Chương 124: Tôi nhớ rõ cô rồi
“Không sao.” Cố Hàm Yên lắc đầu.
Trần Minh Tân gật đầu: “Cảm ơn.”
Cố Hàm Yên ngước mắt nhìn anh, từ từ mở miệng: “Tôi biết Ánh Nguyệt rất quan trọng đối với anh, nếu như cô ấy bị thương, anh sẽ rất đau lòng...”
Trên đầu cô ta còn quấn băng gạc, sắc mặt trắng bệch, nhưng giọng điệu lại thành khẩn, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm động.
Tô Ánh Nguyệt rất khó coi Cố Hàm Yên này và Cố Hàm Yên trước đó ở Tô Thị nói với cô ‘Cô không xứng với anh ấy’ là một người.
Chênh lệch quá lớn.
Cô không tự chủ nhích lại gần bên cạnh Trần Minh Tân.
Mặc dù ánh mắt Trần Minh Tân đặt ở trên người Cố Hàm Yên, nhưng khi Tô Ánh Nguyệt đến gần anh, anh trở tay nắm lấy bàn tay cô.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt không nhịn được cảm thấy ám áp, mím môi cúi đầu không nói gì, yên lặng nghe anh và Cố Hàm Yên nói chuyện.
“Hàm Yên của chúng tôi không giống một số người, cô ấy chính là một người có tình có nghĩa, ngài Trần...” Mông vẫn luôn đứng ở bên cạnh không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói, nhưng nói một nửa lại bị chặn ngang.
Trần Minh Tân nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, ánh mắt xa lạ: “Cô là ai?”
“Tôi...” Mông bị chặn nghẹn họng, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười: “Tôi là Mông, người đại diện của Hàm Yên, chúng ta từng gặp nhau ở nước ngoài.”
Hai mắt Mông khẽ mở to, dường như rất hi vọng anh có thể nhớ ra cô ta.
Trần Minh Tân thản nhiên liếc nhìn cô ta một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Cố Hàm Yên: “Nếu cô không có chuyện gì, vậy chúng tôi đi về trước.”
Ánh mắt của anh lạnh nhạt mà xa cách, dường như lo lắng vừa mới xuất hiện chỉ là ảo giác.
Tay giấu trong chăn của Cố Hàm Yên không tự chủ được nắm chặt, hai tay siết chặt vào nhau.
Cô ta phải sử dụng sức lực thật lớn mới khống chế được biểu cảm trên mặt mình: “Ừ, đã không còn sớm rồi, các anh về nghỉ ngơi trước đi, nhất định hôm nay Ánh Nguyệt cũng bị sợ hãi rồi.”
Tô Ánh Nguyệt không nói rõ được cảm nhận trong lòng, cho dù nói thế nào cũng là Cố Hàm Yên cứu cô, nhẽ ra cô nên cảm ơn Cố Hàm Yên, nhưng sau khi Trần Minh Tân đến, cô lại cảm thấy hình như không phải Cố Hàm Yên thật lòng cứu cô.
Cái cảm giác đó...
Giống như là, Cố Hàm Yên cố ý cứu cô, sau đó danh chính ngôn thuận tiếp cận Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt bị suy nghĩ của mình dọa sợ, Cố Hàm Yên là ngôi sao điện ảnh, cơ thể và khuôn mặt của cô ta quan trọng đến mức nào, đương nhiên Tô Ánh Nguyệt hiểu rõ, vì vậy cô cảm thấy khả năng này rất nhỏ.
“Chuyện sau đó tôi sẽ xử lý, cô dưỡng thương thật tốt đi.”
Trần Minh Tân nói xong liền kéo Tô Ánh Nguyệt rời khỏi, khi sắp đi đến cửa lại đột nhiên ngừng lại.
Tô Ánh Nguyệt không hiểu vì sao nhìn anh, anh lại quay đầu nhìn về phía Mông.
Mông tỏ vẻ được sủng ái mà hoảng sợ, không đợi cô ta lên tiếng, Trần Minh Tân đã từ từ nói: “Tên là Mông đúng không, tôi nhớ rõ cô rồi.”
Nói xong liền kéo Tô Ánh Nguyệt sải bước rời đi.
...
Trong phòng bệnh, Mông vẫn còn đang nhíu mày suy nghĩ ý nghĩa câu nói kia của Trần Minh Tân nói với cô ta, chỉ nghe thấy Cố Hàm Yên cười lạnh một tiếng: “Ngu xuẩn.”
Trong giọng nói tràn đầy coi thường, nào còn dáng vẻ hào phóng thanh nhã bình thường.
“Cô mắng ai đấy!” Mông quay đầu trừng mắt nhìn cô ta: “Cố Hàm Yên!”
“Đương nhiên là mắng cô rồi, chỗ này còn có người khác sao?” Cố Hàm Yên cười lạnh: “Bây giờ Minh Tân coi Tô Ánh Nguyệt như bảo bối, anh ấy là một người rất bao che khuyết điểm, nể mặt cô đã làm người đại diện cho tôi nhiều năm rồi, nhắc nhở cô một câu, cẩn thận một chút.”
Nói xong những lời này, Cố Hàm Yên tự giễu cười một tiếng.
Sao cô ta có thể không nhìn ra sự quan tâm của Trần Minh Tân đối với Tô Ánh Nguyệt chứ, nhưng làm sao cô ta có thể cam tâm, cô quen biết Trần Minh Tân trước mà.
