Chương 731
CHƯƠNG 731: TÙY TIỆN CHỌN MỘT VIỆC LÀ CÓ THỂ KẾT ÁN TỬ HÌNH
Trong khi chờ đợi thời gian không nhanh không chậm trôi qua.
Từ mùa đông đến mùa xuân lại nhoáng một cái đã đến mùa hè.
Mà vụ án của Grissy sau khi trải qua hơn nửa năm thẩm tra cuối cùng cũng kết án.
Hôm kết án, Bùi Dục Ngôn đến tìm Trần Minh Tân.
Rất hiếm khi thấy Bùi Dục Ngôn không mặc âu phục mà lại mặc một bộ quần áo thoải mái có vẻ rất thảnh thơi.
Trần Minh Tân và anh ta cùng đi đến một quán cà phê ở gần bệnh viện, hai người ngồi đối mặt với nhau, cuối cùng Bùi Dục Ngôn vẫn lên tiếng trước: “Vụ án đã kết thúc.”
Vẻ mặt Trần Minh Tân hờ hững: “Chúc mừng anh.”
Anh biết lần này Bùi Dục Ngôn sẽ được thăng chức.
Bùi Dục Ngôn không cho là đúng nhíu mày lại, anh ta nhấp một ngụm cà phê, giữa lông mày là vẻ suy tư, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
“Không có chuyện gì nữa thì tôi đi về bệnh viện đây.”
Trần Minh Tân không kiên nhẫn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, mấy ngày trước Mạc Tây Du có nói tình hình thân thể của Tô Ánh Nguyệt đang càng ngày càng tốt lên, nói không chừng lúc nào đó sẽ tỉnh lại.
Vừa hay Trần Mộc Tây cũng đã được nghỉ hè nên anh lại càng không cần ra khỏi cửa.
Bùi Dục Ngôn không nhịn được hừ lạnh một tiếng, nói ra: “Anh ở bệnh viện hơn nửa năm nên bị nghiện ở đó rồi à?”
Trần Minh Tân không để ý tới anh ta cũng không nói một lời đã đứng dậy, thấy anh định đi Bùi Dục Ngôn vội vàng gọi anh lại: “Anh biết Lục Thời Sơ không?”
Nghe thấy cái tên quen thuộc này Trần Minh Tân liền dừng lại giương mắt nhìn về phía anh ta ý bảo anh ta tiếp tục nói.
Bùi Dục Ngôn khoanh hai tay lại, là ai nói với anh ta bây giờ tính tình của Trần Minh Tân đã trở nên đặc biệt tốt hả?
Đây rõ ràng là vẫn giống như trước đây, hoàn toàn không để anh ta vào trong mắt!
“Lục Thời Sơ đã gia nhập Grissy nhiều năm như vậy chắc hẳn chuyện này anh và Tô Ánh Nguyệt đều biết, mà anh ta thì sao, những chuyện mà anh ta đã làm tại Grissy trong mấy năm nay chỉ cần tùy tiện chọn ra một việc thì cũng đủ để phán tử hình rồi.”
Bùi Dục Ngôn nói xong lại bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Trần Minh Tân chờ anh nói chuyện.
Sắc mặt Trần Minh Tân vẫn trầm tĩnh như cũ không nhìn ra tâm tình gì.
Một lát sau anh mới nói: “Những chuyện Lục Thời Sơ đã làm kia cũng không phải là ý định ban đầu của anh ta, bản chất của anh ta không xấu hơn nữa anh ta cũng đã từng là đội trưởng của ‘K7’, nắm giữ tri thức tiên tiến và năng lực thực tiễn trong lĩnh vực y học.”
Người thông minh khi nói chuyện có một chỗ tốt chính là không cần nói nhiều lời mà đối phương cũng có thể hiểu rõ.
Ý tứ trong lời nói của Trần Minh Tân rất rõ ràng, Lục Thời Sơ làm những chuyện kia hoàn toàn là bị ép buộc hơn nữa anh ta cũng là một nhân tài có tác dụng rất lớn nên cần phải xử lý một cách khoan hồng.
Nói gần nói xa rốt cuộc là anh vẫn đang nói giúp cho Lục Thời Sơ.
Bùi Dục Ngôn lại cảm thấy khả năng mình đã lý giải sai rồi.
“Nếu như tin tức của tôi không sai thì Lục Thời Sơ là tình địch của anh đúng không! Anh ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với Tô Ánh Nguyệt có tình cảm rất thâm hậu, anh giúp anh ta như vậy là có mưu đồ gì?”
Trên mặt Bùi Dục Ngôn tràn đầy nghi ngờ, anh ta thật sự không hiểu rõ Trần Minh Tân đang suy nghĩ cái gì.
Thật chẳng lẽ như bọn họ đã nói là bây giờ tính tình của Trần Minh Tân đang càng ngày càng tốt lên nên người cũng trở nên lương thiện rồi à?
