Chương 670
CHƯƠNG 670: TRÊN MÁY BAY ĐỀU LÀ NGƯỜI CỦA GRISSY
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, bỗng dưng nhớ ra giọng nói này là của ai.
“Lục Thời Sơ?”
“Là anh, Trần Minh Tân đâu? Em mau nói cho anh biết, Trần Minh Tân cậu ta đã lên máy bay chưa?” Giọng nói của Lục Thời Sơ càng gấp gáp, điện thoại vừa được nghe, cái gì cũng không giải thích, trực tiếp hỏi Trần Minh Tân, đây không phải phong cách của anh ta.
Tô Ánh Nguyệt cũng không nghĩ ngợi nhiều như thế, ý thức được cuộc gọi này Lục Thời Sơ có thể là có chuyện rất quan trọng, cộng thêm trong xương tủy của cô vẫn ôm sự tin tưởng với Lục Thời Sơ, bèn nói thật: “Anh ấy đã lên máy bay rồi, em thấy anh ấy vào cổng kiểm tra, đợi sau khi máy bay của anh ấy cất cánh thì em mới rời khỏi.”
Cô nói xong, đầu bên kia lập tức yên tĩnh trở lại.
Nhưng cô có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của Lục Thời Sơ, bầu không khí trở nên vô cùng đè nén.
Bíp—-
Lúc này, đèn đỏ đã hết, xe đằng sau đều đang bấm còi thúc giục.
Không biết thế nào, tiếng còi inh ỏi này khiến Tô Ánh Nguyệt nảy sinh bất an, cô nắm chặt vô lăng, có hơi bực bội ấn còi, hỏi: “Có chuyện gì?”
Cốc cốc!
Có người gõ cửa xe, thấy Tô Ánh Nguyệt chỉ chú tâm vào điện thoại, cũng không khởi động xe thì mắng chửi.
Cách âm của chiếc xe rất tốt, Tô Ánh Nguyệt không nghe thấy, cũng không quan tâm.
Trong điện thoại, Lục Thời Sơ trầm giọng nói: “Trên chuyến bay đó đều là người của Grissy, Trần Minh Tân nếu như lên máy bay, máy bay nếu như đã cất cánh, em có thể… không thể gặp lại cậu ta nữa đâu.”
Lời của Lục Thời Sơ, không nghi ngờ gì nữa chính là một tin dữ.
Thời gian có mấy giây nhưng đầu của Tô Ánh Nguyệt đã trống rỗng hoàn toàn.
Trên mặt dần ẩm nóng, giọng nói của cô lại không có một chứa ý khóc: “Sao có thể! Anh ấy lén lút trở về, không có ai biết mà!”
Giọng nói của Lục Thời Sơ càng nặng nề: “Cậu ta có đề phòng cả nghìn vạn lần có thể phòng được người của Grissy một ngày 24 tiếng đều nhìn chằm chằm cậu ta không! Ánh Nguyệt, đừng đưa ra những phỏng đoán không thiết thực nữa, tin tức của anh thật sự đáng tin, chuyện bây giờ em phải làm chính là đi xác nhận Trần Minh Tân rốt cuộc có lên máy bay hay không.”
Đúng, Lục Thời Sơ nói không sai, chuyện bây giờ cô phải làm chính là đi xác nhận Trần Minh Tân rốt cuộc có lên chuyến bay đó hay không.
Dù là hy vọng mong manh, cô cũng muốn đến sân bay.
Chỗ này là đường một chiều, xe không thể xoay đầu, Tô Ánh Nguyệt trực tiếp mở cửa xe bước xuống, từ xe lại, leo qua lan cản, ở bên kia đường, chạy ngược lại.
Cô vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân, nghe máy đi!
Chỉ cần anh có thể nghe máy vào lúc này, sau này anh nói cái gì cũng cô cũng nghe theo, không nhìn người đàn ông khác, trời lạnh ra đường sẽ không mặc váy… Anh nói cái gì, cô cũng nghe!
—- Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không thể nghe máy.
Giọng nữ trong điện thoại, hết lần này đến lần khác lặp lại câu nói này.
Trái tim của Tô Ánh Nguyệt thắt lại, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn.
Cô chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, tay chân lạnh buốt.
Thể lực của cô không tính là tốt, bình thường cũng ghét nhất chạy bộ, nhưng bây giờ cô giống như cảm thấy mệt mỏi, hai chân cũng không có bất kỳ cảm giác, chỉ biết mình phải đến sân bay.
Cô cũng không biết bản thân đã chạy bao lâu, tóm lại cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều dài đến đáng sợ.
Cuối cùng, cô đã đến sân bay.
Cô túm một người hỏi: “Xin hỏi, chuyến bay 30 phút trước bay đến nước J, tất cả mọi người đều lên máy bay sao?”
Người này nhận ra cô là phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn LK, thấy cô dáng vẻ hốt hoảng thì khẽ gật đầu: “Cô đi theo tôi qua đây, tôi giúp cô tra thử.”
Quá trình của sự chờ đợi vô cùng khó khăn.
“Chuyến bay đó, tất cả người mua vé đều đã lên máy bay.”
