Chương 32: Nhà họ tô chúng ta khắt khe với con lắm sao
“Trời tạnh rồi!”
Tô Ánh Nguyệt bước ra khỏi cổng bệnh viện, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu rọi lên người cô, khiến cho tâm trạng u tối của cô dễ chịu hơn rất nhiều.
Trần Minh Tân đi bên cạnh cô, ánh mặt trời chiếu vào mặt anh, như ánh đèn sân khấu rọi vào, dáng người cao thẳng của anh như được gói gọn dưới chiếc áo sơ mi đen thần bí.
Vừa nghe Tô Ánh Nguyệt nói xong, anh ngước nhìn lên mặt trời trên đỉnh đầu mình, sau đó xoay qua nhìn cô: “Buổi họp mặt gia đình gì?”
“Ừm…”
Tô Ánh Nguyệt chần chừ một lúc, cô không hiểu rõ lắm câu hỏi của Trần Minh Tân, trải qua tối hôm qua trong lòng cô cũng bắt đầu có chút thay đổi, hình như cô không dám chọc giận Trần Minh Tân nữa.
“Chỉ là bữa tiệc gia đình đơn giản thông thường thôi, vì thường ngày ai cũng bận, cho nên mỗi tháng đều sẽ có một ngày bắt buộc mọi người phải ở nhà ăn cơm, cho nên tôi cũng được thông báo.”
Quy định này đã được duy trì nhiều năm, nhưng hình như không liên quan đến cô.
“Em đi không?” Trần Minh Tân cúi đầu nhìn bậc thang phía trước, nhấc chân bước xuống một bậc.
Tô Ánh Nguyệt nhìn đường nét cong duyên dáng của gương mặt anh dưới ánh mắt trời, lên tiếng thăm dò: “Anh có đi cùng tôi không?”
Trần Minh Tân quay đầu nhìn cô: “Rất sẵn lòng.”
Khóe môi Tô Ánh Nguyệt khẽ nhướng lên, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
Buổi tối, Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân cùng nhau trở về biệt thự của nhà họ Tô.
Trần Minh Tân vẫn lái chiếc Rolls-Royce gây chú ý như trước.
Tô Ánh Nguyệt ngồi trên ghế bên cạnh, cắm lấy dây an toàn, quan sát nội thất trong xe: “Anh vẫn chưa trả xe cho bạn anh hả?”
“Anh ta không thiếu xe.” Trần Minh Tân tập trung nhìn phía trước chứ không quay lại nhìn cô.
“Tiền đền cái bình rượu, cũng mượn của bạn anh sao? Như vậy có làm phiền người ta lắm không...” Tô Ánh Nguyệt nhắc đến chuyện đó, đầu cô tự giác cúi thấp xuống.
Trần Minh Tân cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía cô, khẽ cười: “Hình như cũng hơi làm phiền cậu ta thật, để bữa khác anh trả xe cho nó vậy.”
“Tôi chỉ hỏi vậy thôi.” Cô không có ý muốn xen vào chuyện riêng của anh, dù gì thì đó cũng là bạn anh.
Trần Minh Tân không nói thêm nữa, trong xe lại trở lại yên tĩnh, không bao lâu sau đã đến cửa biệt thự nhà họ Tô.
“Cô hai đã về rồi.”
Bảo vệ tinh mắt nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt từ chiếc Rolls-Royce bước ra, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Mặt Tô Ánh Nguyệt vô cảm nhìn bảo vệ, cô vòng tay mình vào tay Trần Minh Tân bước vào cửa nhà.
Bên trong đại sảnh, người nhà họ Tô đều có mặt.
Tô Ánh Nguyệt lập tức đi đến trước mặt Tô Thành: “Ông nội.”
Tô Thành đang chú ý nghe Tô Nguyên Minh nói chuyện, chỉ ngước mắt nhìn qua Tô Ánh Nguyệt: “Ừ.”
Đột nhiên, khi ánh mắt của ông lướt qua đến Trần Minh Tân đang đứng bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, mặt ông biến sắc.
Tô Ánh Nguyệt liền kịp lên tiếng giới thiệu trước khi mặt ông biến sắc: “Ông nội, đây là Minh Tân.”
“Ông nội.” Trần Minh Tân tiến lên một bước, lễ phép cúi chào: “Con là Trần Minh Tân, đến giờ mới có dịp đến chào hỏi ông, mong ông thông cảm.”
Người thanh niên tuấn tú với thái độ khiêm tốn lễ phép đứng trước mặt Tô Thành, điều đó cũng khiến cho ông cảm thấy trên người người thanh niên này toát lên khí chất phi phàm, nhớ đến Tô Yến Nhi đã từng nói với ông thông tin liên quan đến Trần Minh Tân, ông bất giác nhíu mày.
“Đến rồi thì ngồi đi.” Tô Thành thu lại tầm nhìn, hiển nhiên là ông không để tâm đến Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt mím môi, đáy mắt cô khẽ thoáng qua vẻ khinh miệt.
Cô sớm đã đoán được tình huống này, Tô Thành vốn dĩ không quan tâm cô, nay ông chịu xã giao với Trần Minh Tân đã coi như là tốt lắm rồi.
Tô Ánh Nguyệt theo Trần Minh Tân đi qua phía bên kia ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống thì đã nghe Tô Thành lên tiếng giận dữ: “Không chịu ở nhà mình thì đã đành rồi, ngay cả đến những lễ nghi cũng quên hết sao! Đến cả người lớn trong nhà cũng không biết chào hỏi à!”
