Sân gôn.
Hoắc Hử vung cây gậy đánh mạnh một phát, quả bóng golf biến mất.
Hạ Trì đứng bên cạnh thấy phát đánh xẹt qua người, liền cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Từ khi Khương Khuynh Tâm rời đi, anh ta mỗi ngày đều u ám như vậy, Hạ Trì bị bức đến phát điên mất.
“Khương Khuynh Tâm còn chưa
về sao?”
“Cô ấy dù có chết ờ bên ngoài cũng không liên quan đến tỏi.” Hoắc Hử hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi về phía trước, trong bụng thầm phát ra một tiếng bất đắc dĩ.
Hạ Trì ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Em biết anh đã quen ăn cơm Khương Khuynh Tâm nấu, nhưng không thể vì cô ấy mà ngừng ăn được …”
“Ai nói tôi quen đồ ăn cô ấy nấu.” Hoắc Hử tức giận nói: “Cô ấy đi rồi, tôi là đang ăn ít để giũ’ dáng thôi.”
u
»»
Hạ Trì xấu hồ, đây là lần đầu anh ta thấy mùi kiêu ngạo tỏa ra trên người Hoắc Hử
Anh đột nhiên cảm thấy có chút ngưỡng mộ Khương Khuynh Tâm, có thể sống với Hoắc Hử lâu như vậy, nếu đổi lại là anh thì đã sớm phát điên mất rồi.
“Ngày mốt chính là ngày Lục Quân Ngôn và Khương Như Nhân đính hôn. Khương Khuynh Tâm hẳn là sẽ tới, bên Khương gia cũng đã gửi thiệp mời, hay là anh đi… khuyên nhủ cô ấy…?”
Hoắc Hử nhướng mày: “Không phải cũng sắp tới mừng thọ lần thứ 80 của lão phu nhân nhà họ Khương sao?”
“Em chưa nghe nói tới.” Hạ Trì lắc đầu.
Lông mày của Hoắc Hử nhíu lại, xem ra nhà họ Khương không có ý định tổ chức mừng thọ cho bà Khương.
Khương Khuynh Tâm , cô ngốc này, không nhớ về quá khứ trước đỏ, mà vẫn không sợ bị ức hiếp
sao.
“Khuyên cái gì mà khuyên, đây chính là thủ đoạn mới của cô ấy. Cậu chờ xem, cô ấy nhất định sẽ cố gắng hết sức quay lại làm lành với tỏi trước ngày đính hôn.”
Vừa dứt lời, điện thoại di động của anh vang lên, là ” nhất kiến khuynh hử” nhắn tới.
“Quả nhiên, vừa nhắc tào tháo tào tháo liền tới.” Hoắc Hử kiểm tra VVechat, Khương Khuynh Tâm chuyển lì xì 6 vạn tệ cho anh.
Khuôn mặt tuấn tú của anh cứng đờ, Hạ Trì len lén nhìn sang, khó hiểu nói: “Chị dâu khẩu khí lớn
thật nha.”
“Chà.” Vẻ mặt của Hoắc Hử dịu đi.
Không cần phải nói, đây chắc chắn là một trò đùa.
Bên dưới hộp thoại hiển thị “bên kia đang gõ” hiện nên.
Anh chỉ chờ xem cô sẽ nói gì.
Hai mươi giây sau, “nhất kiến khuynh hử” gửi đến một câu: 60.000 nhân dân tệ đã bao gồm tiền thuốc men của lần nhập viện vừa rồi, tôi nghĩ rằng cũng hơi
quá nhiều, nếu nhiều hơn thì cũng coi như là lòng tốt cùa tôi.
Hoắc Hử cười, nhưng nụ cười đó lại rất quỷ dị, quái gở, từng đường gân xanh trên chán cũng đã nổi lên.
Hay lắm, nữu nhân này ăn gan hùm mật gấu rồi sao.
Hạ Trì nhìn lén ờ bên cạnh:”…”
Anh ta chỉ muốn nói với Khương Khuynh Tâm hai chữ: tuyệt vời.
Cô ấy có lẽ là người duy nhất trên thế giới này dám đối đầu với
Hoắc Hử.
Nhưng chị dâu lại là một tiểu cô nương xinh đẹp thuần khiết như vậy, anh ta vẫn không đành lòng xen vào biện hộ cho cô: “Chiêu trò, đây tuyệt đối là chiêu trò, để thu hút sự chú ý của anh, không chỉ dùng tiền, mà còn dùng thủ đoạn nguy hiểm, anh xem đến tên VVechat cũng để là “nhất kiến khuynh hử”, vừa gặp đã yêu Hoắc Hử sao, cũng rất lãng mạn nha.”
Hoắc Hử như đã phục hồi tinh thần, nhưng vẫn cười nhạo: “Dù cái tên VVeChat có đẹp đến đâu,
cũng vô dụng, cho dù là quỳ trước mặt tôi ba ngày ba đêm …”
Trước khi dứt lời, hệ thống tên VVeChat của Khương Khuynh Tâm đã làm mới trạng thái thành “bắt đầu một trang mới”, ngay cả tên VVechat cũng đổi: Từ bây giờ trong tương lai, tôi muốn đối xử tốt với bản thân.
Hạ Trì:”…”
Chị dâu, thật không dễ dàng mới làm anh Hoắc nguôi ngoai, sao lại như vậy mà thành công cốc.
Con ngươi sâu thẳm của Hoắc
Hử như muốn nứt toác ra vì tức giận quá mức.
Anh cất điện thoại đi, trở lại vẻ mặt nghiêm nghị lãnh đạm: “Về sau, khoongh cần nhắc đến người này trước mặt tôi.”
Nói xong, anh cầm gậy, sải bước đi về phía trước.
Hạ Trì cứng họng, anh ấy là đang nói không quan tâm tới chị dâu sao, thật sao, anh Hoắc thật không thành thật với chính bản thân mình mà.