Chương 318: Tôi quen biết cô ấy gần mười bảy năm
Cố Hàm Yên gần như suy sụp.
Vào lúc này, những ngụy trang và bộ mặt giả dối đều rơi xuống và biến mất.
"Em cầu xin anh, Minh Tân, anh đừng đối xử với em như thế. Em biết sai rồi. Anh nể tình chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, đừng giao em cho ông ngoại, ông sẽ giết em mất..."
Cố Hàm Yên đã hoàn toàn không quan tâm tới hình tượng của mình nữa, cô ta quỳ gối trước mặt Tần Minh Tân, không ngừng cầu xin.
Trần Minh Tân chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, trong miệng nói ra những lời vô tình lại lạnh lùng, nghiêm khắc: "Bản thân cô cũng hiểu rõ hậu quả của chuyện này nhưng cô vẫn làm, bản thân cô một lòng muốn chết, ai cứu được cô chứ?"
Anh nói xong, ra sức kéo bàn tay Cố Hàm Yên đang nắm lấy mình ra, đứng dậy.
Ai cứu được cô ta?
Ý của Trần Minh Tân chính là, cho dù Trần Úc Xuyên đồng ý bỏ qua cho cô ta, Trần Minh Tân cũng không có khả năng bỏ qua cho cô ta.
"Không, xin anh hãy nể tình chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy..." Lúc này Cố Hàm Yên mới thật sự biết sợ.
Cô ta không phải chưa từng nghĩ tới sau khi mọi chuyện bị người ta vạch trần sẽ có hậu quả gì.
Nhưng trong xương cốt mỗi người đều tồn tại tâm lý cầu may.
Mà cô ta cũng cho rằng mình làm được rất kín kẽ, căn bản chưa từng nghĩ qua sau khi tất cả mọi chuyện bị vạch trần sẽ thế nào.
Trên mặt Trần Minh Tân hiện ra chút giễu cợt: "Chúng ta quen biết rất nhiều năm sao? Tôi nghĩ tôi nhất định phải nói cho cô biết, tôi quen biết Tô Ánh Nguyệt còn sớm hơn cả quen biết cô. Tôi quen biết cô ấy gần mười bảy năm."
Anh nói xong thì hoàn toàn không do dự, xoay người ra ngoài.
Cố Hàm Yên gọi anh với giọng điệu the thé, trong giọng nói kèm theo sự điên cuồng: "Minh Tân!"
Cô ta căn bản không nghe được anh nói gì, cô ta chỉ biết, tiếp theo chờ đợi cô ta chính là địa ngục.
Cố Hàm Yên nhìn Trần Minh Tân đi ra ngoài, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn tan vỡ.
Không lâu lắm, Nam Sơn đã dẫn người vào.
Nam Sơn đi tới trước mặt cô ta, trong đôi mắt nhìn cô chẳng hề có chút thương hại nào, giọng điệu không khác với mọi khi: "Cô Cố, nên đi rồi."
Cố Hàm Yên ngồi bệt dưới đất, trên mặt đầy những vệt nước mắt. Gương mặt được trang điểm tỉ mỉ trước khi gặp Trần Minh Tân đã loang lổ, còn mái tóc được chải chuốt cẩn thận cũng đã rối bời.
Cô ta giống như bị rút mất hồn, vẻ mặt hoảng hốt ngồi dưới đất, vẫn không nhúc nhích.
Trên mặt Nam Sơn cũng không có vẻ gì mất kiên nhẫn, chỉ thản nhiên nói: "Cô Cố, nếu bây giờ cô đứng lên, còn có thể giữ lại chút thể diện cuối cùng đấy."
Lúc này, Cố Hàm Yên mới hồi phục lại tinh thần, liếc nhìn Nam Sơn và từ dưới đất đứng lên: "Có thể cho tôi thêm một phút nữa không?"
Nam Sơn trả lời: "Xin lỗi."
...
Trần Minh Tân đi ra khỏi CLB Ngọc Hoàng Cung cũng không tới công ty.
Anh bắt đầu đi thẳng tới truyền thông Hải Nguyệt.
Khi đi ngang qua một cửa hàng hoa, anh tự nhiên đỗ xe sát vào bên đường, đi vào trong.
"Hoan nghênh quý khách ghé thăm!"
Khi nhân viên cửa hàng nhìn thấy rõ là Trần Minh Tân thì không khỏi kinh ngạc há hốc miệng.
Nhân viên cửa hàng tới đón, cho dù trong lòng đã nhiều lần tự nhủ mình phải bình tĩnh, phải tỉnh táo, nhưng vừa mở miệng vẫn không khỏi lắp bắp nói: "Ngài, ngài Trần là muốn... mua hoa sao?"
"Ừ." Trần Minh Tân không nhẹ không nặng đáp một tiếng, ánh mắt xuyên qua những chậu hoa.
Anh nghĩ đến lần đầu tiên mình mua hoa cho Tô Ánh Nguyệt, anh đã mua hoa Tường Vi.
Nhưng ký ức về lần đó không mấy tốt đẹp.
Anh đi thẳng qua hoa Tường Vi, nhìn một vòng mới nhớ ra hình như mình cũng không biết Tô Ánh Nguyệt thích hoa gì.
Anh xoay người nhìn về nhân viên cửa hàng vẫn cẩn thận đi theo phía sau, hỏi cô: "Phụ nữ các cô đều thích hoa gì?"