Dù thế nào thì anh ta cũng không tin.
Trần Minh Tân lại nhìn đồng hồ một lần nữa sau đó lại liếc mắt nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói một câu: “Người chưa từng yêu đương như anh đương nhiên sẽ không hiểu được rồi.”
Bùi Dục Ngôn đang nâng ly cà phê lên định uống thì nghe được lời này của anh lập tức đem ly cà phê đặt mạnh xuống bàn ăn.
Một giây sau lý cà phê liền vỡ ra.
Cũng may cà phê trong ly không còn nhiều nên đều thấm hết vào khăn trải bàn mà không hề bị chảy xuống đất.
“Anh biết được trước giờ tôi chưa từng yêu ai sao, ông lớn mở miệng ngậm miệng đều là yêu đương, đức hạnh này của anh là cái gì vậy!”
“Anh nhiều lắm cũng chỉ được xem như là đối tượng lên giường mà thôi.”
Bùi Dục Ngôn còn muốn nói gì nữa nhưng Trần Minh Tân đã nghênh ngang rời đi.
Sắc mặt anh ta xanh xám đứng dậy chuẩn bị rời đi kết quả lại bị nhân viên phục vụ của quán run run rẩy rẩy ngăn lại: “Anh, anh ơi, bây giờ anh muốn trả tiền chưa ạ?”
Bùi Dục Ngôn thấy nhân viên phục vụ đang run rẩy thì tâm tình lại càng kém, hỏi cô ta: “Cô run cái gì mà run?”
Nhân viên phục vụ lập tức hơi co rúm lại: “Không run ạ…”
Bùi Dục Ngôn cũng không có tâm tình nói thêm nữa mà rút tiền từ trong ví ra trả sau đó đi ra ngoài.
Nhưng lúc đi qua cái tủ bằng kính anh ta lại nhìn thoáng qua mình ở trong đó.
Anh ta thật sự đáng sợ như vậy sao?
Nhưng sao cô nhóc Lục Thanh Du kia lại không sợ anh ta?
Là một sĩ quan có công trạng hiển hách nên đương nhiên gương mặt anh ta không thể dịu dàng được hơn nữa lúc nghiêm túc lên lại càng hiện ra thêm mấy phần hung ác nham hiểm thật đúng là có thể dọa cho mấy cô gái sợ hãi.
…
Không quá hai ngày, Lục Thời Sơ liền tìm tới cửa.
Trước đó anh ta cũng thường xuyên đến nhưng đều chỉ đứng xa xa nhìn vào nên đương nhiên Trần Minh Tân không buồn phản ứng lại với anh ta.
Sau đó bởi vì anh ta có dính líu với Grissy nên bị điều tra và hạn chế tự do thân thể, từ lúc đó chưa từng đến đây.
Anh ta vẫn ngồi ở trên xe lăn, sắc mặt cũng vẫn không tốt như trước đây.
Anh ta không tới tay không mà trong tay còn ôm một bộ đồ chơi xe điều khiển, nhãn hiệu đồ chơi trẻ em này rất đắt.
Mỗi lần anh ta tới đều sẽ mang quà cho Trần Mộc Tây.
Chỉ có điều lần này lại có vẻ đắt hơn những lần trước.
“Không cần phải mang đồ chơi cho Mộc Tây đâu, nó có rất nhiều đồ chơi rồi.”
Lục Thời Sơ điềm đạm nói: “Ngày mai là sinh nhật của thằng bé, trẻ nhỏ đối với sinh nhật của mình chắc chắn sẽ có chút chờ mong.”
Trần Minh Tân trầm mặc trong chốc lát sau đó quay đầu lại gọi một tiếng: “Mộc Tây.”
Trần Mộc Tây đang ghé vào trên bàn vẽ tranh nên không để ý Lục Thời Sơ mới tới.
Thằng bé quay đầu lại nhìn thấy Lục Thời Sơ thì lập tức nở nụ cười.
“Chú Lục!” Thằng bé vui vẻ chạy tới.
“Mộc Tây.” Trên mặt Lục Thời Sơ lộ ra một nụ cười ấm áp, anh ta vươn tay ra sờ sờ đầu thằng bé sau đó đưa đồ chơi ô tô trong tay cho nó: “Chú Lục phải đi công tác ở một nơi khác nên có lẽ trong một thời gian rất lâu sẽ không tới thăm Mộc Tây được, ngày mai là sinh nhật của cháu nhưng chú cũng không có thời gian tới, đây là quà sinh nhật của cháu.”
Không có đứa trẻ nào là không thích đồ chơi.
Nhưng Trần Mộc Tây lại không lập tức đưa tay đón.