Tô Ánh Nguyệt bởi vì trước đó chạy đã tiêu hao hết thể lực, lúc này nghe thấy nhân viên nói như vậy, một tia hy vọng tồn tại trong lòng đã sụp đổ hoàn toàn.
Sự mệt mỏi của cơ thể, cộng thêm sự đả kích khi hy vọng bị dập tắt, cô lập tức không chống đỡ được nữa, chân mềm nhũn, ‘bịch’ một tiếng ngã ngồi trên đất.
Cô ngã ra như thế khiến người nhân viên bên cạnh cũng bị dọa sợ.
“Bà Trần, cô không sao chứ?”
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, khoát tay: “Không sao, cảm ơn.”
Cô miễn cưỡng đứng dậy, cúi đầu chống đầu gối một lúc mới đứng thẳng người sải bước đi ra ngoài.
Ra khỏi sân bay, cô gặp được mấy vệ sĩ đuổi theo cô tới đây.
Bọn họ cũng có ái ngại, lúc đó Tô Ánh Nguyệt chạy quá nhanh, bọn họ ở trong xe đằng sau, căn bản không kịp phản ứng.
Đợi đến lúc bọn họ phản ứng lại, cũng chỉ đành chạy đuổi theo Tô Ánh Nguyệt, nhưng lại không đuổi kịp.
“Bà chủ?”
“Trở về.” Tô Ánh Nguyệt không thèm ngó ngàng đến bọn họ, chỉ lạnh lùng vứt lại hai từ, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Mấy vệ sĩ đều bị dáng vẻ vô cảm của cô làm cho sửng sốt, không dám nói nhiều, chỉ trầm mặc đi theo sau cô.
Ở cửa ra vào, đã có xe chờ sẵn ở đó, vệ sĩ mở cửa xe, cô lập tức ngồi vào trong.
Vệ sĩ cũng không dám hỏi cô vừa rồi là bị gì, chỉ chuyên tâm lái xe.
Tô Ánh Nguyệt ngồi bất động, mất phút sau cô mới giống như hoàn hồn trở lại.
Lời nói của Lục Thời Sơ vang vọng trong đầu.
Trần Minh Tân cẩn thận như nào, không ai hiểu hơn cô.
Dù là người của Grissy, một ngày 24 tiếng đều nhìn chằm chằm anh, anh cũng sẽ có cách thoát thân.
Cũng tức là nói, có thể bên cạnh Trần Minh Tân xuất hiện nội gián, đem tin tức về nước của anh tiết lộ cho người của Grissy, mới khiến người của Grissy có cơ hội ra tay với anh.
Trần Minh Tân trước đó còn nói với cô, Trần Úc Xuyên có thể cấu kết với người của grissy.
Vậy thì rất có khả năng, chuyện tiết lộ hành tung liên quan đến Trần Minh Tân, Trần Úc Xuyên cũng nhúng tay vào!
Khả năng Trần Úc Xuyên ra tay là quá lớn.
Tô Ánh Nguyệt bỗng dưng ngẩng đầu quát tài xế ở phía trước: “Lái nhanh lên! Dùng tốc độ tối đa!”
Vừa về đến Vịnh Vân Thượng, Tô Ánh Nguyệt tránh né tất cả mọi người gọi điện cho Nam Sơn.
Liên tiếp gọi mấy lần, Nam Sơn cũng không có nghe điện thoại.
Cô lại gọi cho Nam Kha, vẫn giống như thế, không có ai nghe máy.
Cô chỉ đành trực tiếp đi tìm Bùi Chính Thành.
Bởi vì chuyện Trần Minh Tân trở về thành phố Vân Châu rất bí mật, sợ người khác nghi ngờ, ngay cả anh đi, cũng chỉ có một mình Tô Ánh Nguyệt đi tiễn.
…
Trong nhà của Bùi Chính Thành ánh đèn sáng trưng.
Trần Mộc Tây đã ngủ rồi, anh ta và An Hạ đang đợi Tô Ánh Nguyệt đến đón Trần Mộc Tây.
Nhưng, cô tiễn Trần Minh Tân ra sân bay trở về, sớm phải về đến rồi, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ.
Anh ta vừa nghĩ đến đó, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe.
Sau đó, tiếng bước chân dồn dập truyền đến gần.
Không đến mấy phút, bóng dáng của Tô Ánh Nguyệt đã xuất hiện ở cửa.
Cô vừa bước vào, cũng không hỏi Trần Mộc Tây, trực tiếp đi đến trước mặt Bùi Chính Thành: “Trần Minh Tân đã lên máy bay, nhưng, trên chuyến bay đó đều là người của Grissy.”
“Cô nói chậm một chút, có chuyện gì?” Bùi Chính Thành vừa nghe cô nhắc đến Grissy, sắc mặt lập tức nghiêm túc trở lại, nhưng cô nói quá nhanh, Bùi Chính Thành có chút không phản ứng kịp.
Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt lại, siết chặt tay, sau khi khiến đầu óc của mình tỉnh táo lại, mới mở mắt nói: “Chắc chắn khi Trần Minh Tân rời khỏi nước J, hành tung của anh ấy đã bị lộ rồi, cho nên người của Grissy mới trong thời gian ngắn như vậy, động tay trên chuyến bay đó của Trần Minh Tân.”