Chương 237: Nhà họ huỳnh rút đơn kiện
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, trong lòng chấn động.
Cô giơ tay vén tóc xõa xuống ben tai, giọng nói nhẹ nhàng: "Đều là những thứ không có tác dụng gì, đem đi cũng chiếm chỗ."
Trần Minh Tân không để ý lắm nói: "Phòng trong nhà rất lớn."
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, không nói gì nữa.
Cô thấy Trần Minh Tân chính xác lấy những thứ đó, sổ, tạp chí trước đây của cô... toàn bộ đều gom đến cùng một chỗ, cho vào trong thùng giấy.
Hai người ra khỏi biệt thự, Tô Ánh Nguyệt mới hỏi anh: "Hôm nay anh tới nhà họ Tô cũng là vì những thứ này của em?"
"Nếu không phải thì sao? Em thật sự cho rằng anh tới vì suy nghĩ hợp tác với Tô Thành?" Trên mặt Trần Minh Tân lóe lên ý cười, chỉ là nụ cười đó không đạt tới đáy mắt.
Tô Ánh Nguyệt sững sốt chớp chớp mắt.
Trần Minh Tân nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, không nhịn được giơ tay nhéo má cô: "Đồ ngốc!"
"Đau..." Tô Ánh Nguyệt sờ mặt mình, trừng mắt anh.
Tâm trạng Trần Minh Tân dường như rất tốt, kiên nhẫn giải thích: "Nếu anh trực tiếp từ chối, ông ta còn cho anh đến nhà họ Tô lấy đồ?"
"Cũng không phải đồ quan trọng đáng giá, không lấy cũng không sao." Tô Ánh Nguyệt bĩu bĩu môi, cảm thấy Trần Minh Tân chính là có bệnh "thích chuyện bé xé to".
Giọng điệu Trần Minh Tân nghe ra có vài phần bất đắc dĩ: "Nhưng anh nghĩ tới đây là đồ của em, thì cảm thấy nhất định phải đến cầm về để trong nhà mới được."
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy tim mình thoáng chốc bị giọng điệu bất đắc dĩ của anh đánh trúng.
Vì là đồ của cô, cho nên nhất định phải cầm về đặt trong nhà mới được.
Mặc dù hành vi này xem ra rất ấu trĩ, lại có vài phần tùy hứng, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn không nhịn được cảm động.
Tất cả những chuyện nhỏ nhặt của cô, ở chỗ Trần Minh Tân đều trở nên rất quan trọng.
Những đồ vật hoàn toàn không đáng giá đó của cô, trong mắt anh, lại nhất định phải đặt trong nhà mới được.
Lúc gặp lần đầu, cảm thấy anh rất thần bí, sau khi ở chung lại thấy anh ra vẻ đạo mạo, nhỏ nhen, có chuyện lại thích giấu diếm không nói ra...
Nghĩ kỹ lại, thực ra truyền kỳ giới tài chính trong mắt mọi người, dường như cả người đầy tùy hứng, nhưng từ phút này bắt đầu, định nghĩa của Trần Minh Tân trong lòng cô là, đáng yêu.
Giống những nam sinh thời còn đi học, cảm xúc của anh vừa trẻ con lại sâu sắc, cô có thể cảm nhận được.
...
Tô Thành đợi ở nhà vài ngày cũng không đợi được điện thoại của Trần Minh Tân.
Ông ta lại đợi được một tin tức khác, nhà họ Huỳnh rút đơn kiện rồi.
"Sao lại như vậy?"
Tô Thành tức giận ném gạt tàn thuốc trên bàn, ngực thở hổn hển, sắc mặt vừa phức tạp, lại lo âu.
Ông ta nghĩ không ra, Trần Minh Tân rốt cuộc có bản lĩnh che trời thế nào, mà có thể làm nhà họ Huỳnh rút đơn kiện.
Ông ta đột nhiên nhớ tới kết cục của nhà họ Phan...
Chẳng lẽ là Trần Minh Tân đi cầu xin sự giúp đỡ của giám đốc LK?
"Ông!"
Chính vào lúc này, Tô Yến Nhi đẩy cửa vào, giọng nói vội vàng.
Vì mấy ngày nay luôn trong bệnh viện chăm sóc Huỳnh Tiến Dương, cho nên sắc mặt của cô ta cũng không quá tốt.
Đi tới gần, cô ta trực tiếp mở miệng: "Ông, ông giúp Tiến Dương đi, ba anh ấy đã rút đơn kiện rồi, khổ sở Trạch Dương chịu đựng không phải lãng phí sao? Sao có thể được?"
"Ngoại trừ Huỳnh Tiến Dương, trong mắt con còn có chuyện khác sao? Con có biết vì chuyện lần này mà dự án phát triển khu tây trong tay ông đã bay mất!"
Tô Thành tức giận vỗ mạnh bàn, ánh mắt nhìn Tô Yến Nhi nào còn sự từ ái ngày thường, ông ta tức giận trừng to hai mắt, dọa Tô Yến Nhi lùi về phía sau.
"Nhưng... nhưng mà Tiến Dương lần này thật sự chịu khổ..." Tô Yến Nhi thì thào mở miệng.
