì tôi không hiểu lắm những việc này cho nên vợ tôi mới ờ bên ngoài cắm sừng tôi đi.”
“Phụt.” Khương Khuynh Tâm đang lo lắng uống nước ép liền trực tiếp phun ra ngoài.
Lương Duy Chân liền lấy khăn giấy đưa cho cô, cô cúi đầu nhận lấy: “Cảm ơn.”
Hoắc Hử cười như không cười nhìn cô, “Vị tiểu thư này, cô kích động như vậy làm gì?”
Khương Khuynh Tâm âm trầm nghiến răng, nhẫn một bụng tức cười nhẹ nhàng nói:
“Tiên sinh, tôi thấy anh cực đoan quá, anh có tận mắt thấy vợ anh với người đàn ông khác hôn hít không, hay là lên giường không? Nếu như đều không có thì nói chuyện phải chú ý chừng mực một chút, chứ đừng có tùy tiện tự chụp sừng lên đầu mình, người mất mặt chỉ có chính anh thôi.”
Ngay lập tức, vẻ mặt của Hoắc Hử trong ánh sáng rực rỡ lại âm thầm như muốn chảy ra nước.
Bầu không khí giữa anh ta với Khương Khuynh Tâm trực tiếp giương cung bạt kiếm.
Lương Duy Chân ho nhẹ một tiếng, ngay lập tức nói: “Luật sư Hoắc, Khuynh Khuynh không hiểu chuyện, anh đừng chấp nhặt cô ấy nha, tôi thay cô ấy xin lỗi anh.”
Khuynh Khuynh?
Gọi thật thân thiết nha.
Người phụ nữ của mình lại để người đàn ông khác xin lỗi thay.
Hờ, coi anh là người chết hả.