Cô ta có thể chịu đựng việc Trần Minh Tân vẫn luôn không hiểu rõ tấm lòng của cô ta, nhưng mà cô ta không nhịn nổi Trần Minh Tân không quan tâm đến bất kỳ ai, đột nhiên lại đặt một người phụ nữ khác vào trong tim.
Lời của cô ta thành công khiến trên mặt Mông lộ ra hoảng sợ.
Cố Hàm Yên thấy cô ta như vậy, dường như trong lòng có một loại cảm xúc ác độc, ngửa đầu ra sau, hơi híp mắt lại, vẻ mặt thoải mái.
Mông mím chặt môi, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: “Vậy cô có gì mà đắc ý? Cho dù là ngôi sao điện ảnh quốc tế thì sao chứ? Không phải họ Trần kia vẫn không thèm để cô vào trong mắt sao! Đừng cho là tôi không biết cô cố ý đẩy Tô Ánh Nguyệt ra là muốn mượn cơ hội để họ Trần kia chú ý đến cô.”
Cố Hàm Yên nghe vậy, đột nhiên mở mắt ra: “Im miệng!”
“Bị tôi nói trúng rồi đúng không!” Trên mặt Mông lộ ra nụ cười trào phúng: “Kết quả người ta cũng không muốn nhìn cô nhiều thêm một cái.”
Cố Hàm Yên quay đầu nhìn cô ta, đôi mắt như ngâm trong hầm băng, nói toạc ra: “Cô thì có chỗ nào tốt hơn tôi, chẳng qua cũng chỉ là một con chó người kia nuôi, cũng chỉ là để thả bên cạnh tôi giám sát tôi mà thôi.”
“Cô...”
Thấy Mông tức giận không nói lên lời, trong lòng Cố Hàm Yên cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cô ta lại nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Trần Minh Tân, nhíu mày lại, mặc dù biểu hiện vẫn rất lạnh nhạt, nhưng ít nhất anh ấy đã nhìn cô ta, không phải sao?
Cô ta tin chắc rằng không có ai hiểu rõ Trần Minh Tân hơn cô ta, Tô Ánh Nguyệt mới quên biết anh ấy được bao lâu, chỉ cần ánh mắt của Trần Minh Tân đặt trên người cô ta nhiều hơn thì anh sẽ thấy được điểm tốt của cô ta.
Chỉ là một Tô Ánh Nguyệt, chả là cái thá gì cả!
...
Khi về đến nhà vẫn chưa muộn lắm.
Vừa rồi ở bệnh viện Tô Ánh Nguyệt cũng không ăn gì mấy, bây giờ vừa về đến nhà cô đã cảm thấy đói lắm rồi.
Vừa vào cửa, cô liền lập tức chạy về phía nhà ăn.
Vừa chạy vừa hỏi Trần Minh Tân: “Anh nói làm đồ ăn tôi thích mà, để đâu rồi?”
Trần Minh Tân đuổi theo sau cô, nhìn thấy vẻ mặt tham ăn của cô, xoa xoa đầu cô: “Đi ra bàn ngồi xuống, tôi đi hâm nóng đồ ăn cho em.”
“Được.” Tô Ánh Nguyệt nghe thấy vậy thì ngoan ngoãn đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, chờ Trần Minh Tân hâm nóng đồ ăn cho cô.
Rất nhanh, Trần Minh Tân đã hâm nóng đồ ăn xong, bưng lên trên bàn ăn.
Tô Ánh Nguyệt không kịp chờ đợi muốn động đũa, đột nhiên nghĩ ra khi anh gọi điện cho cô đã nói là nấu xong cơm rồi, lát sau anh liền đi đến bệnh viện, nghĩ đến anh cũng chưa ăn cơm.
Nghĩ như vậy, cô lại đặt đũa xuống.
Trần Minh Tân rửa thay xong đi ra, thấy cô vẫn ngồi không nhúc nhích, lên tiếng hỏi cô: “Sao lại không ăn?”
“Chờ anh.” Tô Ánh Nguyệt cắn đũa nhìn anh.
Trần Minh Tân nghe thấy vậy liền giật mình, ngồi xuống đối diện cô: “Bây giờ có thể ăn rồi.”
Ăn cơm xong, hai người quay về phòng ngủ.
Tô Ánh Nguyệt tắm rửa xong liền lăn thẳng lên giường.
Mấy hôm nay tăng ca bận đến chết đi sống lại, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, hạng mục hợp tác APP tạm thời không xong được, cô cũng chẳng muốn nghĩ đến chuyện sau đó nữa.
Thế là cô vừa nằm lên giường đã nhắm mắt lại.
Một lát sau liền cảm thấy bên mặt bị Mông đánh sưng lên kia lạnh buốt.
Mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Trần Minh Tân ngồi bên cạnh.
Trần Minh Tân di chuyển túi chườm đá, kéo chăn dịch xuống phía dưới, nhẹ giọng hỏi cô: “Còn đau không?”
“Không đau.” Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, đầu óc có chút mơ hồ: “Buồn ngủ.”
“Em ngủ của em, không cần phải để ý đến tôi.” Trần Minh Tân giúp cô gạt tóc trên trán, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, nhưng giọng nói rất dịu dàng.
Tô Ánh Nguyệt duỗi một cánh tay ra nắm lấy một cánh tay đang nhàn rỗi của Trần Minh Tân, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại.
Thấy cô nhắm mắt lại, sắc mặt của Trần Minh Tân trở nên âm trầm.