“Tôi là một nửa kia trong giấy kết hỏn của anh, tôi biết, thế nhưng anh đã bao giờ xem tôi là vợ của anh chưa.” Khương Khuynh Tâm mặt đầy giễu cợt, “Trong mắt anh tôi chính là người phụ nữ không có liêm sỉ, tôi không bằng bất kì ai xung quanh anh cả.”
Bao gồm cả Lục Quân Ngôn và Khương Như Nhân.
Đã như vậy thì cô còn cần nhân nhượng làm gì.
Hoắc Hử bị lời nói hung hăng của
cô làm cho khó chịu, “Cô biết là tốt…”
“Đúng vậy, tôi trước đây không biết, tôi luôn cho rằng tôi có cơ hội, cho nên anh cũng đừng quản tôi nữa! Tôi với anh chỉ là hôn nhân hợp đồng, nếu như ban đầu không phải vì tôi sống chết bám lấy anh đòi chuyển vào ở thì chúng ta căn bản sẽ không dây dưa với nhau.”
“Cô còn nhớ rằng mình sống chết bám lấy tôi là được rồi.” Hoắc Hử tức giận nói, “Tôi cũng không phải muốn quản cô, mà là tôi tránh nếu cô bị lây bệnh ờ bên
ngoài về lây cho tôi, tôi ghét bần.”
Ha…bẩn.
Khương Khuynh Tâm cảm thấy một cơn tức giận dâng lên tận đỉnh đầu, toàn thân cô run lên.
Vốn dĩ cô còn nghĩ sẽ nhẫn nhịn đến lúc Phạn Phạn sinh con thì rời đi.
Bởi vì Phạn Phạn thật sự thích cô, nhưng hiện giờ cô phát hiện ra cô không thể ở thêm một giây phút nào nữa rồi.
Cô cắn đôi môi trắng bệch,
“Được thôi, vậy để tránh làm bần đến nơi ờ của Hoắc tiên sinh, tôi chuyển ra ngoài là được rồi.”
“Lại là chiêu mới của cô sao?” Hoắc Hử chế nhạo, anh không tin, cô sẽ dọn đi, cô cố ý như vậy là chỉ muốn trèo lên giường anh thôi.
Khương Khuynh Tâm phớt lờ anh ta, thoát khỏi tay anh ta, chạy thật nhanh về nhà, lôi vali ra sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Đồ của cô không nhiều cho nên thu dọn rất nhanh.
Hoắc Hử đứng ở cửa nhìn cô chằm chằm, anh bực bội cởi mấy cúc áo.
Cô ta xong chưa, nói hai câu liền làm thật luôn.
Đến giờ anh vẫn không thấy mình sai chỗ nào, nếu không phải cô ngồi xe người đàn ông khác về thì anh có nói cô không.
Khương Khuynh Tâm khóa vali xong thì lấy ra thẻ mà anh từng đưa cho cô, đặt lên bàn.
“Tiền của anh, ngoài phí sinh hoạt hàng ngày ra thì tôi không
dùng đến một đồng nào.”
Hoắc Hử nghe mà bực mình, cười lạnh, “Nói thật dễ nghe, đồ ăn thức uống ngày thường, tiền nằm viện của cô không phải đều là tiền của tôi hả?”
Khương Khuynh Tâm ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng anh ta rất đẹp trai, nhưng bây giờ sao trông anh ta lại hà khắc như vậy.
Lúc đầu sao cô lại chỉ vì anh cứu cô khỏi tay Lưu Tử Tây mà rung động chứ.
Cô bị mù mắt rồi hả?
Đúng, vốn dĩ là bị mù rồi!
Nếu không sao có thể gặp Lục Quân Ngôn xong lại gặp phải anh ta chứ.
“Được, đợi ngày mai tôi đến công ty ứng lương rồi trả cho anh.”
Bây giờ cô không muốn ở lại thêm một khắc nào hết, nhấc vali đi ra bên ngoài, đi đến cửa, nhìn thấy ánh mắt không nỡ của Phạn Phạn nhìn cô.
Mắt cô đỏ lên, cúi đầu xoa xoa đầu nó.
Xin lỗi, sau này không thể tiếp tục chăm sóc mày nữa.
Mày tự bảo trọng.
“Phạn Phạn, quay lại đây!” Khung cảnh một người một mèo kia làm anh cay mắt, vẻ mặt của anh không thể dùng từ khó coi để miêu tả nữa rồi.
Trong mắt anh thì Khương Khuynh Tâm chính là đang giả, hiện giờ thì càng là giả đến không có giới hạn rồi.
“Khương Khuynh Tâm, cô đừng có hối hận, chỉ cần cô bước ra
khỏi cánh cửa này, muốn quay lại cầu xin tôi thì tôi cũng sẽ không đồng ý đâu.”
“Yên tâm, tôi sẽ không hối hận.”
Khương Khuynh Tâm kiên quyết đứng dậy và bỏ đi không ngoảnh lại.
Thời khắc đóng cửa lại, hình như cô nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc.
Nhưng giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.
Cuối cùng cô cũng được tự do.
Bốn mươi phút sau, cô xuất hiện tại nơi Lâm Phồn Nguyệt sống.
Lâm Phồn Nguyệt tóc tai bù xù nhìn cô ngáp một cái: “Lại cãi nhau sao, lần này cậu tính ở lại đây mấy ngày.”