• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi khi không thể chịu đựng được nữa, tớ tự nhủ, không sao đâu, vì muốn trở thành mợ của Lục Quân Ngôn, cuối cùng tớ lại nhầm người là sao, cậu giết tớ đi!”


Lâm Phồn Nguyệt tự trách ôm chầm lấy Khương Khuynh Tâm.


Khương Khuynh Tâm cười với đôi mắt đỏ hoe: “Vậy tớ bây giờ không chỉ là con nợ, mà còn là một con đỗ nghèo khỉ nữa.”


“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Lâm Phồn Nguyệt nói một cách yếu ớt:” Nếu không … tớ sẽ mang anh trai tớ ra bù đắp cho cậu.”


Khương Khuynh Tâm không nói nên lời: “Cậu lừa tớ chưa đủ, còn muốn lừa anh trai cậu. Quên đi, coi như đây là báo ứng của tớ đi, ngay từ đầu tớ chỉ muốn biết đâu là cậu của Lục Quân Ngôn, chính mình ảo tường muốn trờ thành mợ của anh ta để trả thù,


thôi bỏ đi coi như kiếp trước tớ gây nghiệp.”


“Cậu đừng nói như vậy, không phải hai ngày trước cậu nói chủ biệt thự kia có vẻ rất quan tâm đến cậu sao, cho nên cậu đi vòng một đường cuối cùng cũng không phải là gặp được cậu ruột của Lục Quân Ngôn. Anh ta chắc chắn đã động tâm với cậu rồi, cô nương à thời của cậu lại đến rồi.”


“Đừng nói nữa, cậu càng nói tớ càng muốn khóc.”


Khương Khuynh Tâm thở dài thán phục: “Quả thật tính tình của


Lương Duy Chân so với Hoắc Hử tốt hơn nhiều. Nếu như cậu không nhận sai người, có lẽ chúng tớ đã thành đôi hạnh phúc mỹ mãn rồi.”


” Không thành vấn đề, cậu vẫn còn có cơ hội.”


“Còn cỏ cơ hội? Cục Dân Chính đã có hồ sơ kết hôn của tớ. Lương gia sẽ chấp nhận một người như tớ sao.” Khương Khuynh Tâm xua tay:” Tớ sẽ vẫn một lòng một dạ tập trung vào công việc kiếm tiền, tớ không dám nghĩ đến việc yêu đương nữa.”


“Vậy thì… cậu phải ly hôn với Hoắc Hử.” Lâm Phồn Nguyệt thận trọng nhắc nhở.


Khương Khuynh Tâm giật mình, đúng vậy, vấn đề này phải giải quyết càng sớm càng tốt.


“Anh ấy sẽ không đồng ý ly hôn với cậu, đúng không?”


“Làm sao có thể, anh ấy chắc phải vỗ tay hoan nghênh cuối cùng cũng thoát khỏi tớ.” Khương Khuynh Tâm cười khổ.


Công ty luật.


Hạ Trì tiêu sái trở về từ ngoài sau bữa trưa.


Khi đi ngang qua văn phòng làm việc của Hoắc Hử, anh tình cờ nhìn thấy một nữ thư ký đang cầm ly cà phê chuẩn bị bước vào.


“Luật sư Hoắc buổi trưa không về nghỉ ngơi sao?” Anh ngăn nũ’ thư ký lại, hỏi.


“Không có, anh ấy đang xem hồ


sơ vụ án mới nhận được.” Nữ thư ký nói nhỏ, “Luật sư Hoắc gần đây rất chăm chỉ thụ lý các vụ án, có phải anh ấy đang cần tiền không? Trước kia một tháng, anh ấy một tháng chỉ tiếp nhận 2 vụ án, nhưng tháng này đã tiếp nhận đến 4 vụ ánh rồi, mỗi ngày đều liều mạng làm việc tăng ca rất muộn.”


Hạ Trì khịt mũi, Hoắc Hử thiếu tiền sao?


Tổng thống có thể sẽ thiếu tiền, còn Hoắc Hử chắc chắn là không.


Tiền của anh ta mấy chục đời cũng tiêu không hết, hay là do nhà quá trống trải không chịu thừa nhận.


“Được rồi, cô đi làm việc đi.” Anh cầm cà phê bước vào.


“Đặt ờ đó đi.” Hoắc Hử không ngẩng đầu nói.


Hạ Trì thờ dài: “À, hôm nay là ngày hai nhà họ Khương Lục đính hôn, một người bạn của em đi dự tiệc nói rằng trên màn hình lớn của bữa tiệc chiếu hình ảnh thân mật của Khương Khuynh Tâm và Lục Quân Ngôn. Bức ảnh


ngọt ngào của hai người bọn họ, mọi người có mặt tại hiện trường đều nói rằng chính là do Khương Khuynh Tâm đã làm điều đó, cô ấy bị bọn họ khi dễ, thật sự rất thảm.”


Cô ấy thực sự có ảnh chụp chung với Lục Quân Ngôn sao?


Vậy mà cố với anh chưa từng có lấy một bức cảnh.


Hoắc Hử lạnh lùng nhướng mắt: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng nói với tôi về cô ta, cỏ ta sống chết thế nào cũng không liên quan đến tôi.”


Hạ Trí cứng họng, lão đại thật sự không muốn nghe tại sao mình lại nói như vậy sao, còn nói những lời dối lòng này.


“Anh đã nói vậy thì em không nói nữa, đây chỉ là đám bạn nói chuyện với em thôi, còn có video quay lại nữa” Hạ Trì mờ điện thoại lên, vừa lúc anh ta nhìn thấy Khương Khuynh Tâm đang đứng đập bàn.


Hoắc Hử cau mày muốn ném anh ta đá thẳng ra ngoài, nhưng khi nghe thấy tiếng Khương Khuynh Tâm từ loa điện thoại thì liền dừng lại lắng nghe.


Cô bé ngốc kia cũng khá kiêu ngạo đấy chứ, cũng biết cách phản bắc.


Nhưng cô ấy thực sự từng hẹn hò với Lục Quân Ngôn?


Trước khi bọn họ bắt đầu, câu nói của Lục Quân Ngôn trước đó là có ý gì?


Muốn anh chịu thua sao?


Anh ta đã quên thân phận mình là người đã có gia đình?


Một kẻ ngốc như Lục Quân Ngôn sao có thể so với môt sơi tóc của


anh?


Khỉ thật, cô ấy và Lục Quân Ngôn đã đến bước nào rồi, ôm rồi? hôn? Hay một bước xa hơn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK