Chương 713
CHƯƠNG 713: BỐI RỐI CHUYỂN ÁNH MẮT ĐI CHỖ KHÁC
Lúc Tô Ánh Nguyệt đến CLB Ngọc Hoàng Cung, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Trần Minh Tân.
Mấy ngày nay Trần Mộc Tây nằm viện, mỗi ngày Trần Minh Tân đều sẽ đến thăm, nhưng hai người gặp mặt nhau nhưng đều không nói gì cả.
Tô Ánh Nguyệt nắm tay Trần Mộc Tây, đứng đối diện Trần Minh Tân, còn chưa mở miệng thì Trần Mộc Tây đã lên tiếng trước: “Ba.”
Trần Minh Tân liếc nhìn thằng bé, đáp: “Ừ.”
Thái độ lãnh đạm của anh khiến Tô Ánh Nguyệt rất khó chịu.
Vào cái ngày anh vừa trở về, cô về tới nhà đã nhìn thấy anh đang chơi cùng Trần Mộc Tây, hình ảnh hài hòa như vậy còn rõ mồn một trước mắt cô.
Nhưng khi xảy ra chuyện mấy ngày trước, cô cũng không cho là như vậy nữa.
Từ đầu anh cũng không nói cho cô biết, anh biết tung tích của Lục Thời Sơ.
Không chỉ như vậy, anh còn do dự, đến cuối cùng khi bị Bùi Chính Thành ép hỏi thì mới thừa nhận anh biết Lục Thời Sơ ở chỗ nào.
Người đàn ông trước mắt vẫn có dáng vẻ anh tuấn như trước nhưng lại lộ ra một cảm giác xa lạ.
Cô cúi đầu nhìn Trần Mộc Tây, nó nhỏ bé nép vào chân cô, khẽ ngước mặt lên, mở to mắt nhìn Trần Minh Tân, dường như muốn lại gần nhưng lại bị vẻ lạnh nhạt toát ra từ người Trần Minh Tân ngăn lại.
Tô Ánh Nguyệt trong lòng khó chịu, cúi người bế Trần Mộc Tây lên.
Trần Mộc Tây được cô bế, ngoan ngoãn tựa đầu vào vai cô.
Nhưng thỉnh thoảng thằng bé sẽ len lén, dè dặt nhìn Trần Minh Tân.
Trẻ con rất nhạy cảm, huống chi người đó lại còn là ba của mình, thằng bé có thể cảm nhận được, dường như ba không thích nó.
Tô Ánh Nguyệt đưa tay khẽ vỗ về Trần Mộc Tây để trấn an nó rồi nói với Trần Minh Tân: “Em muốn gặp Lục Thời Sơ.”
Trần Minh Tân gật đầu rất khẽ giống như không có vậy, sau đó anh đưa tay ra, ý muốn bế Trần Mộc Tây.
“Để anh bế cho.”
Đi thang máy lên hơn mười tầng, anh sợ Tô Ánh Nguyệt bế lâu sẽ mệt.
“Không cần.” Tô Ánh Nguyệt nghiêng người tránh đôi tay đang vươn tới của anh, đi thẳng vào thang máy.
Cô tạm thời sẽ không nói về chuyện của Trần Mộc Tây với Trần Minh Tân, bởi vì đã có quá nhiều chuyện rồi, phải giải quyết từng cái một.
Một nhà ba người đứng chờ trong thang máy, suốt lúc đó, không ai nói một câu nào.
Ngay cả Trần Mộc Tây cũng có thể cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người lớn, cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ Tô Ánh Nguyệt, ngoan ngoãn dựa vào cô.
Trần Minh Tân quay đầu nhìn thằng bé một cái, đúng lúc Trần Mộc Tây cũng đang quay đầu lại nhìn anh.
Ánh mắt hai ba con đụng nhau giữa không trung.
Cặp mắt đen láy của Trần Mộc Tây hoàn toàn được di truyền từ anh.
Nhưng cặp mắt kia cực kỳ hồn nhiên.
Cho dù Trần Mộc Tây thông minh hiểu chuyện hơn trẻ con cùng lứa một chút nhưng rốt cuộc cũng chỉ là trẻ con, thằng bé cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cho nên, lúc nhìn Trần Minh Tân, trong ánh mắt nó có một tia sợ hãi, cùng với một tia ỷ lại.
Nhưng Trần Minh Tân lúc bắt gặp ánh mắt con trai lại bối rối chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Nếu như Trần Mộc Tây lớn một chút, hẳn sẽ hận người làm cha này.
Nhưng, thằng bé còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu.
Lục Thời Sơ và Lâm Tố Nghi bị giam trong cùng một phòng, bên ngoài có vệ sĩ trông coi.
Thấy Tô Ánh Nguyệt đi tới, các vệ sỹ đồng thành chào: “Ông chủ, bà chủ.”
Tô Ánh Nguyệt nhếch mép, lộ ra nụ cười vừa như mỉa mai vừa như chế giễu.
Hôm Trần Mộc Tây xảy ra chuyện, cô và Trần Minh Tân đi đón thằng bé lúc tan học, giáo viên kia thấy Trần Minh Tân, tin Trần Minh Tân còn sống đã bị truyền ra ngoài.
Không những vậy, tốc độ lan truyền còn rất nhanh, hôm đó Bùi Chính Thành đến nhà bọn họ, cũng là bởi vì nghe được phong thanh.
Mà mấy ngày nay, tin Trần Minh Tân còn sống đã truyền khắp thành phố Vân Châu, không còn là bí mật nữa.
