Chương 323: Mãi mãi cũng đừng tha thứ cho anh
Tô Ánh Nguyệt cuối cùng cũng có cơ hội để thở.
Cô nghiêng đầu sang một bên, hít một hơi thật lớn, ngực phập phồng kịch liệt.
Trần Minh Tân cũng không tốt hơn cô.
Mồ hôi chảy thấm đẫm trán anh, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt, đôi mắt mơ màng trong nháy mắt bỗng sáng trong, khôi phục lại trạng thái hỗn loạn.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt hô hấp đều đặn, cô đưa tay ra lau đi mồ hôi trên trán anh, nhẹ giọng hỏi anh: “Sao rồi?”
Trần Minh Tân lắc đầu, dường như có chút choáng váng. Sau đó, nằm gục lên vai Tô Ánh Nguyệt, đầu của anh dựa trên bờ vai cô.
Khoảng cách giữa hai người bỗng thu hẹp lại, hơi thở đan xen với nhau. Tô Ánh Nguyệt mơ hồ nghe thấy Trần Minh Tân hỏi cô: “Còn đau không?”
Trong nháy mắt, cô cảm nhận được cánh tay của Trần Minh Tân đang xoa nhẹ bụng dưới của cô.
Cả người Tô Ánh Nguyệt run lên, nghĩ cũng không nghĩ, đưa tay đẩy Trần Minh Tân ra.
“Bịch.”
Kết quả do dùng sức quá mạnh, đã đẩy Trần Minh Tân ngã lên mặt đất.
Cả người cô phát run ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn Trần Minh Tân ngã trên mặt đất, nói không nên lời.
Đầu của Trần Minh Tân đụng mạnh xuống mặt đất.
Sau khi choáng váng một lúc, anh bóp đầu, nhấc người ngồi dậy, cảm giác say cũng đỡ hơn một nửa.
Thấy dáng vẻ lúc này của Tô Ánh Nguyệt, đáy lòng anh căng thẳng, đứng dậy đi trở lại giường, vội vàng ôm lấy cô.
Cảm nhận được Tô Ánh Nguyệt đưa tay đẩy anh ra, nhưng anh vẫn xiết chặt vòng ôm, ôm cô càng chặt hơn, giọng nói gấp gáp: “Xin lỗi em, thật sự xin lỗi…”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, đột nhiên nóng nảy, vừa cấu vừa đánh Trần Minh Tân, khóc to, hét lớn: “Anh buông em ra! Buông em ra!”
Giọt nước mắt ấm nóng rơi trên bả vai anh, cảm giác say còn sót lại cũng tiêu tan hết.
Giọng nói của Trần Minh Tân mang theo mấy phần nghẹn ngào, nhưng vẫn kiên định: “Không buông!”
Tô Ánh Nguyệt khóc đến nỗi khàn ca giọng, giọng nói bất lực, yếu ớt: “Vì sao phải nhắc đến chuyện này…”
“Đều là lỗi của anh, đều do anh không tốt…”
Trần Minh Tân nhắc đi nhắc lại chỉ duy nhất mấy câu nói này.
Tô Ánh Nguyệt khóc đến mức mệt mới dừng lại.
Trần Minh Tân lau vệt nước mắt tên mặt cho cô, trong mắt mang theo tia đau khổ không rõ.
Anh cảm nhận được sự mệt mỏi lan khắp cơ thể, khi nói ra lời xin lỗi cũng lộ rõ không có sức lực. Nhưng những gì anh làm cũng không có cách nào cứu vãn được nữa.
Tô Ánh Nguyệt dần dần bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đẩy anh ra, yếu ớt lên tiếng: “Đều là quá khứ rồi, sau này chúng ta không nhắc đến nữa, được không?”
Cô tin, Trần Minh Tân đối với cô là thật lòng.
Nhưng, về chuyện của đứa bé…
Cô từng nghĩ đến chuyện hỏi thẳng Trần Minh Tân, muốn hỏi anh vì sao lại có thể tàn nhẫn như vậy, vì sao không tin cô. Nhưng lời nói đến miệng rồi, lại không có dũng khí để nói ra.
“Em đừng như vậy…”
Trần Minh Tân làm sao lại không biết, cô càng nói như vậy, chứng tỏ cô càng không bỏ được.
“Là lỗi của anh, năm đó anh không nên để một mình em ở lại đó, nếu anh đưa em đi cùng, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Tất cả đều là lỗi của anh…”
Từ trước đến nay, anh chưa từng thống hận bản thân mình đến như vậy, cũng chưa từng có cảm giác hối hận.
Tô Ánh Nguyệt trầm mặc nhìn dáng vẻ đau khổ của Trần Minh Tân, cô vừa cảm thấy đau lòng, lại vừa cảm thấy có chút vui sướng.
Dù sao đi nữa, trong lòng cô vẫn hận bản thân mình, vẫn có tia hận ý đối với Trần Minh Tân.
Giống như ban đầu chỉ có một mình cô phải nếm chịu sự đau khổ đó, nhưng lúc này đây lại được một người khác chia sẻ cùng, vì vậy sự khó chịu trong lòng cô dường như đã được giảm đi một chút.