Trong mắt cô, ngoại trừ Huỳnh Tiến Dương, quả thực không có chuyện khác.
Điều cô để ý nhất chính là Huỳnh Tiến Dương, cho nên không thể nhìn anh chịu khổ.
Huỳnh Thư Triết im lặng rút đơn kiện, hay là ông ta tự mình đi.
Sau khi rút đơn, ông ta còn đặc biệt tới bệnh viện, kêu Huỳnh Tiến Dương không thể khởi tố nữa.
Cô ta nghĩ không ra sao Huỳnh Thư Triết lại có thể nuốt xuống cục tức này, nhìn con trai mình chịu khổ, chịu tủi nhục, cũng không giúp anh.
Nhà họ Huỳnh không giúp Huỳnh Tiến Dương, cô ta chỉ đành tìm Tô Thành.
"Haha, chịu khổ?" Tô Thành cười lạnh.
"Ông, sao vậy..."
Tô Yến Nhi bị nụ cười lạnh bất ngờ của Tô Thành dọa nhảy dựng, giọng nói có chút co rúm.
"Nó chịu khổ cũng là đáng đời, nếu không phải nó chọc tới Trần Minh Tân, Trần Minh Tân sẽ đánh nó?" Tô Thành có chút hối hận lúc đó quá xem trọng nhà họ Huỳnh, lỡ Trần Minh Tân thật sự có bối cảnh rất mạnh thì sao?
"Ông, sao ông lại vậy? Tiến Dương là vì Trần Minh Tân động tay động chân với con, anh ấy giận nên mới..."
Lời sau của Tô Yến Nhi, trong ánh mắt sắc bén của Tô Thành, từ từ biến mất.
"Yến Nhi, tuổi ông gấp ba lần tuổi con, ông ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, con cho rằng có chuyện gì ông không biết? Con ngay cả ông cũng muốn lừa?"
Giọng nói Tô Thành cực kỳ nghiêm khắc, ánh mắt sắc bén khóa chặt Tô Yến Nhi.
"Có ý gì?" Tô Yến Nhi cười khan hai tiếng:"Ông nói gì vậy, sao con nghe không hiểu?"
"Giả ngốc cũng tốt, thật sự nghe không hiểu cũng tốt, tóm lại, con chỉ cần hiểu rõ, bất kể con làm gì, đều không giấu được ông."
Giọng nói Tô Thành dần khôi phục bình tĩnh, nhưng giọng điệu vẫn còn uy hiếp.
Tô Yến Nhi từ nhỏ đã hợp ý ông ta, ông ta cũng có ý bồi dưỡng Tô Yến Nhi, nhưng mấy năm nay biểu hiện của Tô Yến Nhi đã không còn không gian tiến bộ quá lớn, giống với ba cô ta Tô Nguyên Minh.
"Đi đi, về nhà họ Huỳnh, chăm sóc thật tốt Tiến Dương, ở chung hòa thuận với ba mẹ nhà họ Huỳnh, hợp tác giữa nhà họ Huỳnh và Tô thị không thể xảy ra sai lầm."
Tô Thành xoay người đi, không nhìn Tô Yến Nhi nữa.
Ra lệnh tiễn khách rất rõ ràng.
Tô Yến Nhi cắn môi, trong lòng không quá tình nguyện, cô ta chỉ cần nghĩ tới bộ dạng tức giận của Huỳnh Tiến Dương, trong lòng liền đau như đao cắt.
Cô ta không rời đi, cắn môi nói: "Ông, ông giúp Tiến Dương lần này đi, anh ấy..."
"Con cho rằng Huỳnh Thư Triết tại sao lại rút đơn kiện?" Tô Thành thấy dáng vẻ mê mang không tỉnh ngộ của Tô Yến Nhi, trong lòng càng tức giận.
Tô Yến Nhi hỏi: "Tại sao?"
"Đương nhiên là có người âm thầm xử lý, con cảm thấy người âm thầm xử lý này là ai?" Ánh mắt Tô Thành u ám nhìn cô ta.
Tô Yến Nhi lập tức nghĩ tới Trần Minh Tân, nhưng lập tức lại lắc đầu nói: "Không thể nào..."
...
Phía khác, Tô Ánh Nguyệt ăn xong bữa sáng, ra ngoài dắt chó đi dạo.
Dắt chó đi dạo về, thì nhìn thấy Trần Minh Tân ở cửa.
"Sao lại đến?"
"Em kêu anh giúp cô An sắp xếp công việc, đã sắp xếp xong rồi." Trần Minh Tân lặng lẽ nhìn Thịt Bò một cái.
Vì đến cửa, Tô Ánh Nguyệt thả dây ra.
Thịt Bò toàn thân run rẩy, chạy như bay vào phòng.
Tô Ánh Nguyệt cũng không để ý nó, cười híp mắt ôm cánh tay Trần Minh Tân: "Cảm ơn anh!"
"Không cần."
Tô Ánh Nguyệt tiếp tục cười.
Trần Minh Tân lại bổ sung một câu:"Anh là thương nhân, nếu muốn cảm ơn, thì vật chất một chút tốt hơn."
Tô Ánh Nguyệt nhớ tới "biểu hiện thật tốt" hôm đó, cả người run rẩy, một câu cũng không dám nhiều lời.