Khương Như Nhân tồ ra nhẫn nại nói: “Có thề là chúng ta hiểu nhầm Khuynh Khuynh, chị thấy hay là đợi mọi người ăn xong thì tra đi, mọi người đều đói bụng rồi, mà cũng không làm lỡ giờ đẹp…”
“Chị nói bỏ đi thì liền bỏ?” Khương Khuynh Tâm cười lạnh, “Lúc các người nói tôi có ai nghĩ đến cảm nhận của tôi không.”
“Đủ rồi, đã nói chút nữa thì điều tra, cô còn muốn thế nào nữa?” Lục Quân Ngôn nhìn dáng vẻ cô lỗ mãng đứng trên bàn, nhịn không được trầm giọng nói: “Chẳng lẽ còn muốn trưởng bối từng lần lượt từng người nhận sai nói xin lỗi với cô?”
“Anh câm miệng đi.” Khương Khuynh Tâm cao giọng mắng, “Việc tôi hối hận nhất chính là năm đó bị lời nói ngọt ngào của anh lừa đó! Anh nói coi tôi như em gái, chúng ta đã yêu nhau từ cấp ba cho đến tận hai tháng trước, anh cho rằng tôi sẽ không lên tiếng, hay cho rằng tôi không
có chứng cứ hả? Trong vvechat của chúng ta không biết anh đã gửi bao nhiêu tin nhắn thoại.”
Sau khi nói xong, cô ấy bật tin nhắn thoại đã chuẩn bị sẵn và đặt trước micro, giọng nói nhẹ nhàng của Lục Quân Ngôn ngay lập tức phát ra từ bên trong:
“Được rồi, bảo bối Khuynh Khuynh của anh, đừng giận nữa mà, tối về anh mua bánh kem cho em được không nè.”
Nhập mật khẩu: 1234
Truy cập web nhayhȯ. čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!