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt thay đổi, cô thật sự rất muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng cô không thể.
Cô ấn tay Trần Minh Tân đang chuẩn bị đứng dậy ra ý ngăn cản, một mình cô đứng dậy, mặt vô cảm đi đến trước mặt những người còn lại, giọng nói lạnh nhạt: “Chào chú, thím, bà nội, chị họ.”
Những người này đều coi cô như cái đinh trong mắt, giờ cô đến chào với gương mặt vô cảm, trong lòng càng không thoải mái.
“Ánh Nguyệt lâu lâu mới về nhà, ông nội đừng tức giận mà.” Tô Yến Nhi lập tức đứng dậy làm người giảng hòa, rót ly nước trà nịnh Tô Thành.
Tô Thành đón lấy ly trà, sắc mặt quả nhiên dễ chịu hơn chút, trong lòng Tô Ánh Nguyệt cười khinh, nhưng ngoài mặt cô để lộ ra vẻ mặt ôn hòa: “Vậy sau này con sẽ thường xuyên về nhà ở.”
“Vốn dĩ nên thường về nhà ở, cô hai nhà họ Tô một mình thường xuyên ở bên ngoài thì còn ra thể thống gì nữa, nếu truyền ra ngoài, người khác còn tưởng rằng nhà họ Tô chúng ta khắt khe với con!”
Tô Ánh Nguyệt biết người nhà họ Tô không ai thật lòng muốn cô dọn về ở, cho nên cô cố tình nói những lời này để chọc tức họ, kết quả là nghe khẩu khí mạnh mẽ của Tô Thành, có vẻ như rất muốn cô dọn về ở.
“Con cũng muốn dành nhiều thời gian cho ông, nhưng con là gái đã có chồng, sao có thể thường xuyên về ở được.” Tô Ánh Nguyệt nói tới đây dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt hiểu rất rõ nếu cô thật sự dọn về đây ở, có thể cô sẽ bị những người còn lại gặm đến xương cốt cũng không còn.
“Con gái con nứa mà cứ suốt ngày mở miệng ra là ‘gả chồng’ còn ra thể thống gì, tối nay ở lại đi, sau này cũng vậy.”
Tô Ánh Nguyệt nghe những lời này của Tô Thành cảm thấy có gì đó không ổn, cô vừa định lên tiếng thì lại nghe Tô Thành nói tiếng: “Thật ngại quá, để cậu Trần đây chứng kiến những chuyện không hay của gia đình, đứa cháu nhỏ này của tôi lâu nay ham chơi không hiểu chuyện, thời gian vừa rồi làm phiền cậu Trần phải chăm sóc nó, sau này nếu có chuyện gì ở thành phố Vân Châu này cần giúp đỡ, cứ việc lên tiếng đừng ngại.”
Câu nói của ông bất kể hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa bóng đều muốn nói Trần Minh Tân chỉ là người ngoài, thậm chí coi cuộc hôn nhân của anh và Tô Ánh Nguyệt chỉ là ‘ham chơi không hiểu chuyện’.
Câu cuối cùng còn thêm vào hàm ý bố thí trong đó.
Nói thẳng ra là muốn chia cắt hai người họ, đồng thời không được cho mọi người biết chuyện họ đã đăng ký kết hôn.
Trần Minh Tân nghe vậy mặt như nửa muốn cười nửa không liếc nhìn Tô Thành, thần thái vẫn bình thản, vẻ mặt tự tin, có vẻ như những lời ép người mà Tô Thành vừa nói rất thẳng thắn, không hề vòng vo.
Tô Ánh Nguyệt phút chốc đơ người tại chỗ, người lấy kết hôn để ra điều kiện với cô là Tô Thành, giây phút này đây yêu cầu hai người ly hôn cũng là ông.
Tay cô cuộn nắm tay lại thật mạnh, mạnh đến nỗi móng tay cô đâm vào da thịt mềm mại trong lòng bàn tay cô, nhưng cô không hề có cảm giác đau.
Cô quay đầu nhìn Trần Minh Tân, đáy mắt không che giấu được lo lắng.
Thời gian ở chung với Trần Minh Tân không lâu, nhưng cô có thể cảm nhận được tính kiêu ngạo thanh cao của anh, bị Tô Thành nói những lời ép người như vậy, chắc chắn anh sẽ không chịu nổi.
Nhưng không thể ngờ được là Trần Minh Tân lại nở nụ cười tỏ vẻ yên tâm với cô.
Tô Ánh Nguyệt từ từ cảm thấy yên tâm hơn, ngẩng đầu nhìn Tô Thành: “Ông nội nói đúng, con trước đây bướng bỉnh không hiểu chuyện, trước giờ vẫn đều là anh ấy chăm sóc con, từ giờ con sẽ tự kiểm điểm thay đổi khuyết điểm của mình, sẽ học cách làm người vợ tốt, cám ơn ông nội đã dạy bảo.”
Tô Thành nghe xong lời này, ông tức giận đến nổi mặt tái mét, tên ranh con hỗn xược không coi lời ông nói là gì, giờ đến cả cháu gái nhỏ cũng bỏ ngoài tai lời ông nói, thể diện ông còn để đâu được nữa.
Hôm nay không cần biết như thế nào, cũng phải bắt Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân ly hôn.
Tô Thành nghiêm mặt đứng dậy: “Theo ông đến phòng làm việc!”