Chương 687
CHƯƠNG 687: TÌNH CẢM CŨ CỦA TÔ ÁNH NGUYỆT DÀNH CHO ANH
“Sao có thể chứ? Trong khoảng thời gian ngắn như vậy sao có thể chuyển toàn bộ tài sản về nước được?” Tuy ngoài miệng Tô Ánh Nguyệt tỏ vẻ nghi ngờ, thế nhưng trong thâm tâm cô lại cảm thấy chuyện này có thể là sự thật.
Hạ Nhất Trần nghiêm túc trả lời cô: “Nếu không kể đến tổn thất thì thời gian hai tháng cũng đủ rồi.”
“Hai tháng?”
Hạ Nhất Trần gật đầu.
Tô Ánh Nguyệt cúi mắt, cô duỗi tay đỡ trán, hồi lâu không thốt nên lời.
Cô không thể nói rõ xúc cảm trong lòng mình hiện tại là gì.
Cô cho rằng giấy tờ ly hôn và việc chia tài sản đã là chuyện lớn nhất mà Trần Minh Tân lừa dối cô, không ngờ rằng còn có chuyện lớn hơn nữa.
Anh trước giờ luôn là một người biết suy xét kỹ lưỡng trước sau, điều này cô hiểu rõ hơn ai hết, nhưng cô lại không ngờ anh lại suy xét kỹ lưỡng đến mức này, có thể giấu giếm cô chuyện lớn như vậy.
Dù rằng cô biết những việc anh làm cũng là do bất đắc dĩ, thế nhưng từng chuyện từng chuyện gộp lại như vậy trong một chốc cô chẳng tài nào chấp nhận được.
Hạ Nhất Trần thấy vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt là lạ, anh và Nam Kha liếc mắt nhìn nhau, rồi anh nói: “Mợ chủ?”
Tô Ánh Nguyệt thu tay về, cô duỗi người rồi tựa vào trên ghế, trông cô có vẻ mệt mỏi bất lực, cô nghiêng đầu hỏi anh: “Hôm đó anh gọi tôi là ‘cô Tô’ mà? Bây giờ gọi tôi ‘mợ chủ’ là có ý gì vậy?”
Hạ Nhất Trần lộ rõ vẻ xấu hổ, đó là do anh đã gọi quen miệng rồi.
Hơn nữa anh cũng biết Trần Minh Tân vốn không hề muốn ly hôn với Tô Ánh Nguyệt thật, nhưng anh là luật sư, những chuyện thay đổi mối quan hệ như này phải đâu ra đó rõ ràng.
Nam Kha không hề biết chuyện Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt ly hôn, tròng mắt màu xanh lam đong đầy hoài nghi: “Hai người đang nói gì vậy?”
Tô Ánh Nguyệt ngoái đầu nhìn về phía Nam Kha rồi nhếch miệng cười: “Tớ, ly hôn với Trần Minh Tân rồi.”
“Sao?”
“Khó hiểu lắm đúng không, lúc tớ mới biết chuyện này cũng thấy thắc mắc vô cùng.”
Tô Ánh Nguyệt cũng không nói thêm về chuyện này nữa, cô xoay xoay phần cổ nhức mỏi rồi chậm rãi nói: “Lý do không liên lạc được với Nam Sơn không cần nghĩ cũng biết, đó là do đám người bên nước J bắt đầu giở trò, hèn gì tối qua có người trà trộn vào biệt thự thăm dò, có lẽ đã biết tổng bộ LK bên nước J bây giờ chỉ còn là cái vỏ rỗng.”
Người tối qua lẻn vào biệt thự hẳn là đến để thăm dò.
Dù sao thì đám người hám lợi kia chắc chắn không thể nào tin được việc một người nắm trong tay nhiều tiền tài như Trần Minh Tân lại giao hết tài sản cho một người phụ nữ.
À, thân phận hiện tại của cô là vợ cũ của Trần Minh Tân mới phải.
Vợ cũ?
Từ này đúng là lạ lẫm vô cùng.
Đầu óc Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ miên man, cô vừa đứng lên vừa nói: “Chuyện này tôi cũng hiểu đại khái rồi, hai người bàn bạc xem ai đi nước J gặp Nam Sơn, có kết quả rồi thì tới tìm tôi, dù sao bây giờ tôi cũng đang là sếp của hai người.”
Hạ Nhất Trần và Nam Kha trơ mắt nhìn cô đứng dậy đi về phía cửa chính, rõ ràng bước chân vẫn nhẹ nhàng nhưng họ lại cảm nhận được vẻ gì đó tức tối qua từng bước cô đi.
Nghĩ cũng phải thôi, nếu người đầu ấp tay gối chuyện gì cũng gạt mình thì trong lòng chắc chắn sẽ khó chịu cực kì, đến cả chuyện ly hôn cũng giấu nhẹm đi…
Nam Kha không dám gọi Tô Ánh Nguyệt lại, vì trông cô lúc này có vẻ rất giận dữ.
Cô nhẹ giọng hỏi Hạ Nhất Thần: “Sếp với vợ ly hôn thật à?”
“Ừ, chính tay tôi giải quyết thủ tục, sao mà giả được?” Hạ Nhất Trần khẽ chau mày, nói nhỏ vậy làm chi chứ, dù sao mợ chủ cũng đâu có ở đây đâu.