Cho dù tất cả tài sản của anh đều đã chuyển sang tên cho Tô Ánh Nguyệt, nhưng những người nhìn thấy Trần Minh Tân vẫn sẽ gọi anh một tiếng “ông chủ”, vẫn sẽ nghe theo lệnh của anh.
Tô Ánh Nguyệt sắc mặt thản nhiên, ôm Trần Mộc Tây, không nói một lời đi vào trong.
Cô vừa đi vào đã nhìn thấy Lục Thời Sơ ngồi ở trước cửa sổ.
Anh ta nghe thấy phía sau có động tĩnh, từ từ quay đầu, nhẹ nhàng nói: “Tới rồi à.”
Quay đầu, nói, mỉm cười.
Chuỗi phản ứng này của anh đều rất chậm, có chút giống cảnh quay chậm trong phim.
Tô Ánh Nguyệt trong lòng cay cay, bỗng nhiên thấy khó chịu.
“Ừ.”
Tô Ánh Nguyệt lên tiếng, để Trần Mộc Tây xuống, nhìn xung quanh, phát hiện Lâm Tố Nghi không có ở đây.
Trước khi cô tới thì có gọi điện thoại bảo là sẽ đưa Mộc Tây cùng tới, bây giờ Lâm Tố Nghi không có ở đây, cô cũng không thấy bất ngờ.
Ánh mắt Lục Thời Sơ rơi vào trên người Trần Mộc Tây, mỉm cười sâu sắc: “Mộc Tây cũng tới rồi.”
“Chào chú Lục đi, con từng gặp chú rồi đó.” Tô Ánh Nguyệt sờ đầu Trần Mộc Tây, nhẹ nhàng nói.
Trần Mộc Tây liếc nhìn Lục Thời Sơ, nhìn hơi lâu một chút, như là muốn xác nhận Lục Thời Sơ tản ra thiện ý, thằng bé mới ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chú Lục.”
“Thật ngoan.”
Giọng của Lục Thời Sơ nghe như đang than thở.
Sau đó, trong phòng lâm vào cảnh hoàn toàn yên tĩnh.
Từ sau khi vào cửa, Trần Minh Tân vẫn bị coi như vô hình, lúc này đi tới trước, ôm lấy Trần Mộc Tây.
Anh ôm Trần Mộc Tây rồi ngồi xuống ghế sofa.
Mặc dù, Lục Thời Sơ và Lâm Tố Nghi xem như là bị giam lỏng, nhưng Trần Minh Tân cũng không bạc đãi bọn họ.
Căn hộ này có ba phòng ngủ một phòng khách, hơn nữa phòng sách, phòng ăn và phòng khách cũng rất rộng.
Ghế sofa cách cửa sổ một khoảng, nếu như giọng của Tô Ánh Nguyệt và Lục Thời Sơ bé hơn một chút, có thể Trần Minh Tân cũng không nghe thấy.
Cô liếc nhìn Trần Minh Tân, phát hiện anh và Trần Mộc Tây trong lòng anh đều đang nhìn cô không chớp mắt.
Hai khuôn mặt như cùng đúc ra từ một khuôn, ánh mắt giống nhau, ngay cả tâm trạng lộ ra từ ánh mắt cũng đều không khác nhau chút nào.
Cô dừng lại vài giây rồi đi đến trước mặt Lục Thời Sơ.
Bởi vì đang ở trong phòng, Lục Thời Sơ không mặc áo khoác, anh chỉ mặc một áo len màu xám tro, khuôn mặt tuấn tú trắng ngần, toàn thân nhìn càng thêm nho nhã.
Trong ánh mắt, lộ ra một loại bình tĩnh như nhìn thấu hết thảy.
Trong cổ họng Tô Ánh Nguyệt như bị lấp đầy bởi bông, rất bức bối.
Nhưng cuối cùng cô vẫn đưa mắt nhìn vào đùi của anh ta, khó khăn mở miệng: “Không thể khỏi được sao?”
“Không biết.” Lục Thời Sơ cười nhạt, nhưng nhìn thấy sắc mặt Tô Ánh Nguyệt bỗng nhiên thay đổi, anh ta bổ sung một câu: “Bác sĩ nói, chữa xong thì có khả năng sẽ khỏi được, anh sẽ thử xem, có lẽ có thể.”
Tô Ánh Nguyệt biết lời này của anh ta chỉ là đang an ủi cô thôi.
Mặc dù bác sĩ không thể tự chữa cho mình nhưng khi bản thân bị bệnh hoặc bị thương thì cũng tự biết được bệnh tình của mình.
“Không phải anh làm việc cho Grissy sao? Tại sao lại muốn cứu anh ấy? Anh cho rằng bộ dạng bây giờ của anh sẽ khiến em cảm kích anh sao?” Tô Ánh Nguyệt nói đến phần sau, giọng nói trở nên sắc nhọn, cay nghiệt vô cùng.
Cô thà rằng Lục Thời Sơ vẫn còn đang làm việc cho Grissy, thà vậy để khi anh ta xuất hiện trước mặt cô, vẫn là một người chân tay khỏe mạnh.
Nụ cười trên mặt Lục Thời Sơ cứng đờ trong chốc lát.
Anh ta không cười nổi nữa, giọng nói êm dịu như đang nói về một chuyện không hề quan trọng: “Anh cứu Trần Minh Tân, đương nhiên không cần em cảm ơn, anh ta đã đồng ý với anh, có thể cho anh tất cả những gì anh muốn.”