Thằng bé quay đầu lại nhìn về phía Trần Minh Tân sau khi thấy Trần Minh Tân khẽ gật đầu với mình thì thằng bé mới đưa tay ta nhận lấy, híp mắt cười: “Cảm ơn chú Lục.”
“Đi mở ra xem thử xem có thích không, chú Lục và ba cháu còn có chút việc cần nói chuyện.”
“Vâng.” Trần Mộc Tây ngoan ngoãn nhẹ gật đầu sau đó lại nói với Trần Minh Tân: “Ba, con đi chơi ô tô.”
“Đi đi.”
Nhận được sự cho phép của Trần Minh Tân, Trần Mộc Tây mới ôm đồ chơi ô tô đi sang phía bên kia.
Hai người đàn ông không hẹn mà cùng nhìn về hướng Trần Mộc Tây đi xa thấy thằng bé nghiêm túc bắt đầu mở hộp đồ chơi xe ô tô ra mới thu hồi ánh mắt.
Bầu không khí trầm mặc và ngột ngạt đang dần lan tỏa ra giữa hai người.
Lục Thời Sơ chuyển mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Nhưng Trần Minh Tân lại không tiếp nhận lòng biết ơn của anh ta: “Không cần cám ơn tôi vì tôi không hề giúp được cậu cái gì, đối với bọn họ mà nói thì cậu thật sự có ích.”
Lúc ấy Tô Ánh Nguyệt chở Trần Úc Xuyên lao thẳng xuống sườn núi không phải do có âm mưu từ trước mà là tích hận đã lâu đi.
Tổ chức Grissy này và Trần Úc Xuyên này vốn không hề có chút quan hệ nào với cô.
Nhưng ba của anh lại gián tiếp bị Trần Úc Xuyên hại chết, người bạn mà cô quan tâm nhất là Lục Thời Sơ cũng bị Grissy hủy mà ngay cả Trần Minh Tân cũng vẫn luôn bị Grissy uy hiếp, cả Trần Mộc Tây…
Mấy người quan trọng nhất trong cuộc đời cô đều bởi vì Grissy mà bị tổn thương thậm chí còn bị mất mạng.
Không ai có thể biết trong lòng cô hận Trần Úc Xuyên nhiều như thế nào.
Trần Minh Tân thu hồi suy nghĩ của mình lại, nói ra: “Muốn cảm ơn thì cảm ơn cô ấy đi.”
Vẻ mặt Lục Thời Sơ hơi ngưng trọng lại.
Trước khi đi Lục Thời Sơ lại hỏi anh một câu: “Nếu như Ánh Nguyệt tỉnh lại cậu có thể báo cho tôi một tiếng được không?”
Vẻ mặt anh ta có chút thấp thỏm giống như là sợ Trần Minh Tân không đồng ý nên lại nói tiếp: “Hoặc cậu có thể để người khác chuyển lời lại cho tôi cũng được.”
Trần Minh Tân dò xét vẻ mặt Lục Thời Sơ rất cẩn thận.
Anh đã từng vô cùng ghen tị với Lục Thời Sơ bởi vì Lục Thời Sơ đã chiếm hết tất cả tuổi thơ và thanh xuân của Tô Ánh Nguyệt.
Ngay cả sau khi Lục Thời Sơ ra nước ngoài rồi thì vẫn giống như vậy.
Nhưng bây giờ đột nhiên anh lại không cảm thấy ghen tị nữa.
Có lẽ anh còn phải cảm ơn Lục Thời Sơ vì trong những năm anh chưa xuất hiện đã quan tâm và bảo vệ Tô Ánh Nguyệt.
Lục Thời Sơ cứu anh cũng là vì Tô Ánh Nguyệt.
Mà anh nói giúp cho Lục Thời Sơ ở trước mặt Bùi Dục Ngôn cũng là vì Tô Ánh Nguyệt.
Bọn họ giống nhau nhưng cũng hoàn toàn khác biệt.
“Được.”
Trần Minh Tân trả lời một cách chắc chắn khiến trên mặt Lục Thời Sơ hiện lên một tia kinh ngạc.
Không đợi Lục Thời Sơ kịp phản ứng lại, Trần Minh Tân lại nói tiếp: “Nhưng tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Chữa khỏi chân của cậu.”
Trần Minh Tân biết chân của Lục Thời Sơ không phải đã hoàn toàn tàn phế mà là tự bản thân anh ta từ bỏ mà thôi.
Lục Thời Sơ không ngờ Trần Minh Tân lại nói đến chuyện này nên sự kinh ngạc trên mặt lại càng rõ hơn.
Anh ta khẽ gật đầu, chuyển động bánh xe lăn rời đi.
Không hề nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái nào.
Anh ta nghĩ sau này mình có thể gặp lại được cô hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần cô sống tốt là được rồi.
Tác thành và bảo vệ cũng là đạo lý mà ngay từ đầu anh ta đã biết được.