“…”
Nam Kha suy nghĩ hồi lâu, tạm thời cô cũng không biết phải nói gì thêm.
Buổi tối Tô Ánh Nguyệt dỗ cho Trần Mộc Tây ngủ xong thì lái xe đến Ngọc Hoàng Cung uống rượu.
Trong Ngọc Hoàng Cung có một tầng là quán bar, trước giờ cô chưa từng đặt chân đến đó.
Lúc trước gặp mặt ăn cơm đều ở phòng riêng, toàn người quen ở chung cả.
Những việc làm này của Trần Minh Tân về bản chất thì không sai.
Thế nhưng không biết tại sao đáy lòng cô lại thấy có hơi… khó chịu.
Không nói cho cô biết là do sợ cô phải lo lắng sao? Hay là sợ cô sẽ làm đổ bể kế hoạch?
Vẫn biết Trần Minh Tân rất giỏi giang, dường như không có việc gì mà anh không làm được.
Nhưng hai người ở bên nhau, nếu chỉ có một bên cứ mãi gánh vác hết thảy, vậy liệu thời gian qua lâu anh ấy có mệt mỏi không? Liệu có nghĩ rằng cô là một gánh nặng không?
Rõ ràng anh vẫn còn sống nhưng lại không hề gặp cô lấy một lần, một lần thôi cũng được mà.
Tuy anh cho cô biết tin anh vẫn còn sống, thế nhưng không được gặp anh một lần thì cô vẫn khó lòng an tâm được.
Rốt cuộc cũng là vì lo cho anh.
Tô Ánh Nguyệt ngồi trước quầy pha chế, đôi tay thon thả cầm lấy ly rượu, những ngón tay nõn nà áp vào thành ly trong suốt càng thêm phần đẹp đẽ.
Cô ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó lại đặt mạnh chiếc ly lên quầy bar: “Thêm ly nữa.”
Bartender đương nhiên cũng biết cô, anh nghe cô đòi uống thêm thì trên mặt lộ rõ vẻ khó xử: “Mợ chủ à, rượu này độ cồn cao, là rượu mạnh, cô mà uống nữa thể nào cũng say.”
Tô Ánh Nguyệt lúc này đã ngà ngà say, dây thần kinh trong não cô nhộn nhạo như đang bay múa bên trong: “Sao lại kêu tôi ‘mợ chủ ‘ chứ, phải gọi là ‘cô Tô’! Kêu anh pha ly nữa thì anh cứ pha đi! Tôi là chủ chỗ này! Nói một là một, hai là hai!”
Dứt lời cô liền cầm ly gõ gõ vào mặt kính của quầy bar, trông bộ dạng hệt như một tên côn đồ.
Kết quả là bỗng “choang” một tiếng, ly rượu bị cô gõ vỡ tan tành, đã vậy còn bị mảnh thủy tinh đâm vào tay.
Tô Ánh Nguyệt đau đến mức môi mím chặt lại.
Bartender cũng không để ý chuyện pha rượu cho cô, vội vã tìm một miếng băng keo cá nhân dán vào vết thương.
Tô Ánh Nguyệt cũng để yên cho anh ta dán xong xuôi, sau đó cô lại cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn, phiền anh cho tôi ly nữa.”
Anh chàng bartender cũng bó tay với cô, đành phải pha cho cô thêm một ly rượu.
Lúc này thì mấy người nãy giờ vẫn đang theo dõi cô cũng đứng dậy đi tới.
“Ánh Nguyệt cũng tới uống rượu sao?”
Nghe thấy có người kêu tên mình, Tô Ánh Nguyệt theo bản năng quay đầu lại nhìn, một khuôn mặt vừa lạ vừa quen đập vào mắt cô.
Cô nhìn anh ta hồi lâu, đến tận khi vẻ mặt người kia dần có vẻ khó chịu mới chỉ tay về phía anh ta, nói: “A, ra là Huỳnh Tiến Dương à.”
Cô nửa tỉnh nửa say, trong chốc lát không tài nào nhớ được những chuyên liên quan đến cái người tên Huỳnh Tiến Dương này.
Huỳnh Tiến Dương thấy cô nhận ra anh ta thì liền huênh hoang quay đầu liếc nhìn mấy người ngồi bên kia, bọn họ im lặng giơ ngón tay cái về phía anh.
Mấy ngày trước vừa rộ lên tin tức rằng Tô Ánh Nguyệt có thể sẽ trở thành người phụ nữ giàu nhất.
Từ sau khi Huỳnh Thư Triết bị bắt bỏ tù thì cuộc sống anh ta gặp muôn vàn trắc trở, toàn chuyện trái ý, bây giờ Trần Minh Tân cũng đã ‘chết’ rồi, Tô Ánh Nguyệt chắc chắn sẽ được kế thừa hết tài sản của Trần Minh Tân, với số tiền kếch xù đó thì cô ta có xài cả đời cũng không xài hết được.
Nếu bây giờ anh ta có thể gợi nên chút tình cảm dư âm của Tô Ánh Nguyệt thì quá ngon, được vậy thì nửa đời sau chắc chắn sẽ không phải lo đến chuyện cơm áo gạo tiền rồi.
Huỳnh Tiến Dương nghĩ vậy liện tự tin ngồi xuống bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, giọng điệu dịu dàng nói: “Sao em lại ngồi đây một mình uống rượu quên sầu? Vẫn đang buồn vì Trần Minh Tân sao?”