Nhân viên cửa hàng ngẩn người ra, sau đó vội vàng chỉ về phía hoa hồng bên cạnh nói: "Hoa… hoa hồng..."
Trần Minh Tân nhướng mày, không nói chuyện.
Nhân viên cửa hàng vội vàng giải thích: "Cho dù tặng hoa hồng rất tầm thường, nhưng nó là loài hoa tượng trưng cho tình yêu, tất cả mọi người sẽ mua hoa này để tặng người mình thích. Hơn nữa, bình thường phụ nữ nhận được hoa hồng đều sẽ vui."
Trần Minh Tân nghe vậy thì im lặng một lát, dường như đang suy ngẫm xem lời cô ta nói có đúng không. Sau đó anh mới lên tiếng nói: "Vậy thì hoa này đi."
Đợi sau khi gói bó hoa xong, nhân viên cửa hàng không nhịn được khẽ hỏi: "Là ngài tặng cho vợ ngài sao?"
"Ừ, cảm ơn."
Trần Minh Tân ôm hộp hoa đi ra ngoài.
Đi tới một đoạn, anh lại quay đầu nhìn về phía nhân viên cửa hàng, trong mắt có phần không xác định lắm.
"Cô nghĩ liệu vợ tôi có thích không?"
Mấy nhân viên cửa hàng đang xúm lại len lén chuẩn bị chụp ảnh, không ngờ Trần Minh Tân đột nhiên quay đầu, vội vàng gật đầu: "Bà Trần nhất định sẽ thích ạ!"
Trần Minh Tân nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Đợi đến khi Trần Minh Tân ra ngoài rồi, các cô ấy mới tập trung lại một chỗ nói thầm: "Trông ở bên ngoài còn đẹp trai hơn cả trên ti vi nữa!"
"Cực phẩm đấy!"
"Cái đó còn cần phải nói nữa à. Nhưng hình như anh ta rất yêu vợ mình, dường như còn rất lo lắng vợ mình sẽ không thích hoa mình tặng..."
"Nếu là tôi, cho dù anh ấy có tiện tay nhặt vỏ dưa qua tặng tôi, tôi cũng thích đấy!"
...
Tô Ánh Nguyệt họp xong đi ra, lại phát hiện nhân viên đi ngang qua mình nhìn mình với ánh mắt là lạ.
Cô đi tới cửa văn phòng, vừa vặn lại gặp được Lê Bách Lạc từ phía trước đi tới. Đúng lúc mới họp xong, cô muốn bảo Lê Bách Lạc đi tìm ít tài liệu.
Tô Ánh Nguyệt hỏi cô ta: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lê Bách Lạc nghe vậy, trên mặt không khỏi cười tươi: "Chị vào xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Tô Ánh Nguyệt nghe ra sự chế nhạo trong giọng nói của cô ta, cô cũng không nói gì nữa, đẩy cửa bước vào.
Kết quả, cô đi vào đã nhìn thấy Trần Minh Tân ngồi ở phía sau bàn làm việc của cô.
"Trần Minh Tân?"
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc gọi anh một tiếng, lại đi về phía anh: "Sao anh lại tới đây?"
"Qua đây thăm em."
Lúc Trần Minh Tân nói chuyện thì Tô Ánh Nguyệt đã đi đến trước mặt. Anh giơ tay kéo Tô Ánh Nguyệt vào trong lòng mình, để cô ngồi ở trên đùi của anh.
Tô Ánh Nguyệt có phần không được tự nhiên.
Cô giơ tay đẩy Trần Minh Tân: "Anh không cần tới công ty sao? Anh đã lâu không quay về thành phố Vân Châu như vậy, hẳn phải có rất nhiều chuyện cần xử lý mới đúng."
Tay Trần Minh Tân ôm cô chợt nới lỏng, khẽ nói một cậu: "Chuyện trong công ty cũng chẳng có gì thú vị cả."
Tô Ánh Nguyệt trố mắt. Anh nói vậy là có ý gì?
Vẻ mặt của Trần Minh Tân làm cho cô nghĩ đến học sinh tiểu học không muốn tới trường đấy.
Bởi vì cảm thấy chẳng có gì thú vị nên thậm chỉ không tới công ty à?
Thôi quên đi, công ty là của anh, anh muốn tùy hứng thế nào cũng được, nhưng cô vẫn còn rất nhiều việc cần xử lý đấy.
"Ừ."
Trần Minh Tân đáp một tiếng, lại đỡ cô đứng lên. Chờ sau khi anh ra khỏi ghế mới ấn cô ngồi xuống.
Tô Ánh Nguyệt vừa ngồi xuống cảm giác được trên ghế có thứ gì đó cứng cứng.
Cô quay đầu nhìn lại, hóa ra là một hộp hoa dài trông rất tinh tế.
Xuyên qua lớp nhựa trên hộp đóng gói, cô có thể nhìn thấy hoa hồng đỏ như lửa bên trong.
Trên mặt Tô Ánh Nguyệt thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh mua à?"
“Thích không?"
Trần Minh Tân nhận lấy và lấy mở nắp hộp ra, sau đó đưa tới trước mặt cô, trong ánh mắt có phần tha thiết.
Tô Ánh Nguyệt ngẩn người, lên tiếng nói: "Em thích chứ, cảm ơn anh."