“Em đánh anh đi, anh là một thằng khốn!”
Trần Minh Tân nhìn chăm chú mặt cô, sau đó anh đột nhiên bắt lấy tay cô vỗ thật mạnh lên mặt mình, dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, anh còn tự vỗ vào mặt mình mấy cái.
Tô Ánh Nguyệt ngẩn người.
Cố Hàm Yên nói, anh không tin tưởng cô cho nên mới không quan tâm cô.
Cho nên, chắc hẳn anh vẫn luôn biết con của cô đã không còn mới đúng. Nhưng vì sao bây giờ lại đột nhiên như thế này?
“Anh biết không? Hai năm trước, em từng trở lại biệt thự, khi đó em nghe thấy anh gọi điện thoại cho ông ngoại anh, anh nói em là người phụ nữ thay đổi thất thường. Nhưng cho dù như vậy, sau khi tin tức anh và Cố Hàm Yên kết hôn được truyền ra ngoài, em vẫn muốn đi tìm anh, bởi vì em không tin anh sẽ kết hôn với cô ta, em tin anh đối với em là thật lòng. Nhưng Cố Hàm Yên nói, anh cảm thấy mối quan hệ giữa em và Huỳnh Tiến Dương không trong sạch, cho nên anh không tin em…”
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt dường như rất bình tĩnh, nhưng nước mắt lại không kìm được cứ thế im lặng rơi xuống.
Cô giương mắt nhìn gương mặt căng thẳng của Trần Minh Tân, khẽ cong khóe môi, tiếp tục nói: “Khi đó em không hề tin những lời Cố Hàm Yên nói, nhưng không tìm thấy kẽ hở trong lời nói của cô ấy. Em ngay cả tìm một lý do để thuyết phục bản thân cũng không được…”
Giọng nói của Tô Ánh Nguyệt bởi vì khóc quá lâu, giọng nói hơi khàn, cho nên vừa nhỏ vừa nhẹ, không nghe ra được tính sát thương.
Nhưng Trần Minh Tân lại cảm thấy, lời của cô giống như quả búa tạ, mỗi một chứ đều hung hăng đánh vào trái tim mình.
Trần Minh Tân mím chặt môi, sắc mặt căng thẳng đến mức trắng bệch.
Cho dù anh không biết Cố Hàm Yên rốt cuộc đã nói với cô những gì, nhưng anh có thể đoán được, cô ta nhất định đã nói những lời vô cùng khó nghe, mới có thể khiến Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không còn chút lưu luyến gì nữa, không do dự mà rời đi.
Nhưng anh vẫn ngốc nghếch cho rằng, cô chỉ vì tức giận chuyện anh đính hôn với Cố Hàm Yên, cho nên vẫn luôn không muốn quay về.
Anh vẫn luôn cho rằng mọi thứ không nghiêm trọng đến như vậy.
Dứt lời, Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, rồi nói: “Trước đây chưa từng nghĩ đến chuyện có thể bình tĩnh nói với anh những chuyện này.”
Trần Minh Tân bị sự thản nhiên trong giọng nói của cô dọa sợ.
Anh hung hăng kéo cô vào lòng: “Mãi mãi cũng đừng tha thứ cho anh.”
Mãi mãi cũng đừng tha thứ cho anh, để anh dành cả đời này đến bù đắp cho cô.
Tô Ánh Nguyệt đưa tay ra vỗ vai anh: “Đừng nói linh tinh, đều là những chuyện đã qua, đứa trẻ rồi sẽ có lại được thôi. Chỉ có điều, em rất sơ ý, lần sau, anh phải chăm sóc em thật cẩn thật, cũng không được nghi ngờ em.”
Đừng khiến cô mang thai mà lại không biết.
Trần Minh Tân vội vàng nói: “Anh không nghi ngờ em, anh chỉ không biết chuyện em mang thai, từ trước đến nay anh chưa từng nghi ngờ giữa em và Huỳnh Tiến Dương không trong sạch.”
Trước đây, anh sẽ không nói ra những lời này, bởi vì anh luôn cảm thấy nói hay không cũng không quan trọng.
Nhưng lại không ngờ, có một ngày, những lời không nói ra lại khiến hai người chia cách, đau khổ, suýt chút nữa là bỏ lỡ nhau.
Trong giọng nói của Tô Ánh Nguyệt mang theo tia kinh ngạc: “Tại sao anh lại không biết, năm đó, anh rõ ràng bảo bác sỹ gia đình đến kiểm tra cho em…”
Yết hầu của Trần Minh Tân có chút đắng chát, giống như rất khó mở miệng, anh nói: “Bác sỹ gia đình và Cố Hàm Yên qua lại thân thiết với nhau… Cho nên, cô ta đưa cho anh xem kết quả, không hề có gì đặc biệt.”
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên không biết chính mình nên khóc hay nên cười.
Cô đưa tay đẩy Trần Minh Tân ra, không chắc chắn hỏi lại anh một lần nữa: “Cho nên, anh vẫn luôn không biết em mang thai?”
Bởi vì anh ngầm đồng ý đề nghị để Cố Hàm Yên vào biệt thự ở, cho nên Cố Hàm Yên mới có cơ hội giở trò như vậy.